Vật Hi Sinh Tu Chân Ký

Chương 72




Tô Ngưng Mi có chút cảm thán, hiện tại phiền toái giải quyết, mọi người bên trong sách bây giờ lại đụng độ, hơn nữa còn hơn hai người không có trong cuốn sách, thật không biết sau này sẽ như thế nào.

Trình Văn Quân khóc sướt mướt với Trình Dung một lúc, sau đó đi theo Trình Dung đàng hoàng đứng phía sau người đàn ông tuấn mỹ. Ánh mắt Trình Dung quan sát Liên Cẩn Viên và Tô Ngưng Mi ở phía đối diện. Tô Ngưng Mi phát hiện ánh mắt của Trình Dung cũng thay đổi rất nhiều, ít nhất lúc nhìn đàn ông không có loại ánh mắt mị hoặc muốn nuốt đối phương xuống, hiện tại ánh mắt của cô sạch sẽ, trong sáng, nhiều hơn một chút ý lạnh.

Trình Dung nhìn người đàn ông tuấn mỹ vẫn còn đang đánh giá Liên Cẩn Viên và Tô Ngưng Mi, tiến lên một bước, cung kính nói: "Sư phụ, mẹ con đã tìm được, chúng ta có thể rời đi."

Người đàn ông tuấn mỹ ừ một tiếng, thu hồi ánh mắt từ trên người Liên Cẩn Viên, nhìn về phía Trình Dung, nhíu nhíu lông mày đen đậm: “Con biết bọn họ?"

Trình Dung nhanh chóng nhìn Tô Ngưng Mi và Liên Cẩn Viên một cái, gật đầu một cái: “Đồ nhi biết bọn họ, trước kia là ở chung một căn cứ."


Người đàn ông tuấn mỹ gật đầu một cái, không nói chuyện, nhảy lên phi kiếm, ba người lên phi kiếm rồi rời đi, lúc chia tay, Tô Ngưng Mi cảm thấy người đàn ông tuấn mỹ này lại nhìn cô một cái. Ngón tay hình như nhẹ nhàng động mấy cái.

Tô Ngưng Mi nhìn thấy người nọ đi, lúc này mới coi như là thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn về phía Liên Cẩn Viên, nói: "Cẩn Viên, anh có biết người đàn ông kia hay không?"

Liên Cẩn Viên lắc đầu, nhíu mày nhìn phương hướng phi kiếm đi xa: “Không biết, nhưng anh ta cho anh cảm giác có chút không tốt, anh ta hình như là ma tu, chỉ là kỳ quái, anh ta lại không đối phó với chúng ta."

Tô Ngưng Mi kinh ngạc: “Cái gì là ma tu?"

"Ma tu là cắn nuốt tu vi của người khác để gia tăng tu vi của mình, đây chính là ma tu." Liên Cẩn Viên nói xong liền gõ một cái lên cửa thật chặt phía sau xe tải, cửa lập tức được mở ra từ bên trong, đầu Trần Kiều Kiều Hàn Bảo từ bên trong thò ra: “Chị Tiểu Mi, Liên đại ca, các người không có sao chứ, Trình Dung bọn họ đi rồi sao?"

Liên Cẩn Viên gật đầu: “Đều đi hết rồi." Nói xong lại liếc mắt nhìn mặt trời bắt đầu nhô lên trên bầu trời, nói: "Chúng ta tiếp tục lên đường đi, Thiều Quan đã có căn cứ, như vậy tình hình tang thi bên trong thành phố đã được khống chế rồi, lần này chúng ta sẽ không đi vào căn cứ Thiều Quan, tiếp tục đi về phía trước." Bọn họ không thiếu ăn không thiếu uống, không cần thiết đi vào căn cứ, chẳng bằng tiếp tục gấp rút lên đường nhanh chóng đi đến Bắc Kinh.

Tất nhiên mọi người đều đồng ý, hiện tại đổi thành Liên Cẩn Viên lái xe, Tô Ngưng Mi ngồi ở ghế lái phụ. Tô Ngưng Mi còn có chút chưa hiểu rõ chuyện tình của Trình Dung, bởi vì tốc độ tu luyện của Trình Dung thật sự quá nhanh, cô nhớ ban đầu lúc Trình Dung có không gian một năm cũng chỉ là đến tu vi Trúc Cơ trung kỳ. Hiện tại cô ta không có không gian giúp đỡ lại vẫn có thể trong một năm này đạt tới tu vi Trúc Cơ trung kỳ.

Tô Ngưng Mi nói ra nghi vấn của mình, Liên Cẩn Viên vừa di chuyển tay lái vừa nói: "Trình Dung là Lôi Linh Căn biến dị, đan linh căn tu luyện tất nhiên sẽ mau hơn ngũ linh căn của em nhiều, hơn nữa bọn họ tìm được một dãy núi linh khí dồi dào, mặt khác Trình Dung còn dùng rất nhiều đan dược tăng tu vi, như vậy mặc dù tu vi tăng rất nhanh, nhưng cũng không tốt. Hơn nữa dùng đan dược quá nhiều, tu vi hậu kỳ sẽ rất khó tăng lên, trừ phi phải có nhiều linh đan diệu dược hơn tới bù vào cho cô ta."

Tô Ngưng Mi hình như có chút đã hiểu, nói trắng ra đúng là đan dược gia tăng lên tu vi không vững chắc, về sau lúc đột phá bình cảnh sẽ rất phiền toái, hiện tại mặc dù không nhìn ra, nhưng tu vi càng cao thì càng khó tăng, trở lực sẽ càng lớn.

Vừa nói như thế, trong lòng Tô Ngưng Mi cũng dễ chịu hơn một chút. Trong lòng lại nhớ tới người đàn ông tuấn mỹ kia, cảm giác là lạ, cô vội vàng lắc đầu, vứt bỏ hình ảnh người đàn ông kia ra khỏi đầu.

Liên Cẩn Viên quay đầu nhìn cô một cái, nói: "Không sao chứ?" Anh sợ là uy áp của người đàn ông mới vừa rồi khiến Tô Ngưng Mi không thoải mái.

Tô Ngưng Mi lắc đầu một cái, cười nói: "Không có việc gì, đúng rồi, Cẩn Viên, anh cảm thấy tu vi của người đó cao bao nhiêu?"

Liên Cẩn Viên nói: "Tu vi nguyên anh trở lên, cụ thể anh cũng đoán không ra."

Động đất xảy ra đường không dễ đi, xe lung la lung lay tiến về phía trước, lúc vào nội thành tang thi cũng có nhiều hơn, mọi người bắt đầu chiến đấu, các loại dị năng công kích tang thi xung quanh muốn leo lên xe.

Hao tốn chừng mấy ngày đường mới ra khỏi thành phố Thiều Quan, lên cao tốc Kinh Châu, đường phía sau hư hỏng quá nghiêm trọng, Tô Ngưng Mi thu xe vào bên trong không gian, bắt đầu đi bộ về phía trước. Đoạn đường này khổ cực không cần phải nói, bọn họ bắt đầu lên đường từ lúc thời tiết mát mẻ đi tới lúc thời tiết rét lạnh, hao tốn thời gian sáu tháng cũng chỉ tới được Hồ Bắc, mới đi gần một nửa lộ trình. Trong này đa số đều là đi bộ, bởi vì động đất mặt đường hư hại thật sự quá nghiêm trọng.

Đoạn đường này ăn thật nhiều khổ cực, tất cả mọi người rất vất vả, sau lại mất gần hai tháng đi tới Hà Nam Tín Dương, thời tiết đã rất lạnh, cũng đã có tuyết rơi, lúc này không thích hợp lên đường nữa.

Đoạn đường cao tốc này cũng hư hại nghiêm trọng, bây giờ là buổi tối, mọi người cũng không tiện tiếp tục gấp rút lên đường. Lúc này đám người bọn họ đang ngồi quanh một đống lửa, trên đống lửa có một chảo sắt, bên trong là nước canh đỏ chói, còn có nhiều các loại thịt, cá viên, rau cải, bốc hơi nóng. Mỗi người đều cầm một chén nhỏ gắp thức ăn vào trong chén, trên bầu trời rơi xuống những bông hoa tuyết nhỏ.

Tô Quốc Mai đưa vào miệng một miếng cá viên, lại gắp cho trong chén con gái Mục Tiểu Nghiên ngồi bên cạnh một miếng sườn, sau đó mới nói với Liên Cẩn Viên: "Cẩn Viên, bây giờ tuyết cũng bắt đầu rơi, ngày mai chúng ta có tiếp tục lên đường nữa không?"

Liên Cẩn Viên nuốt trọn thức ăn trong miệng, nói: "Cô, thời tiết càng ngày càng lạnh, không thích hợp lên đường nữa, chúng ta cách Tín Dương chỉ mười mấy cây số, hôm nay nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày mai đi căn cứ Tín Dương ở bốn tháng, chờ trời trở nên ấm áp lại tiếp tục lên đường đi Bắc Kinh, mọi người cảm thấy thế nào?"

Tô Ngưng Mi gật đầu: “Em đồng ý." Thời tiết thật sự quá lạnh, bọn họ miễn cưỡng đi hai tháng, hiện tại thật sự không tiếp tục được nữa, qua đêm bên ngoài thật không phải là một việc hay.

Tất cả mọi người đều tán đồng.

Tám tháng này mọi người vội vàng lên đường không thể nào tu luyện, tu vi Tô Ngưng Mi và Liên Cẩn Viên đã đến bình cảnh, cần tìm một nơi an tĩnh đột phá bình cảnh, cho nên bọn họ tính toán đi căn cứ Tín Dương ở mấy tháng, đợi hai người đột phá rồi lại tiếp tục lên đường. Thực lực của bọn họ đang tăng lên, những tang thi kia và thú biến dị cũng đều tăng, đối phó với bọn họ càng ngày càng có tốn nhiều sức lực hơn, cho nên tất cả mọi người muốn tiếp tục tu luyện vài tháng.

Lẩu ăn ấm bụng, mọi người dập tắt đống lửa ở tạm bên trong xe quân dụng cả đêm, ngày hôm sau đi ra ngoài liền phát hiện bên ngoài đã là một thế giới trắng phau phau, bông hoa tuyết nhỏ đã biến thành tuyết rơi như lông ngỗng.

Nấu một nồi cháo trứng muối thịt nạc nóng hổi, lúc này mọi người mới lên xe tải đi đến Tín Dương.

Vào một năm trước Tín Dương cũng bị động đất, bên trong thành phố khắp nơi đều là phế tích, cũng may căn cứ Tín Dương đã xây một con đường, dễ dàng đi lại, mọi người thuận đường rất nhanh đã đến căn cứ Tín Dương. Dân số Tín Dương trước mạt thế khoảng sáu mươi vạn, bây giờ có thể còn lại khoảng năm đến sáu vạn cũng đã không tệ rồi.

Bây giờ căn cứ đều là tường cao chừng mười mét, xem ra to lớn khác thường, mọi người lái xe dừng ở trước cửa lớn căn cứ, lập tức có vị quân nhân mặc áo khoác ngoài quân phục thật dày tiến lên ngăn xe bọn họ lại. Liên Cẩn Viên dừng xe, mọi người cùng nhau xuống xe.

Hai quân nhân mặc áo khoác ngoài quân phục thật dầy nhìn mười mấy người này một chút, không khỏi tò mò, những người này xem ra cũng không giống là đội ngũ trong căn cứ đi ra ngoài làm nhiệm vụ, xem ra ngược lại càng giống người một nhà. Mặc dù hiếu kỳ, vị quân nhân này cũng không hỏi cái gì, chỉ là nói: "Thẻ thân phận."

Liên Cẩn Viên cười nói: "Vị quân nhân này, chúng tôi không có thẻ thân phận, đều là người vừa tới căn cứ."

Vị quân nhân này kinh ngạc nhìn Liên Cẩn Viên một cái, chỉ chỉ một căn phòng nhỏ kiên cố bên cạnh: “Nếu không phải là người căn cứ, vậy bây giờ đi đăng ký, sau đó phát thẻ thân phận cho các người. Đúng rồi, các người từ chỗ nào tới?"

"Quảng Tây."

Quảng Tây? Vị quân nhân này thật giật mình, Quảng Tây cách nơi này hơn ngàn cây số, những người dắt díu con cái lại có thể còn sống tới đây, thật đúng là lợi hại.

Mọi người lại đi tới căn phòng nhỏ bên cạnh, người phụ nữ ngồi bên trong rất bình thường, mang theo một bộ mắt kính, mặt không có vẻ gì, có chút giống nhân viên làm việc trong văn phòng chính phủ trước mạt thế. Người phụ nữ kia ngẩng đầu nhìn bọn họ một cái, nhanh chóng mở một quyển sổ nhỏ, mặt không vẻ gì nói: "Điền theo mẫu phía trên, họ tên, số tuổi, có dị năng không. . . . . ."

Mọi người cũng không thèm để ý vẻ mặt người phụ nữ kia, điền xong từng mục, cuối cùng đưa cho người phụ nữ kia.

Người phụ nữ mang mắt kiếng tiếp nhận và xem xét, lông mày run lên, nhìn đoàn người Liên Cẩn Viên một cái, hừ một tiếng, mặt tiếp tục không có vẻ gì nói: "Các ngươi mười bảy người, trong đó có chín dị năng giả? Nhưng mà tôi nói với các người, dị năng này cũng không thể điền lung tung, sau khi tiến vào căn cứ phải kiểm tra, nếu phát hiện các người căn bản không có sẽ ném các người ra khỏi căn cứ. "

Bọn họ mười bảy người, Tô Ngưng Mi điền dị năng Giác Tỉnh, Liên Cẩn Viên hệ hỏa, Tô Hạo hệ băng, Tô Quốc Mai không gian, Hàn Bảo hệ thủy, Tưởng Nhật Tưởng Nguyệt hệ phong, Ôn Nhạn Kỳ hệ thủy, Tiêu Linh Vũ hệ phong. Che giấu dị năng chữa trị của Tiêu Linh Vũ và Mục Tiểu Nghiên. Chủ yếu trước mắt mọi người gặp được cũng chỉ có hai người bọn họ có hệ dị năng chữa trị, bọn họ sợ nói ra hệ dị năng chữa trị sẽ đưa tới phiền toái không cần thiết.

Cũng không phải người phụ nữ này hoài nghi Tô Ngưng Mi bọn họ, căn cứ Tín Dương có chừng sáu vạn người, dị năng giả chỉ có ngàn người mà thôi, có thể nghĩ tỷ lệ người bình thường và dị năng giả.

Vị quân nhân vừa rồi cũng chú ý tới tình huống của bên này, chống lại gió tuyết chạy tới bên này, ghé đầu hỏi người phụ nữ đeo mắt kính bên trong: “Xảy ra chuyện gì? Rêu rao bậy bạ cái gì, người ta điền dị năng gì khẳng định chính là dị năng đấy. Trần Nhã Lệ, đừng ỷ vào bà là người của chính phủ liền tùy tiện bày sắc mặt với người ta, đợi bà đắc tội với dị năng giả, bà cũng chịu không nổi."

Mọi người vừa nghe cũng có chút hiểu, thấy trong căn cứ có hai thế lực, một là chính phủ, một là quân đội, hơn nữa chắc là có chút mâu thuẫn.

Người phụ nữ được kêu là Trần Nhã Lệ liếc mắt về phía vị người quân nhân: “Tôi thế nào? Tôi không mù, ồn ào, cậu nhìn bọn họ điền, mười bảy người có chín dị năng giả, lừa ai đó. Mặc dù mọi người đều biết dị năng giả ở căn cứ được đối xử tốt, nhưng không thể điền lung tung như vậy."