Vật Hi Sinh Tu Chân Ký

Chương 81




Editor & Beta-er: Sư Tử Cưỡi Gà & White Silk-Hazye

Thời gian vài ngày trôi qua rất nhanh, đến lượt nhóm Tô Ngưng Mi đăng ký, đăng ký thông tin cơ bản xong, nhóm Tô Ngưng Mi đều điền là người bình thường, chỉ có Tiêu Linh Vũ điền dị năng là hệ phong cấp 4 và hệ trị liệu cấp 4. Bọn họ đã sớm thương thảo xong, không cần phải ở khu một, hai ba, chẳng thà ở mấy khu sau, có thể làm vài công việc, đủ ăn đủ uống là được rồi, hơn nữa tính đặc thù của không gian cô cũng đủ cho mọi người ăn một đời không lo, chi bằng cứ yên lặng sống cuộc sống tạm bợ của mình, cố gắng tu luyện. Nhưng Tiêu Linh Vũ thì không giống thế, anh ta là con cháu của nhà họ Tiêu, không thể giấu diếm những điều này.

Đoàn người đăng ký xong hết thảy, nhân viên công tác in ra giấy chứng minh thân phận cho họ, một người khác đưa cho một cuốn sổ nhỏ, trên đó giới thiệu tình trạng bây giờ của Bắc Kinh. Từ trên sổ tay tuyên truyền, nhóm Tô Ngưng Mi biết rõ Bắc Kinh vẫn là vành đai 7, nhưng vành đai 7 của hiện tại khác trước kia nhưng lại có chút giống, trước kia vành đai 7 là đại diện cho lộ tuyến, bây giờ vành đai 7 đại diện cho 7 khu vực: Khu một, hai, ba là vị trí trung tâm của Bắc Kinh, bốn khu sau là chỗ dành cho người bình thường ở.

Trước mạt thế, dân số Bắc kinh đã hơn hai ngàn vạn, đây chỉ là theo số liệu đăng ký, con số tổng nhất định là vượt quá. Sau khi Bắc Kinh trở thành một trong bảy căn cứ lớn của Trung Quốc, phong cách kiến trúc đã khác với trước đây, các tòa nhà chọc trời kiên cố, ít ra bây giờ đã có thể chứa hơn hai ngàn vạn nhân khẩu.


Hơn nữa trên đó còn giới thiệu về người tu chân, khu một có một tông phái tu chân được đặt tên là Thiên Đạo, nghe nói trận pháp phòng ngự Thượng Cổ chính là do người của Thiên Đạo phát hiện ra trước. Hơn nữa người tu chân ở Bắc Kinh sẽ được đãi ngộ rất tốt. Trong không gian của Tô Ngưng Mi không thiếu công pháp gì, nên không cần phải gia nhập vào tông phái, chẳng bằng cứ yên lặng vậy thôi.

Không biết vì sao, Tô Ngưng Mi luôn nhớ tới Trình Dung và người thầy mà cô đã gặp lúc đầu kia, người thầy này làm cô cảm thấy không quá an toàn, cô hy vọng vào thành phố rồi tốt nhất đừng đụng phải bọn họ.

Tiêu Linh Vũ nhìn cuốn sổ thông tin trong tay, có chút không yên, đến khi Trần Kiều Kiều đẩy anh ta, anh ấy mới hồi thần, Tiêu Linh Vũ nói: “Tiểu Mi, dọc theo đường đi không ít người đã chứng kiến bản lĩnh của mọi người, hơn nữa dị năng trị liệu của Tiểu Nghiên rất dễ gây chú ý, tuyệt đối sẽ có người báo cáo, e rằng mọi người không thể giấu được đâu. Hơn nữa hiện tay tuy dân số Bắc Kinh không nhiều, nhưng trong cuốn sổ thông tin có nói giá phòng cũng không rẻ...”

Sổ thông tin có đề cập Bắc Kinh dùng một loại tiền thống nhất, còn là nhân dân tệ màu đỏ, chỉ cải biến đôi chút. Về phương diện vật giá thì rất đắt đỏ, còn cái khác thì rẻ hơn, hơn nữa giá phòng cũng khá đắt, nhưng so sánh với kiếp trước hở ra là tốn đến mấy vạn thì giá phòng này đã thấp hơn rất nhiều rồi. Ngoài ra, khu một, khu hai hoàn toàn không có bán phòng ở, đều là quân đội và chính phủ thống nhất sắp xếp, giá phòng khu ba là đắt nhất, càng về sau thì giá phòng càng thấp hơn.

Tô Ngưng Mi cười nói: “Không sao đâu, tinh hạch có thể đổi thành nhân dân tệ mà? Mấy năm nay, không nói những thứ khác chứ tinh hạch Zombie chúng tôi đã thu thập được không ít, nói không chừng có thể đổi được nhân dân tệ đấy.”

Trần Kiều Kiều khoác lên cánh tay Tô Ngưng Mi, cười nheo mắt: “Chị Tiểu Mi đừng lo lắng, sau khi em về sẽ nói ông nội lấy cho mọi người vài phòng nhỏ, nhưng mà chị Tiểu Mi, em cảm thấy mọi người không cần phải ở mấy khu sau, hay là mọi người theo em và anh Tiêu ra mấy khu trước ở, như vậy chúng ta cũng sẽ dễ gặp mặt nhau hơn.”

Tô Ngưng Mi cười nói: “Lo gì đâu, bây giờ Bắc Kinh đã thông xe rồi, không khác gì với trước mạt thế, nếu em muốn gặp chị hoặc cần tham khảo về chuyện tu luyện thì có thể đến tìm chị...” Đang nói, đoàn người đã đi tới sảnh bên để kiểm tra đo lường, bên trong lập tức có người dẫn họ đi làm kiểm tra, đương nhiên là họ không bị nhiễm virus, sau đó nhóm họ mới đến đại sảnh lầu một.

Mặc dù đang ở trong sảnh gọi là nơi kiểm tra, nhưng lầu một đều là nơi tiếp đãi những người vừa đến Bắc Kinh và không bị nhiễm bệnh độc, nếu bọn họ còn có gì không hiểu, lại không có chỗ ở thì nên tới đây hỏi thăm.

Ở đây có đủ các loại việc làm, đa phần đều là bao ăn bao ở, những người thường này đều vật lộn từ trong mạt thế kinh khủng kia mà ra, mặc kệ làm gì để sống, chỉ cần bao ăn bao ở thì họ đều nguyện ý, nên đã nhanh chóng tìm được công việc.

Nhóm Tô Ngưng Mi cũng muốn nghe về chuyện nhà cửa, trước hết ngồi chờ một bên, không lâu sau đã nhìn thấy tiến sĩ Thẩm Chính Sơn vui vẻ chạy tới. Ông lão với mái đầu hoa râm vừa nhìn thấy nhóm Tô Ngưng Mi đã cười nói: “Cô Tô, xem như đã đợi được đến lúc cô vào rồi, đoạn đường này lão già tôi phải cảm tạ cô Tô rồi, không chỉ có tôi muốn đội ơn cô Tô, căn cứ này có thể may mắn còn tồn tại đều phải cảm kích mọi người, nếu không nhờ mọi người, chỉ sợ không biết chúng tôi đã hóa thành cái gì rồi.”

Tô Ngưng Mi cười nói: “Thầy Thẩm nói đùa rồi.”

Thẩm Chính Sơn nói: “Cô Tô, đoạn đường này cô đã chăm sóc tốt lão già tôi, lão già thật sự cảm kích cô, bây giờ quân đội Bắc Kinh đã phái người tới đón tôi, nếu cô Tô có rảnh rỗi thì theo tôi ra ngoài, mang thứ đó giao cho bọn họ là được.” Nói xong, nhìn qua Ôn Nhạn Kỳ bên cạnh cười nói: “Cậu này cũng là có thiên phú, có muốn theo tôi vào sở nghiên cứu làm việc không?”

Ôn Nhạn Kỳ yêu thích y thuật hơn là tu luyện, đương nhiên nguyện ý đi theo ông tiến sĩ Thẩm đến sở nghiên cứu, anh ta khẽ gật đầu, rồi quay lại nhìn về phía nhóm Tô Ngưng Mi, Liên Cẩn Viên, cười nói: “Trên đời không có buổi tiệc nào không tàn, ông ngoại, bà ngoại, cậu cả, mợ, cậu nhỏ, bác, Tiểu Nghiên, Tiểu Mi, Cẩn Viên, Hạo Tử, Bảo Nhi, Tưởng Nhật, Tưởng Nguyệt, Tiểu Vũ, mọi người bảo trọng, sau này có thời gian tôi sẽ đến thăm mọi người, nếu có thời gian thì mọi người cũng có thể đến thăm tôi, đến...”

Thẩm Chính Sơn tiếp lời: “Đến sở nghiên cứu số hai ở khu một, chúng tôi làm việc ở đó.”

Ôn Nhạn Kỳ lại nhìn về phía Tô Ngưng Mi, cười nói: “Đến lúc ấy đi vào trong đó tìm anh là được rồi.”

Tô Ngưng Mi gật đầu, cuối cùng bảo tất cả mọi người ở lại, cô tiễn Thẩm Chính Sơn và Ôn Nhạn Kỳ đi ra ngoài, trông thấy bên ngoài quả nhiên có thêm mấy chiếc xe quân đội, bên cạnh có vài binh sĩ đang đứng cầm súng ống. Tô Ngưng Mi lên một trong những chiếc xe quân đội đó, từ trong không gian lấy mấy đồ linh tinh của Thẩm Chính Sơn ra sắp xếp ngăn nắp. Mặt đường mới xây này rất vững vàng nên những thứ này không bị vỡ.

Nhìn Ôn Nhạn Kỳ phía sau, Tô Ngưng Mi nhớ rõ anh ta thích ăn đào, lấy túi da rắn đựng đào từ trong không gian ra rồi để vào xe: “Anh Ôn, đây là đào anh thích ăn, mang theo ăn trên đường, đến lúc đó chờ bọn em ổn định lại sẽ đi thăm anh.”

Ôn Nhạn Kỳ cúi đầu nhìn Tô Ngưng Mi, ánh sáng trong mắt chuyển động khiến Tô Ngưng Mi đột nhiên cảm thấy không ổn, dường như có cảm giác ánh mắt anh ấy nhìn mình quá mức dịu dàng. Tuy nhiên, cô lập tức thầm cười nhạo mình ngốc, mọi người đã vui vẻ sống cùng nhau hai ba năm rồi, chí ít Ôn Nhạn Kỳ chưa bao giờ bộc lộ ánh mắt thể hiện anh thích cô, cho nên bây giờ nhất định là ảo giác rồi.

Khi ánh mắt của anh nhìn sang lần nữa thì đã khôi phục bình thường, Ôn Nhạn Kỳ đưa tay sờ lên tóc đen mềm mại của Tô Ngưng Mi, cười nói: "Được rồi, vậy chúng ta mỗi người đi một ngã đi, sau này chờ mọi người ổn định lại rồi thì tôi sẽ sang đây xem mọi người."

Tô Ngưng Mi gật đầu cười, xoay người nhảy xuống xe, không nhìn thấy ánh mắt đen nhánh của Ôn Nhạn Kỳ đang nhìn cô chằm chằm. Cho đến lúc không còn nhìn thấy Tô Ngưng Mi nữa thì Ôn Nhạn Kỳ mới thu hồi tầm mắt, nhếch môi khẽ cười, như đang tự giễu.

Thẩm Chính Sơn cười nói: "Nhạn Kỳ thích cô bé này sao, cô bé này tốt thì tốt, đáng tiếc đã là hoa có chủ rồi, vừa khéo lão già tôi cũng có cháu gái, nếu không thì giới thiệu cho cháu biết có được không?"

Ôn Nhạn Kỳ cười híp mắt lộ ra hàm răng trắng như sứ: "Ông Thẩm, ông cũng đừng cười cháu, bây giờ cháu chỉ thấy có hứng thú đối với những hạng mục nghiên cứu này thôi, những việc khác đều không nghĩ nhiều." Anh đúng là thích Tô Ngưng Mi, quãng thời gian chung đụng trên đường đi này, anh có ấn tượng tốt đối với cô, nhưng mà anh cũng biết mối quan hệ của cô và Liên Cẩn Viên, cũng chỉ có thể đè nén sự yêu mến xuống đáy lòng, không thể khiến cho cô mảy may khó xử. Sự yêu mến này rất đơn thuần, anh không hy vọng nó sẽ biến chất, cho nên thế này mới là kết quả tốt nhất, anh ra đi.

Lúc Tô Ngưng Mi trở về phòng kiểm tra thì không còn nhiều người lắm, Liên Cẩn Viên đang đứng trước bàn hỏi thăm, Tô Ngưng Mi đi qua, nhìn thấy mặt của cô nàng kia đỏ bừng mà trả lời câu hỏi của Liên Cẩn Viên: "Thưa anh, tôi tin anh đã đọc phần giới thiệu trên sổ tay rồi, Bắc Kinh bây giờ và trước đây vẫn sử dụng loại tiền hiện hành, nhân dân tệ, hai khu đầu được sắp xếp cho chính phủ và quân đội, giá phòng ở của khu ba là một vạn một mét vuông, giá phòng ở của khu bốn là sáu ngàn, khu năm là năm ngàn, khu sáu là bốn ngàn, khu bảy là ba ngàn."

Mặc dù bây giờ giá phòng thấp hơn rất nhiều so với trước mạt thế, nhưng bây giờ tiền đã có giá hơn, tựa như tiền lương làm việc mỗi tháng của một người bình thường, bao ăn bao ở, một tháng chỉ có hai trăm đồng mà thôi, nhưng về những phương diện khác thì rất rẻ, chỉ có thức ăn là khá đắt.

Liên Cẩn Viên cảm thấy Tô Ngưng Mi đang bước tới, vươn tay kéo lấy tay của cô, tiếp tục hỏi: "Vậy tinh hạch của tang thi có thể đổi ra nhân dân tệ không?"

Cô nàng kia đỏ mặt, tiếp tục nói: "Có thể, nhưng phải đến quân đội hoặc chính phủ khu một thì mới đổi được, giá của tinh hạch tang thi và tinh hạch của thú biến dị cũng không giống nhau, tinh hạch của tang thi cấp một và cấp hai không đáng bao nhiêu tiền, tinh hạch của tang thi cấp ba có giá một đồng, cấp bốn có giá mười đồng, cấp năm có giá một ngàn, tinh hạch của tang thi cấp sáu có giá mười vạn một viên. Tinh hạch của thú biến dị cấp một có giá một đồng tiền một viên, tinh hạch của thú biến dị cấp hai có giá mười đồng tiền, tinh hạch của thú biến dị cấp ba là một ngàn, tinh hạch của thú biến dị cấp bốn có giá mười vạn một viên, tinh hạch của thú biến dị cấp năm ít nhất là một trăm vạn."

Một viên tinh hạch của thú biến dị cấp năm mới chỉ có một trăm vạn, còn chẳng thể mua nổi một căn phòng nhỏ ở khu ba nữa, một viên tinh hạch của thú biến dị cấp năm đủ để một người có dị năng cấp bốn thăng thành cấp năm, giá này vẫn còn quá thấp. Liên Cẩn Viên lắc đầu, hiển nhiên là không tán thành. Hơn nữa anh cũng không có ý định bán tinh hạch của Mèo Đầu Ưng lúc trước kia đi, quá phí.

Những loại tinh hạch khác bọn họ có rất nhiều, nhưng cộng lại cũng không đủ tiền phòng, cho nên ta nói giá phòng ở thủ đô rất đắt đấy, dọc theo đường đi đánh ba hay năm đợt quái cũng không thể có đủ tiền để mua chỗ ở cho mọi người.

Mà thôi, tốt hơn hết là cứ dẫn theo mọi người đi gặp người trong gia tộc trước đã, bây giờ không vội thì cứ ở lại lâu một chút. Liên Cẩn Viên nghĩ vậy, lập tức kéo Tô Ngưng Mi đi về phía nhóm ông ngoại và bà ngoại. Cô nàng sau quầy vốn còn nghĩ rằng Tô Ngưng Mi là một người khách khác, không hề nghĩ rằng bọn họ đi cùng nhau, bây giờ nhìn thấy người đàn ông đẹp trai kia dắt tay của cô ấy, trong lòng ghen tỵ, nhỏ giọng lầm bầm vài câu không lọt tai.