Tiêu Linh Vũ nhìn thấy họ, liền thu lại thái độ, mặt mày lạnh lùng đi tới trước mặt mấy người đó, nói: “Các người đến muộn.”
Một cô gái mang vẻ mặt lạnh nhạt trong số đó gật đầu, nói: “Đại tá Tiêu, thật xin lỗi, trong gia tộc có mấy việc cho nên tới trễ, bây giờ lên đường thôi.”
Một cô gái mặt mũi rất bình thường tiến lên dò xét, nói với cô gái đẹp trang nhã: “Chị họ, chị giải thích với anh ta làm gì, bởi vì có chuyện mới tới trễ, chứ đâu phải không đi, mắc mớ gì nhà họ Thủy chúng ta phải giải thích với người khác.” Quả nhiên rất ngạo mạn kiêu căng.
Cô gái mặt mày lạnh nhạt, bộ dạng thanh nhã nhìn sang cô gái kia, nhíu mày nói: “Vân Nhi, im miệng! Đi trễ quả thực là chúng ta không đúng, cần phải giải thích với đại tá Tiêu!”
Thủy Vân bỉu môi, không kiên nhẫn trừng mắt nhìn Tiêu Linh Vũ một cái…
Tiêu Linh Vũ giơ tay, “Không cần!” Vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ, cũng không thèm nhìn Thủy Vân kia một cái, tiếp tục nói: “Chậm trễ không ít thời gian, hiện tại nên nhanh chóng lên xe ra khỏi thành phố, bây giờ chỉ còn một chiếc xe quân đội, để Thủy đại tiểu thư và nhị tiểu thư phải chịu khó một chút rồi!”
Thủy Thu Bội là đại tiểu thư nhà họ Thủy, nghe vậy gật đầu, dẫn theo Thủy Vân đang bất mãn và năm người đàn ông lên xe. Tô Ngưng Mi, Tưởng Nhật, Tưởng Nguyệt, Tô Hạo, Mục Tiểu Nghiên đã sớm ngồi trên xe, tìm chỗ nghỉ ngơi. Tô Ngưng Mi đang ngồi thiền vận khí công, cảm giác có mấy người lên xe, trong đó một ánh mắt đột ngột nhìn chằm chằm vào cô, lúc này Tô Ngưng Mi nhíu mày mở mắt, phát hiện năm nam và hai nữ lên xe, trong đó một cô gái rất đẹp, cô gái kia thì có chút bình thường, còn diện mạo năm người đàn ông đều không kiên nhẫn, có điều ánh mắt một người trong đám họ dán chặt lên người Tô Ngưng Mi, Tô Ngưng Mi quét mắt nhìn gã, phát hiện đáy mắt nam tử xanh xao, bước đi không ổn, rõ ràng là bộ dáng túng dục quá độ. Ánh mắt người này dán lên khuôn mặt trắng nõn và bộ ngực Tô Ngưng Mi, Tô Ngưng Mi chán ghét nhíu mày, ngón tay nhẹ nhàng cử động vài cái, người nọ mất thăng bằng, lạch cạch một tiếng liền ngã xuống đất, khi ngã va vào thành xe, phát ra tiếng vang lớn, khiến những người khác phải nhìn sang hướng này.
Tiêu Linh Vũ nghe thấy tiếng động cũng quay đầu nhìn qua, thấy nam tử chật vật ngã trên đất, khóe mắt hiện lên ý cười, không nói gì, sau đó bước tới trước chỗ phụ lái điều một binh sĩ qua lái xe.
Trong xe, phía sau có chút ầm ĩ, Thủy Vân cười hì hì nhìn người đàn ông trên mặt đất, “Thủy Bình, anh làm cái gì vậy? Thật là quá mất mặt.”
Người đàn ông ngã trên đất hung dữ trợn mắt nhìn Thủy Vân, giận dữ nói: “Cần cô gái xấu như cô nói tôi!”
Thủy Vân cũng nổi giận, giơ chân định đạp lên người Thủy Bình, Thủy Thu Bội quay đầu quát lớn nói: “Đủ rồi, bộ dạng các người còn ra thể thống gì! Thủy Bình còn không mau đứng dậy, thật là vô duyên vô cứ làm chuyện cười cho người ta!”
Lúc này Thủy Bình mới từ trên mặt đất đứng dậy, ánh mắt âm trầm, cảm thấy vừa nãy lúc ngã là do vấp phải thứ gì đó, nhưng trên đất trơn bóng, căn bản không có vật gì cả.
Bảy người nhà họ Thủy chọn chỗ ngồi xuống, Thủy Thu Bội sau khi ngồi xuống liền bắt đầu ngồi thiền vận khí công, còn bốn người đàn ông kia cũng vậy, chỉ có Thủy Vân và Thủy Bình bốn mắt nhìn xung quanh, Thủy Vân vừa nhìn thấy Tô Hạo liền ra vẻ có hứng thú, lập tức tới ngồi bên cạnh Tô Hạo, ánh mắt Thủy Bình vẫn chuyển động trên người Tô Ngưng Mi. Thủy Thu Bội mở mắt vô cùng bất đắc dĩ nhìn hai người một cái, sau đó nhìn xung quanh, phát hiện ba nam hai nữ trong góc đều là người dị năng, lúc này mới thở dài nhắm mắt lại, không quan tâm tới hai người trong tộc không đáng tin kia nữa.
Tô Ngưng Mi nhớ rõ trong truyện không có tám đại gia tộc tu chân, từ sau khi cô xuyên qua đã có rất nhiều chuyện thay đổi, không dựa theo tình tiết trong nguyên tác, cho nên Tô Ngưng Mi biết hiện tại phải thật cẩn thận, dù sao con đường sau này cô cũng không tính nổi. Chỉ là ánh mắt gã đàn ông này thật sự khiến người ta kinh tởm, bây giờ lại không thể đắc tội nhà họ Thủy, trước tiên phải nhẫn nhịn, chờ cơ hội phát tiết.
Trên xe yên tĩnh, chỉ có tiếng xe chạy ầm ầm, Thủy Vân nhìn khuôn mặt anh tuấn của Tô Hạo, giơ tay đẩy đẩy anh, Tô Hạo đang nhắm mắt nghỉ ngơi, bị Thủy Vân đẩy như vậy, liền mở mắt ra nhìn về phía Thủy Vân, ánh mắt có chút sắc bén. Nhưng Thủy Vân không sợ, cô ta vốn là tiểu thư nhà họ Thủy, nhìn trúng người đàn ông này là may mắn của anh, đây cũng là cách nghĩ của Thủy Vân cho tới tận giờ phút này.
Khuôn mặt Tô Hạo anh tuấn, dáng người cao lớn, Thủy Vân thích người như vậy, giờ thấy anh nhìn mình, liền cười với Tô Hạo: “Xin chào, tôi là nhị tiểu thư nhà họ Thủy Thủy Vân.”
Tô Hạo lạnh lùng nói: “Cô gái có chuyện gì sao?”
Thủy Vân cười tít mắt nói: “Anh tên gì? Trước kia khi ra khỏi thành phố săn thú chưa từng nhìn thấy anh, nhìn bộ dạng của anh không giống người trong quân đội, trên người cũng không có linh lực dao động, cho nên không phải người tu chân, là người dị năng sao?” Chẳng trách Thủy Vân suy đoán Tô Hạo không phải người tu chân, bảy người các cô đều được coi là đệ tử thiên phú trong nhà họ Thủy, nhìn trong cả thành Bắc Kinh thì chính là nhân tài, khó trách sẽ đoán như vậy.
Tô Hạo có chút bất đắc dĩ, lại nói: “Cô gái, chúng tôi ra ngoài không phải để nói chuyện phiếm, lát nữa còn phải chiến đấu, bây giờ tốt nhất nên bảo trì tinh lực đi.” Tính tình Tô Hạo vốn khá tốt, cũng không tùy tiện nổi cáu với phụ nữ, đành phải khuyên giải an ủi.
Thủy Vân nghe vậy không khác gì nghe được chuyện cười, cười ha ha, Tô Hạo không còn cách nào khác, không quan tâm tới cô gái ngạo mạn này nữa, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi. Nhưng mà Thủy Vân không cho anh toại nguyện dọc đường đi cứ líu ríu nói chuyện bên lỗ tai anh không ngừng.
Bên kia Thủy Bình cũng nhìn Tô Ngưng Mi suốt đường đi, ánh mắt cực kì dâm tà, Tô Ngưng Mi không để ý cũng không được, mở mắt nhìn về hướng Thủy Bình, trong mắt tràn đầy ghê tởm. Thủy Bình thấy rốt cuộc mỹ nhân cũng nhìn về phía gã, trong lòng không khỏi vui vẻ, nhưng cẩn thận quan sát, trong mắt mỹ nhân đều là ghét bỏ và lạnh ý, cảm thấy không khỏi nổi giận, có điều Thủy Thu Bội lại ở đây nên gã không thể làm gì được, âm thầm ghi nhớ, sau này nhất định phải đặt mỹ nhân này trên giường, đặt cô ở dưới thân ông rên rỉ --- để xem đến lúc đó còn dám ghét bỏ ông không!
Tô Ngưng Mi thật sự có chút nổi đóa, không hiểu sao bản thân không trêu ghẹo ai lại bị nam nhân nhìn trộm, quả thực khiến người ta ghê tởm khó chịu.
Dọc đường ra khỏi thành phố Bắc Kinh, trên đường có Zombie hay là thú biến dị đều được giải quyết rất nhanh, những người có chuyên môn đi xuống thu tinh hạch của Zombie, bỏ thú biến dị vào không gian hoặc túi trữ vật. Mấy người nhà họ Thủy, trong đó tu vi cao nhất là Thủy Thu Bội, tu vi Trúc Cơ Hậu Kỳ, mấy người khác đều ở tu vi Trúc Cơ Trung Kỳ, Thủy Thu Bội giỏi nhất là kiếm thuật, dùng kiếm rất linh hoạt, một kiếm xuất ra đầu của mấy Zombie liền rơi xuống.
Thủy Vân thấy Thủy Thu Bội chiếm nổi bật, hừ hừ hai tiếng, quay đầu nhỏ giọng nói với Tô Hạo: “Anh đừng nghĩ chị ấy lợi hại, mà bị chị ấy hấp dẫn, tôi nói cho anh biết người lợi hại nhất nhà họ Thủy chúng tôi chính là anh họ của chúng tôi, tuổi còn trẻ đã đến tu vi Kết Đan Hậu Kỳ, lần này ra ngoài anh họ không đi theo, cho nên để chị ấy cướp tiên phong.”
Tô Hạo thật sự hết cách với cô gái líu ríu này, nhắm mắt nghỉ ngơi, mặc kệ cô ta muốn nói gì thì nói. Thủy Vân nói nửa ngày, thấy Tô Hạo không để ý tới mình, thì cảm thấy có chút chán nản, đột nhiên kéo ống tay áo Tô Hạo, nói với anh: “Tô Hạo, tôi thích anh, anh làm bạn trai của tôi đi!”
Thủy Vân quả thực có cảm tình với Tô Hạo, mặc dù thường ngày hành động của cô ta hơi kiêu ngạo, nhưng cô ta là nhị tiểu thư nhà họ Thủy, không thể không kiêu căng, cho nên tính tình rất thẳng tgã, chẳng qua tính tình này không được mấy người thích.
Rốt cuộc Tô Hạo cũng mở mắt nhìn Thủy Vân, anh nghiêm mặt nói: “Cô Thủy, thực xin lỗi, tôi đã sớm có người mình thích rồi.” Người mà anh yêu thích là Chu Dao. Nhưng từ lúc ở căn cứ thành phố G thì đã mất đi liên lạc với bọn họ, sau này vẫn chưa gặp lại, anh thậm chí không biết hiện giờ cô ấy như thế nào, sống hay chết.
Thủy Vân nghe vậy, hung hăng trợn mắt nhìn Tô Hạo một cái, dường như có chút đau lòng, quay đầu không để ý anh nữa.
Tô Ngưng Mi tất nhiên nghe thấy những lời này, cô biết quan hệ của anh họ và Chu Dao, nhưng hiện tại không biết Chu Dao ở đâu, hy vọng cô ấy vẫn bình an, hi vọng anh họ có thể mau chóng gặp lại cô ấy.
Dọc đường đi săn giết không ít Zombie và thú biến dị, cuối cùng cũng tới được đích, khu xung quanh thành phố Bắc Kinh có rất nhiều huyện, dân số đông, lần này tới chính là vây quét Zombie một trong những huyện trong khu đó, nghe nói khu này từng xuất hiện thú biến dị cấp năm, mà lại không chỉ một con.
Thực lực của thú biến dị cấp năm tương đương tu sĩ Kết Đan, lần trước gặp phải con cú mèo cấp năm may có Liên Cẩn Viên xuất quan kịp thời mới giải quyết nổi. Lần này nghe nói không chỉ một con thú biến dị cấp năm, Tô Ngưng Mi có chút căng thẳng, Mục Tiểu Nghiên không có năng lực, vì vậy để cô trên xe thì hơn…
Số người trong huyện Bình Châu hơn mười vạn, sống sót không quá một hai vạn, hiện giờ toàn bộ đều ở trong thành phố, cả huyện Bình Châu đều là Zombie, những con này là Zombie cấp một, cấp hai, cấp ba, dễ đối phó cực kì, thỉnh thoảng cũng có mấy tang thi cấp bốn và cấp năm nhưng cũng không tgãg được mọi người, nhanh chóng bị giải quyết. Lần này tới đây khoảng hai trăm người dị năng và người tu chân giả, người dị năng là cấp ba cấp bốn, người tu chân thì tu vi thấp nhất cũng ở Trúc Cơ Kỳ, cho nên đối phó với những con Zombie này đều đơn giản. Hơn nữa huyện Bình Châu đã từng được vây diệt một lần, còn dư lại không quá một hai vạn.
Tô Ngưng Mi dùng đao vũ sĩ và pháp thuật phóng điện để công kích, quan sát không cẩn thận thì mọi người sẽ nghĩ thực lực của cô là lôi điện song giác tỉnh.
Tiêu hao hơn ba giờ mới giải quyết tất cả Zombie, nhưng vẫn có người bị thương, người bị thương giao cho Tiêu Linh Vũ và Mục Tiểu Nghiên chữa trị.
Giải quyết zombie xong, Tiêu Linh Vũ lên đường: “Sau núi huyện Bình Châu có một đám mèo biến dị, trong đó có hai con biến dị cấp hai, đã làm bị thương rất nhiều người săn thú, lần này chúng ta ra ngoài chủ yếu đối phó với hai mèo biến dị cấp năm này, còn cái khác…” Tiêu Linh Vũ nói xong bỗng nhiên nhìn Tô Ngưng Mi một cái, “Nếu có thể giải quyết hai mèo biến dị cấp năm, trong đó một viên sẽ trao cho vị có công lao lớn nhất, còn lại thuộc về quân đội, cho nên xin mọi người cố gắng…”
Tô Ngưng Mi biết lần này giữa đám người tu chân, tu vi của cô là cao nhất, trên cơ bản lời này của Tiêu Linh Vũ là nói với cô, nếu muốn lấy tinh hạch thì phải dốc toàn lực rồi… tất nhiên Tô Ngưng Mi sẽ cố gắng lấy được tinh hạch, dù sao tinh hạch của thú biến dị cấp năm rất khó có được, có thể giành được một thứ dị năng cấp năm đối với bất kỳ gia tộc nào mà nói đều rất tốt.
Trên người Tô Ngưng Mi có không ít đan dược linh thạch và ấn phù, so với lần trước đối phó với cú mèo biến dị cấp năm thì đảm bảo hơn nhiều, cộng thêm Tưởng Nhật, Tưởng Nguyệt và anh họ, nhất định phải tgãg.
Tiêu Linh Vũ dẫn mọi người ra sau núi huyện Bình Châu, rất nhanh liền nghe thấy tiếng mèo kêu không xa, mọi người lập tức im lặng đi về hướng kia, chưa được hai bước, liền có một đám mèo biến dị nhảy ra.
Đám mèo biến dị này có hơn mấy chục con, đều là mèo hoang biến dị, trong đó có vài con biến dị hình thể, hai con cấp năm đều cao lớn hai ba thước, hơn hai mươi con là biến dị cấp ba, vài con biến dị cấp bốn, còn lại là biến dị cấp thấp, cực kì dễ đối phó.
Những con mèo biến dị này đều cực kì nhanh nhạy, sớm biết có người tới, giờ phút này đang nhe răng về phía mọi người nhếch miệng kêu, sau đó nhào tới chỗ bọn họ, lập tức muốn chiến đấu.
Tô Ngưng Mi, Tưởng Nhật, Tưởng Nguyệt, Tô Hạo vây được một con mèo biến dị cấp năm, bộ lông con mèo biến dị này trong phút chốc có thể trở nên cứng rắn, trở thành vô số kim thép, lực phòng ngự quá biến thái rồi.
Đao của Tô Ngưng Mi đi theo cô mấy năm nay dường như cũng có chút linh tính, cô sử dụng rất thuận lợi, đao có lực công kích gần, lôi điện để đánh xa, còn những pháp thuật công kích khác, ít nhất mỗi lần công kích đều để lại vết thương trên người mèo biến dị. Hơn nữa mấy năm nay Tô Ngưng Mi chăm chỉ luyện tập một loại pháp thuật công kích tất nhiên sẽ sử dụng, mỗi lần cô công kích đều nhắm chuẩn vị trí, mỗi lần công kích đều nhắm vào một miệng vết thương, cho dù phòng ngự của mèo dị biến này biến thái cỡ nào, nhưng dưới tình huống Tô Ngưng Mi không hề thiếu linh khí linh thạch và linh đan, tuyệt đối sẽ giày vọ chết mèo biến dị này.
Chứng kiến mấy pháp thuật công kích của cô, những người tu chân khác vô cùng kinh ngạc, trong đám bọn họ Tô Ngưng Mi có tu vi cao nhất, cho nên mọi người không biết cô là người tu chân, cộng thêm cả đoạn đường cô đều dùng đao của võ sĩ để chém Zombie, bởi vậy họ nghĩ rằng cô là người dị năng.
Người của nhà họ Thủy ở trên cùng xe với Tô Ngưng Mi, tiếp xúc gần gũi, bởi vậy càng thêm kinh ngạc, đặc biệt là kẻ có ý không an phận đối với Tô Ngưng Mi sắc mặt càng khó coi, thất thần nên thiếu chút nữa bị mèo dị biến làm bị thương.
Nhưng mà mọi người chỉ kinh ngạc trong nháy mắt, vẫn phải đối phó với mấy mèo biến dị này, mọi người nhanh chóng lấy lại tinh thần, hoàn toàn chú tâm chiến đấu.
Khoảng chừng hai giờ sai Tô Ngưng Mi mới giải quyết xong mèo biến dị cấp năm, sau đó gia nhập chiến đấu với những người khác………..
Dưới sự tấn công nhanh chóng của mọi người, mèo yêu biến dị cấp ănm khác cũng bị giải quyết, những mèo biến dị khác thì không cần phải nói, đợi cho giải quyết xong toàn bộ thì sắc trời đã tối. Tiêu Linh Vũ để mọi người nghỉ ngơi một giờ, ăn vài thứ, sau đó quay lại xe tìm Mục Tiểu Nghiên, hai người bắt đầu chữa trị cho người bị thương.