Vật Hi Sinh Tu Chân Ký

Chương 95




Hạ Thần Tuyên đứng im tại chỗ, khóe miệng chứa nụ cười vui vẻ khó hiểu, nhưng toàn thân lại lạnh lùng, nhân viên phục vụ không chịu nổi uy nghiêm trên người anh ta nên ngã xuống đất rồi hôn mê. Anh ta đứng lên, nụ cười khẩy dần biến mất, khôi phục vẻ mặt tà khí vốn có, cúi đầu tự nói, “Thật sự không nghĩ tới là trốn khỏi tay tôi hết lần này tới lần khác, giỏi lắm, thật sự là…. Rất giỏi.” Anh ta lẩm bẩm xong đặt lên bàn một trăm đồng tiền mặt rồi nhanh chóng rời khỏi quán café.

Lúc đang muốn đi tới sở nghiên cứu Nhất Hào, đột nhiên Hạ Thần Tuyên dừng bước, anh ta vốn muốn tìm Ôn Nhạn Kỳ để hỏi, nhưng anh ta hiểu Ôn Nhạn Kỳ người này rất bướng bỉnh, nhất định sẽ không lộ ra nửa chút ý tứ, anh ta lại sợ mình không khống chế được muốn giết gã. Ôn Nhạn Kỳ rất giỏi nghiên cứu virus, trước mắt còn chưa muốn động vào gã, hôm nay lại không thể đứng đây theo dõi Ôn Nhạn Kỳ. Thôi, đi làm những chuyện khác trước đã, về phần người phụ nữ kia….. Hạ Thần Tuyên cười lạnh hai tiếng.

Lần này Hạ Thần Tuyên tới vốn là muốn kết quả của huyết thanh, cho nên vẫn đi tới sở nghiên cứu Nhất Hào tìm lão tiến sĩ Thẩm và Ôn Nhạn Kỳ.

Ôn Nhạn Kỳ thấy một mình anh ta tới, sắc mặt thay đổi vài phần, cuối cùng tầm mắt dừng trên mặt Hạ Thần Tuyên, nhìn một hồi, xác định Tiểu Mi đã chạy được, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Nhìn bộ dạng anh như trút được gánh nặng, Hạ Thần Tuyên cười lạnh, “Sao vậy, hiểu rõ người phụ nữ kia đến vậy à? Hay là hiểu tôi? Nhìn sắc mặt của tôi mà có thể biết cô ta đã chạy thoát? Hoặc là chắc cgã xem cô ta là người thông minh nhất định có thể chạy thoát khỏi tôi?”

Ôn Nhạn Kỳ biết người này lợi hại tất nhiên không lấy trứng chọi đá phản bác anh ta mà làm gì, im lặng không nói lời nào.

Hạ Thần Tuyên không nhịn được hừ lạnh mấy tiếng.

Thẩm San Nghi không nhịn được nói, “Họ Hạ kia, anh nói gì đó? Còn nữa, anh lại tới làm gì? Chúng tôi sẽ không đưa kết quả của huyết thanh cho anh đâu!”

Hạ Thần Tuyên không để ý tới cô gái này, nhìn về phía lão tiến sĩ Thẩm và Ôn Nhạn Kỳ, lão tiến sĩ Thẩm liếc Ôn Nhạn Kỳ, Ôn Nhạn Kỳ im lặng hồi lâu mới mở miệng nói, “Lão Thẩm đưa đĩa dữ liệu cho gã đi, vốn nghiên cứu chế tạo ra huyết thanh chính là vì tạo phúc cho loài người, sở nghiên cứu Nhị Hào nhận được thành quả này cũng sẽ cố gắng tạo huyết thanh, như vậy mới có lợi cho mọi người.”

Lão tiến sĩ Thẩm khẽ gật đầu, bảo trợ lý mang đĩa bản sao dữ liệu xuống, Thẩm San Nghĩ không nhịn được kéo ống tay áo lão tiến sĩ Thẩm, lo lắng nói, “Ông nội, đây chính là thành quả nghiên cứu khoa học của sở nghiên cứu Nhất Hào chúng ta, dựa vào gì mà dễ dàng đưa cho gã như vậy chứ!”

Lão tiến sĩ Thẩm không nói lời nào, chỉ cầm đồ trợ lý mang tới đưa cho Hạ Thần Tuyên. Hạ Thần Tuyên cũng không ở lại lâu, vẻ mặt bình tĩnh nhanh chóng rời đi.

Lão tiến sĩ Thẩm an ủi cháu gái đang tức giận, “Được rồi San Nghi, trong này cần song hoa cỏ vô cùng khó kiếm, cho dù bọn họ lấy được quá trình cuối cùng cũng không thể sản xuất huyết thanh số lượng lớn được, hơn nữa nếu bọn họ thật sự tìm được đủ hai loài hoa kia thì như vậy cũng rất có lợi cho loài người, cần gì phải rối rắm vinh dự này là ai nhận được.”

Thẩm San Nghi rất tức tối, nổi giận đùng đùng tiêu sái rời đi, lúc này Ôn Nhạn Kỳ mới đưa lão tiến sĩ Thẩm đến chỗ ở của mình, lão tiến sĩ Thẩm nhìn đống song hoa cỏ lớn trong góc phòng thì ngây ngẩn cả người, không thể tin nhìn Ôn Nhạn Kỳ, “Tiểu Ôn, đây… Đây….”

Ôn Nhạn Kỳ cười nói, “Lão Thẩm, có đống song hoa cỏ này có thể sản xuất huyết thanh với số lượng lớn, hơn nữa sau này sẽ còn số lượng lớn song hoa cỏ đưa tới nữa, tin rằng mai này Zombie sẽ không còn là cửa ải khó khăn mà loài người không phá vỡ được, tương lai thế giới cũng sẽ khôi phục dáng vẻ cũ.” Đương nhiên điều kiện trước tiên là Tiểu Mi có thể tiếp tục lấy được loài song hoa cỏ này, Tiểu Mi còn sống tốt… Vừa nghĩ tới sự tồn tại của một người uy hiếp Tiểu Mi như Hạ Thần Tuyên, tâm trạng Ôn Nhạn Kỳ đang vui vẻ lại không thể vui nữa, trong lòng tính toán nên làm gì bây giờ.

Lão Thẩm ngồi chồm hổm xuống, cẩn thận dè dặt vuốt những song hoa cỏ kia, kích động nói, “Tiểu Ôn, đám song hoa cỏ này có được từ đâu?”

Ôn Nhạn Kỳ nói, “Thật xin lỗi lão Thẩm, chuyện này con không thể nói ông biết được, nhưng con có thể cam đoan từ nay về sau sẽ còn có nhiều song hoa cỏ hơn nữa, chúng ta không phải lo lắng về vấn đề này, chỉ để ý chiết xuất từ nó là được.”

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----

Tô Ngưng Mi trốn khoảng hơn nửa tháng trong không gian không dám đi ra ngoài, nhưng thời gian mỗi ngày trong không gian trôi qua khá nhanh, tu luyện, vẽ bùa, luyện đan. Liên Cẩn Viên vẫn chưa tỉnh lại, nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh, Tô Ngưng Mi nghĩ rốt cuộc không biết khi nào họ mới có thể tùy ý sống, không bị bất kỳ kẻ nào uy hiếp?

Cuối cùng sợ người nhà lo cho cô, Tô Ngưng Mi ra khỏi không gian, vẫn ở trong toilet của tòa nhà thương mại. Không biết vì sao cô có thể khống chế những người khác hoặc đồ vật từ chỗ khác đi ra ngoài, nhưng chỉ có cô từ đâu đi vào bên trong không gian thì lúc đi ra vẫn cứ ở chỗ cũ.

Cô cẩn thận dè dặt ra khỏi toilet, Tô Ngưng Mi không dám dừng lại lâu mà lập tức đi về, xe đang đỗ ở gara tầng ngầm của sở nghiên cứu nhưng cô cũng không dám đi lấy, dứt khoát đi xe bus, lắc lư mấy tiếng mới về tới nhà.

Cô ra ngoài hơn nửa tháng, tất cả mọi người đều rất lo lắng cho cô, Tô Ngưng Mi giải thích nói tu luyện bên ngoài.

Lúc này mọi người mới yên lòng.

Khi sắp gần một tháng, Tô Ngưng Mi lo lắng không ngừng, cô không biết Hạ Thần Tuyên có đi tìm Ôn Nhạn Kỳ hay không, một tháng này đều là bất an, hôm nay đang do dự có nên tới sở nghiên cứu Nhất Hào xem qua hay không thì dưới lầu Lục Yên đã hét, “Tiểu Mi, bên ngoài có người tìm.”

Tô Ngưng Mi đi xuống lấy thì thấy Ôn Nhạn Kỳ đang đứng trong phòng khách, cao lớn đẹp trai, đang nói chuyện gì đó với Lục Yên, trông thấy Tô Ngưng Mi đi xuống, ý cười trên mặt Ôn Nhạn Kỳ càng tăng, “Tiểu Mi.”

Tô Ngưng Minh vui mừng chạy xuống cười nói, “Anh Ôn, anh không sao chứ, một tháng này em lo lắng gần chết, lúc trước rất sợ mình quá lỗ mãng gây tai họa cho anh, may mà, may mà……”

Lục Yên cười híp mắt, “Hai người nói chuyện đi, em đi đun nước.”

Ôn Nhạn Kỳ nói với Lục Yên, “Cảm ơn em, Yên Nhi.” Lại quay đầu nói với Tô Ngưng Mi, “Yên tâm đi, không sao đâu, sau khi em đi thì Hạ Thần Tuyên tới sở nghiên cứu của chúng ta đòi kết quả của huyết thanh, cuối cùng cũng đi, gã không làm khó anh.”

“Vậy là tốt rồi.” Tô Ngưng Mi thở phào nhẹ nhõm, lúc trước sau khi trốn trong không gian cô đã hối hận, rất sợ anh Ôn xảy ra chuyện vì cô, có điều từ nay về sau chắc không thể ở trong sở nghiên cứu nữa rồi, cô nói, “Vậy chỉ sợ sau này không thể mang song hoa cỏ tới sở nghiên cứu, mai này….” Tương lai làm sao bây giờ? Cô lại sợ Hạ Thần Tuyên theo Ôn Nhạn Kỳ, nhưng nếu cô tới sở nghiên cứu mà gặp phải Hạ Thần Tuyên thì cũng không tốt.

Ôn Nhạn Kỳ sờ đầu cô, cười nói, “Đừng lo, anh thuê một phòng trống ở khu 2, đây là chìa khóa, sau này hàng tháng em sẽ đưa song hoa cỏ của Nhất Hào vào đó, anh tới lấy là được.” Dù hơi phiền phức nhưng chí ít vẫn đảm bảo, cho dù thế nào thì anh cũng không dám mạo hiểm, chỉ sợ tên Hạ Thần Tuyên kia theo anh tới chỗ này.

Đây cũng là một cách, Tô Ngưng Mi gật đầu đồng ý, Tô Ngưng Mi đưa hết toàn bộ song hoa cỏ lần này cho Ôn Nhạn Kỳ, lại giữ anh ở lại ăn cơm trưa rồi mới tiễn anh đi. Ôn Nhạn Kỳ đã đưa địa chỉ và chìa khóa cho cô, vậy sau này chỉ dùng chỗ đó chứa song hoa cỏ là ổn.

Tiễn Ôn Nhạn Kỳ đi, Tô Ngưng Mi trở lại phòng phát hiện ông bà ngoại Tô và cậu cả còn đang xem TV, bây giờ đang có chương trình TV, chỉ có điều không có vài chục đến trên trăm kênh như thời mạt thế, chỉ có một kênh mà thôi, phần lớn thời gian đều đưa một số tin tức về thế giới cứu tế, về đề phòng Zombie, về dị năng, người tu chân, hoặc là tình hình ở những thành phố khác trong hôm nay.

Tô Ngưng Mi nhìn lướt qua, phát hiện người trên màn hình không ngờ là Ôn Nhạn Kỳ và lão tiến sĩ Thẩm, còn cả cô gái họ Thẩm kia nữa. Tô Ngưng Mi ngồi xuống sofa, phát hiện tin này là bài phỏng vấn mấy hôm trước, chủ yếu là nói về phòng nghiên cứu Nhất Hào đã nghiên cứu chế tạo ra huyết thanh, không bao lâu nữa có thể nhập số lượng lớn vào các bệnh viện, hơn nữa giá cả cũng không quá đắt đỏ, tầm khoảng 100 tệ gì đó. Quả thật đối với nhiều người có lẽ số tiền này là nửa tháng tiền lương, nhưng đối với tình hình 10 vạn một lọ huyết thanh lúc trước thì đã cải thiện rất nhiều, ít nhất tất cả mọi người đều có thể mua được.

Tất cả mọi người rất vui mừng, ông ngoại Tô càng khen ngợi Ôn Nhạn Kỳ.

Tô Ngưng Mi cũng cười lòng tràn đầy vui vẻ, sau đó cùng xem tin tức với người nhà, tin tiếp theo chính là thành phố Bắc Kinh đã liên lạc với các thành phố khác, trước mắt phát hiện hai trận pháp phòng ngự ở thành phố khác, một là Thượng Hải, một là Thẩm Dương, hiện những người sống ở vùng xung quanh Thượng Hải và Thẩm Dương đều chạy tới hai thành phố này.

Mọi người nghe tin tức như vậy tất nhiên vui mừng không thôi, dù sao tất cả đều đang phát triển theo chiều hướng tốt, nói không chừng qua vài chục năm nữa thế giới có thể khôi phục lại bộ dạng trước kia.

Tô Ngưng Mi cùng mọi người xem xong TV rồi mới về phòng ngủ lắc mình vào trong không gian……..

Năm tháng như thoi đưa, vài tháng trôi qua rất nhanh, hàng tháng Tô Ngưng Mi ngoài việc đưa song hoa cỏ đến vị trí chỉ định cho Nhất Hào thì thời gian còn lại đều tu luyện trong không gian, vẽ bùa và luyện đan. Bên ngoài, ánh nắng tươi sáng của mùa xuân đã về, mấy tháng này cô theo quân đội làm nhiệm vụ mấy lần, nhưng không chạm phải dị thú cấp năm, cho nên trước mắt trong nhà cũng chỉ có hai người Hàn Bảo và Tô Hạo là dị năng cấp năm.

Một tháng này, Tô Ngưng Mi mang song hoa cỏ trồng trong không gian đến chỗ kia rồi quay lại, vừa vào phòng, thân thể Tô Ngưng Mi dừng lại, sau đó vẻ mặt vui vẻ lách mình đi vào trong không gian.

Nhà gỗ bên cạnh, người đàn ông cao lớn đã tỉnh lại, đang đứng trong nhà gỗ liếc nhìn gì đó, Tô Ngưng Mi đi vào, anh lập tức xoay người ôm lấy mông tròn lẳn của cô, bế cả người cô lên làm Tô Ngưng Mi không nhịn được bật cười, hai tay vòng qua cổ anh, chủ động cúi đầu hôn lên môi anh, “Anh đã ở trong không gian nửa năm rồi, em rất nhớ anh.” Nhớ anh trò chuyện với cô, anh cười với cô, anh đối xử tốt với cô.

Khuôn mặt tuấn mỹ của Liên Cẩn Viên cũng tràn đầy ý cười, ngửa đầu hôn khẽ lên môi cô, cười nói, “Anh cũng nhớ em lắm.”

Anh vẫn ôm cô, Tô Ngưng Mi dùng hai tay đấm khẽ vai anh, cười nói, “Được rồi, nhanh thả em xuống đi.”