Tô Ngưng Mi cảm giác nhếch nhác cực kỳ, ngửi mùi vị quen thuộc trên người đàn ông, Tô Ngưng Mi ôm chặt lấy anh. Nhưng không nghĩ lại có khí đen ùn ùn kéo đến, anh ôm lấy cô, chạy đến bên cạnh, rồi sau đó đặt cô xuống, nói thật nhỏ bên tai cô đừng sợ, xong liền vọt tới chỗ quái vật khổng lồ nhìn y hệt Lang Vương kia. Tô Ngưng Mi nhìn Liên Cẩn Viên xông tới bóng dáng to lớn của Lang Vương, cuộn chặt nắm tay, âm thầm cầu nguyện anh nhất định phải giải quyết Lang Vương kia.
Trong lòng suy nghĩ, Tô Ngưng Mi cũng nhanh chóng đứng lên, xông đến chỗ bầy sói biến dị bên cạnh.
Có Liên Cẩn Viên, Thủy trưởng lão còn có mấy người tu vi cao một chút đi lên đối phó Lang Vương, những người khác tiếp tục đối phó bầy sói biến dị còn lại.
Ở bên kia Hạ Thần Tuyên đã giết chết vài con sói biến dị cấp năm, xung quanh cũng hạ không ít sói biến dị cấp thấp. Tu vi của Trình Dung là trúc cơ hậu kỳ, đối phó sói biến dị cấp thấp vẫn có thể làm được, vì vậy từng đạo lôi điện đánh tới sói biến dị.
Tất cả mọi người ra sức chiến đấu. Đợi đến khi chân trời nổi lên màu trắng bạc, dưới đất đã có một mảng lớn sói biến dị chết.
Liên Cẩn Viên và Thủy trưởng lão vẫn còn đang đánh với Lang Vương, chỉ là Lang Vương đã bị thương, tất cả vết thương lớn nhỏ trên người lên đến trăm, da lông trắng như tuyết cũng bị dính vết máu đỏ sẫm. Đột nhiên Lang Vương rống lên một tiếng, sau đó nhanh chóng chạy vào trong núi, còn dư lại ít sói biến dị nghe tiếng hô của Lang Vương, cũng rất mau lui vào bên trong tuyết trắng phau phau, trên đất trống to như vậy chỉ còn lại thi thể sói biến dị. Trừ thi thể sói biến dị, còn có mấy người tu chân cũng bởi vì Lang Vương mà mất đi tánh mạng.
Hy sinh là người Bạch gia, Hùng gia, Ô gia, Lữ gia và Vân gia, sắc mặt người dẫn dắt mấy nhà này cũng có chút không tốt, dù sao còn chưa đi vào bí cảnh, tộc nhân của bọn họ lại hy sinh, nhìn thi thể trên đất bị Lang Vương hành hạ đến chết, mấy nhà sai người đào cái hố ở gần chôn bọn họ xuống.
Mọi người thấy nguy hiểm đã tạm thời đi qua, hôm nay lại hao phí không ít linh khí, cũng vô cùng mệt mỏi, nằm trên mặt đất nghỉ ngơi.
Người Liên gia cũng ngồi xuống chung một chỗ, mặc dù người Liên gia đều không có việc gì, nhưng vết thương của Liên Phàm Kiệt, Liên Yến Phỉ, Liên Giang và Liên Uy cũng không nhẹ. Những gia tộc khác cũng có không ít người bị thương. Người tu chân và người bình thường, dị năng giả không khác nhau gì cả, đều bị thú biến dị tấn công. Tô Ngưng Mi cầm một ít huyết thanh mà Ôn Nhạn Kỳ cho, lấy từ bên trong không gian ra, đưa cho người Liên gia. Những gia tộc khác cũng chuẩn bị đồ này, cũng đều đưa cho các tộc nhân bị thương.
Tô Ngưng Mi đưa huyết thanh cho Liên Phàm Kiệt, Liên Yến Phỉ, Liên Giang và Liên Uy. Mấy người đều nói cảm tạ, chỉ có Liên Phàm Kiệt không nói tiếng nào, một hớp liền uống sạch ống huyết thanh nhỏ, vứt lọ thủy tinh nhỏ trong tay xuống bên chân. Tô Ngưng Mi trở lại bên cạnh Liên Cẩn Viên ngồi xuống, Liên Cẩn Viên không bị thương, Tô Ngưng Mi chỉ cầm linh dịch từ không gian cho anh uống: "Cẩn Viên, làm sao Lang Vương cấp sáu lại lợi hại như vậy?" Mấy người hợp lại thế nhưng không giết được nó.
Liên Cẩn Viên một hơi uống cạn nửa bình nước, lúc này mới nói: "Nếu chỉ là sói biến dị cấp sáu bình thường, mấy người sẽ giết được, nhưng nó là Lang Vương trong bầy sói, thực lực của bản thân đều không tệ, thực lực sau biến dị càng sâu hơn một tầng, sẽ càng khó đối phó, hơn nữa Lang Vương biến dị là não, có tinh thần lực, trí khôn cũng không khác nhân loại lắm, lần này không giải quyết được nó thật là đáng tiếc."
Tô Ngưng Mi cũng có chút lo lắng: "Đúng vậy, nếu đợi nó khôi phục lại lại tới đánh lén thì phải làm sao?"
Đang nói, Thủy trưởng lão đã nói: "Mọi người mau chóng thu thập chiến trường, nếu không đợi thú biến dị khác ngửi thấy mùi máu tươi khẳng định cũng sẽ tới."
Tô Ngưng Mi, Liên Cẩn Viên đều không nói thêm gì nữa, đứng dậy đi tới chiến trường đào hết tinh hạch trong đầu sói biến dị lên, lại trực tiếp ném sói biến dị vào bên trong không gian, những thứ này đều là thịt sói, là thức ăn, lãng phí sẽ không tốt.
Rất nhanh chiến trường đã được dọn dẹp sạch sẽ, mọi người lại phủ một tầng tuyết dày đặc lên vết máu, cuối cùng làm mấy phong thuật, mùi máu tươi liền dần dần tản đi.
Vốn là mỗi người săn giết thú biến dị đều không giống nhau, cho nên tinh hạch cũng không dễ chia, Thủy trưởng lão có ý tứ là, tập trung tất cả tinh hạch ở cùng nhau, mọi người chia đều. Tô Ngưng Mi cũng không có ý kiến gì, dù sao lần giết sói biến dị này tất cả mọi người đều xuất lực, mỗi gia tộc săn giết cũng đều không khác nhau lắm, vì vậy cũng gật đầu đồng ý, tự nhiên những gia tộc khác cũng đồng ý.
Nhưng không nghĩ bên cạnh lại truyền đến một tiếng cười nhạo: "Thủy trưởng lão thật biết nói đùa, tình huống vừa rồi mọi người đều thấy được, sói biến dị cấp năm có ít nhất một nửa là tôi săn giết, ông nói mỗi gia tộc chia đều, chẳng phải là bất công với tôi sao?"
Tất cả mọi người nhìn về phía giọng nói phát ra, là Hạ Thần Tuyên.
Tất cả mọi người im lặng, tình huống vừa rồi mọi người xác thực chú ý tới, hơn phân nửa sói biến dị cấp năm đều là Hạ Thần Tuyên săn giết, sói biến dị cấp thấp khác anh cũng săn giết nhiều nhất, phân như vậy đối với anh xác thực không công bằng. Thủy trưởng lão cũng ngẩn ngơ, phát hiện mình thực sự quên mất công lao của Hạ Thần Tuyên, vội ho khan một tiếng, nói: "Anh Hạ thật xin lỗi, như vậy đi, một nửa các loại tinh hạch thú biến dị cho anh Hạ, còn sót lại mấy nhà chúng tôi chia đều như thế nào."
Lúc này Hạ Thần Tuyên mới cười nói: "Như thế mới đúng."
Vì vậy, Hạ Thần Tuyên lấy một nửa tinh hạch, những gia tộc khác chia nhau tinh hạch còn lại. Mấy người trong gia tộc đa số đều là người tu chân, dị năng giả đã ít lại càng ít, tinh hạch trừ có thể đổi tiền, cũng không có nhiều chỗ lắm, cho nên mọi người cũng không tranh đoạt tinh hạch.
Đến lúc đó Tô Ngưng Mi rất muốn những tinh hạch này, Liên gia cũng chẳng qua mất một viên tinh hạch biến dị thú cấp năm mà thôi. Đang cúi đầu nhìn tinh hạch đỏ thẫm trong tay, nhớ lại về sau có thể đưa viên tinh hạch này cho ai dùng, chợt một bóng đen bao trùm xuống, Tô Ngưng Mi ngẩng đầu nhìn lên, vừa đúng lúc nhìn thấy Hạ Thần Tuyên cúi đầu âm trầm nhìn cô, trong tay còn cầm bó tinh hạch lớn.
Tô Ngưng Mi còn ngẩn người, Liên Cẩn Viên đã lạnh lùng nói: "Hạ Thần Tuyên, anh qua đây ngồi làm gì?"
Hạ Thần Tuyên liếc anh một cái, khóe miệng còn mang theo nụ cười, rất có tâm tình trả lời Liên Cẩn Viên: "Dĩ nhiên là tới đây đưa tinh hạch cho người con gái tôi thích, nếu không anh cho rằng tôi cầm tinh hạch tới đây làm cái gì?"
Nói qua lập tức ngồi chồm hổm xuống, quỳ một chân trước mặt Tô Ngưng Mi. Tô Ngưng Mi giật mình, nhanh chóng núp về phía sau, cả giận nói: "Hạ Thần Tuyên, anh làm gì đấy!" Cuối cùng người này đã xảy ra chuyện gì? Trước đó không cảm thấy anh ta có ác ý, theo dõi tu vi của cô, hiện tại là như thế nào? Biết rõ ràng quan hệ của cô và Liên Cẩn Viên, vẫn còn như vậy.
Hạ Thần Tuyên cũng không động, chỉ hơi xoay người qua, cầm tinh hạch trong tay đưa ra trước mặt Tô Ngưng Mi: "Không có ý gì, chỉ là những thứ đồ này tôi cũng không cần, đưa cho em."
Tô Ngưng Mi tự nhiên không thể nhận những tinh hạch này: "Anh Hạ, anh đừng náo loạn, tôi không cần những thứ này!"
Hạ Thần Tuyên cố ý nâng tinh hạch ở trước mặt cô, có ý cô không chấp nhận thì không bỏ qua.
Trình Dung cách đó không xa cắn chặt môi, gắt gao nhìn một màn này, trong đầu hàng loạt suy nghĩ, làm sao sẽ..... Làm sao sẽ, tại sao ngay cả sư phụ cũng thích cô ta, rõ ràng..... Rõ ràng ban đầu sư phụ chỉ là nhìn trúng tu vi của cô ta, tại sao bây giờ lại trở thành như vậy? Trong cảm nhận của cô sư phụ vĩ đại nhất, nổi bật nhất thế nhưng cũng thích cô ta, tại sao tất cả đàn ông tốt đều xoay xung quanh cô ta, cô thật sự hận, hận không thể để cô ta chết đi, tại sao ban đầu sư phụ không trực tiếp hút khô tu vi của cô ta.....
Trình Dung nghĩ như vậy, trên mặt âm trầm, tay nắm chặt thành quả đấm, móng tay cũng đâm sâu vào trong lòng bàn tay.
Bên kia sắc mặt Liên Cẩn Viên lập tức chuyển lạnh, nói: "Hạ Thần Tuyên, xin tự trọng!"
Hạ Thần Tuyên nhìn chằm chằm Tô Ngưng Mi, cười nói: "Tôi như thế nào? Cũng chỉ là đưa cho Mi nhi đồ vật em ấy cần thôi, coi như hôm nay em ấy là vợ của anh, nhưng..... Không có ai quy định tôi không thể theo đuổi em ấy, phải không? Liên Cẩn Viên, em ấy quá tốt, cho nên tôi cũng muốn, cho nên, giữ bằng bản lãnh của mình đi!"
Gương mặt của Tô Ngưng Mi đỏ ửng lên, ở nơi này trước mặt nhiều người như vậy, Hạ Thần Tuyên cố ý để cô khó xử sao? "Anh Hạ, trong mắt tôi chỉ có một mình Cẩn Viên, anh nói vậy, đối với tất cả mọi người đều không tốt, cho nên xin anh mang những thứ này trở về đi, tôi không thể nhận!"
Dĩ nhiên Liên Cẩn Viên không thể chịu được người khác theo dõi vợ của anh, nắm chặt quả đấm liền muốn đập Hạ Thần Viên, Tô Ngưng Mi chộp ngay lấy tay anh, lắc đầu một cái, ghé vào lỗ tai anh nói: "Cẩn Viên, không cần để ý là được, chúng ta đi qua nghỉ ngơi đi."
Liên Cẩn Viên hôn một cái trên trán nàng, chợt rút quả đấm đập tới mặt Hạ Thần Tuyên, Hạ Thần Tuyên nghiêng người tránh khỏi, cũng đứng dậy ra tay với Liên Cẩn Viên. Trong lòng Tô Ngưng Mi hoảng hốt, tu vi của Hạ Thần Tuyên quá cao, tính tình cũng là âm tình bất định, bây giờ tu vi của Liên Cẩn Viên lại không theo kịp anh ta.....
Đang muốn tiến lên kéo ra, lại phát hiện hai người hoàn toàn không dùng pháp thuật, cũng chỉ thuần túy dùng võ thuật công kích đối phương, Tô Ngưng Mi thở phào nhẹ nhõm, yên tâm. Nghĩ muốn tiến lên kéo ra, hai người đàn ông này lại đánh hăng say, thân hình cũng có chút không thấy rõ, cô thở dài ngồi xuống, sắc mặt có chút không ổn, thật là quá mất mặt.
Người những gia tộc khác ngồi xem náo nhiệt, chỉ là cũng bắt đầu lặng lẽ thăm dò Tô Ngưng Mi là ai, quan hệ giữa ba người là gì. Không thể không cảm khái, thế nhưng người tu chân cũng rất bát quái.
Đột nhiên Liên Phàm Kiệt ngồi bên cạnh Tô Ngưng Mi cười nói: "Thật là con dâu tốt của Liên gia, vạn người mê, ngay cả Hạ Thần Tuyên là ma tu cũng có thể bị cô mê hoặc....."
Đương nhiên Tô Ngưng Mi nghe ra giễu cợt trong giọng bác cả, nhưng giờ phút này không muốn quan tâm ông nói gì, đến lúc đó Liên Yến Phỉ kéo Liên Phàm Kiệt: "Cha, người làm cái gì, bớt tranh cãi một tí được không?"
Liên Phàm Kiệt hừ một tiếng, không nói chuyện.
Cách đó không xa hai người đánh nhau đã tách ra, hai người mặt đối mặt, vẻ mặt cũng có chút khó coi. Tô Ngưng Mi nhìn sang, phát hiện trên mặt hai người cũng có chút vết thương, hình như đều đánh trên mặt của đối phương. Tô Ngưng Mi không biết nên khóc hay cười, tiến lên kéo Liên Cẩn Viên ngồi xuống.
Hạ Thần Tuyên cũng trở về vị trí của mình, Trình Dung lập tức tiến lên, nhỏ giọng nói: "Sư phụ, ngài không sao chứ, con có dược cao, có muốn bôi một chút không?"
Hạ Thần Tuyên trầm mặt nói: "Không cần!" Giọng nói rất ác liệt.
Tô Ngưng Mi ở bên kia đang muốn nói với Liên Cẩn Viên, từ nơi xa truyền đến tiếng kinh hô thật thấp của Trình Dung: "Sư phụ, ngài muốn làm cái gì?"