"Hạ Ngôn." Khương Vân đi theo cô ra ngoài, nói: "Cậu đừng quan tâm những bình luận đó, lần này cậu thực sự múa rất đẹp."
Hạ Ngôn đã đi tới cửa phòng tập, bước chân cô dừng lại, ngước mắt nhìn về phía Khương Vân: "Nhưng vẫn không bằng người chị gái kia của mình đúng không?"
Cổ họng Khương Vân nghẹn lại, ngơ ngác nhìn Hạ Ngôn.
Cô ấy thử suy nghĩ một chút, nếu như cô ấy có một chị gái đè ở trên đầu như vậy, cô ấy làm chuyện gì đều bị đem ra so sánh với chị gái, cô ấy chắc hẳn sẽ mệt chết mất.
Hơn nữa, nghe nói quan hệ của Hạ Ngôn với người nhà họ Hạ rất xa cách, là bởi vì người chị gái kia của cô sao?
Khương Vân dừng lại, nắm vai Hạ Ngôn: "Chúng ta còn trẻ, tương lai còn rất dài, đỉnh cao vĩnh viễn sẽ không là cùng một người."
Hạ Ngôn nhếch môi cười.
Cô lại để ý chính là câu nói kia: "Là bởi vì mấy năm nay Hạ Tình ở nước ngoài, nếu không thì cô ta còn có cơ hội gì."
Bởi vì Hạ Tình ở nước ngoài.
Cho nên cô mới có cơ hội ở bên Văn Liễm đúng không?
Vậy nếu như Hạ Tình trở về thì sao?
Cô đảo mắt, đẩy cửa phòng tập ra, đi vào. Trong phòng tập không có người, Hạ Ngôn đi vào bắt đầu nắm cột, Khương Vân dừng lại, nhìn bóng lưng cô, cũng đi vào, cùng tập với cô. Rốt cuộc, hai người bọn họ thực ra cũng là bạn học, đều học múa trường Kinh Thị, cùng chuyên ngành, khác lớp.
"Lần này tranh cử đội trưởng, cậu định múa cái gì?" Khương Vân vừa ép chân vừa hỏi.
Hạ Ngôn hạ eo, nhìn bản thân tương phản trong gương, nói: "Chưa nghĩ ra."
Khương Vân: "Mình cũng vậy, nhưng mà mình cảm thấy mình chắc chắn không tranh cử được."
Hạ Ngôn không lên tiếng, yên lặng tập luyện.
Vài phút sau.
Cô giáo Từ người cải biên Thanh xà cho Hạ Ngôn đi vào, cô ấy đặt máy tính bảng xuống, khoanh cánh tay nhìn hai người họ. Vòng eo Hạ Ngôn vô cùng mềm dẻo, chân lại dài, là vũ công với điều kiện bên ngoài đặc biệt tốt, cô ấy nói: "Hạ Ngôn, lần này tranh cử đội trưởng múa, do tôi cải biên cho em."
Động tác Hạ Ngôn dừng lại, xoay cổ thiên nga lại, nhìn về phía cô giáo Từ.
Cô giáo Từ nói: "Đừng sợ múa điệu múa người khác đã múa, có hàng nghìn kiểu múa, em múa chính là duy nhất."
Trong lòng Hạ Ngôn có chút ấm áp: "Em cảm ơn cô giáo."
*
Thông tin đội B muốn tuyển chọn đội trưởng lan truyền trong một ngày, đội A liền cảm thấy không an toàn, cho đến nay đội B chính là lốp xe dự phòng, cũng không có át chủ bài, không giống đội A có đám người Hạ Tình, Lâm Viện, Tần Lệ Tử, càng đừng nói đội A dưới sự dẫn dắt của Hạ Tình, đạt được thành tích lớn.
Cho nên, bọn họ vẫn luôn không đem đội B để vào trong mắt, chưa từng nghĩ đến có một ngày, họ cũng sẽ bắt đầu đi đúng hướng.
Cho nên, bọn họ có chút không dám tin tưởng, lại dâng lên tinh thần chiến đấu. Hạ Ngôn xách túi từ thang máy đi xuống, gặp phải mấy người đội A vừa mới vào cửa.
Bọn họ khoanh tay bình tĩnh nhìn cô. Hôm nay Hạ Ngôn xuống sớm, xe vẫn chưa đến, cô đi tới cổng, chuẩn bị lấy điện thoại ra.
Xe hơi màu đen chạy đến, dừng ở cổng.
Chú Trần từ trong xe bước xuống, chạy chậm qua, mở cửa xe. Hạ Ngôn ngước mắt, nhìn thấy Văn Liễm ngồi phía sau, anh đang nhắm mắt nghỉ ngơi, ánh sáng bên kia mờ mịt, sườn mặt góc cạnh rõ ràng. Cô dừng lại, cúi người ngồi vào, chú Trần đóng cửa lại, Tần Lệ Tử dẫn theo mấy người chạy bộ tới.
Đứng trong đại sảnh, cũng nhìn thấy người đàn ông cao lớn mặc tây trang đi giày da kia bên cạnh Hạ Ngôn. Mấy người bọn họ vô thức mà thẳng lưng, sau khi cửa xe từ từ đóng lại, bọn họ nhìn thấy bàn tay to của người đàn ông đặt xuống, nắm lấy tay Hạ Ngôn.
Khớp xương người đàn ông rõ ràng, lộ ra khuy măng sét bằng đá màu đen sáng bóng tinh xảo trên cổ tay áo.
Sau khi xe chạy đi.
Bọn họ mới hoàn hồn.
Tần Lệ Tử cười lạnh một tiếng, khoanh tay xoay người, nói: "Để xem cô ta có thể cười đến khi nào, chờ xem."
Lâm Viện cùng hai bạn học khác, vội vàng đi theo, liên tục gật đầu.
*
Đột nhiên tay bị nắm lấy, Hạ Ngôn quay đầu nhìn lại, nửa khuôn mặt Văn Liễm ẩn trong bóng tối, không mở mắt, quai hàm như lưỡi đao. Lòng bàn tay Hạ Ngôn ngửa lên, năm ngón tay chen vào trong bàn tay to của anh biến thành mười ngón tay nắm chặt. Văn Liễm nhận ra động tác của cô, nghiêng đầu, mở mắt nhìn cô, Hạ Ngôn dừng lại: "Anh tỉnh rồi."
Một tay khác của Văn Liễm đưa lên, cởi cà vạt, hỏi: "Hôm nay em có bận không?"
Hạ Ngôn lắc đầu: "Tập múa một ngày, anh rất mệt?"
Có thể nhìn thấy nếp nhăn giữa hai lông mày của anh.
Văn Liễm nâng tay cô lên, đặt lên môi hôn nhẹ xuống, nói: "Có một chút, xã giao và đàm phán công việc cùng những người khác."
Giọng nói Hạ Ngôn nhẹ nhàng: "Vậy buổi tối anh muốn ăn cái gì? Để em làm."
Văn Liễm cầm tay cô đặt ở cổ áo mình, bảo cô cởi, tiện thể thả lỏng mười ngón tay nắm chặt kia ra. Lòng bàn tay Hạ Ngôn trống rỗng, cô dừng lại, nhích lại gần, hai tay cởi cà vạt cho anh. Văn Liễm rũ mắt, nhìn động tác của cô, nói: "Tùy tiện ăn một chút là được, tôi đã bảo chị Trương nấu chút canh, bồi bổ cho em."
Hạ Ngôn chớp lông mi, ngước mắt: "Em không cần bồi bổ."
Văn Liễm cười khẽ, nhấn tấm ngăn, từ từ dựng lên, anh cúi đầu ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của cô: "Cần, mấy ngày nay tôi đòi hỏi kịch liệt, sợ rằng em chịu đựng không được."
Khuôn mặt Hạ Ngôn đỏ bừng.
Sau khi trở về biệt thự, chị Trương đã làm xong thức ăn, Hạ Ngôn bị bắt uống hai chén canh, nhưng cô cần kiểm soát cân nặng, cho nên chỉ ăn một chén cơm nhỏ. Cô xoa bụng, đi tới phòng khách nhỏ, Văn Liễm ngồi trên ghế sô pha, chân dài bắt chéo, trên đùi đặt sổ ghi chép, đang làm việc.
Hạ Ngôn không dám quấy rầy, sau đó ngồi ở bên cạnh anh, cầm lấy quả táo với dao gọt trái cây, gọt vỏ.
Tiếng chuông cửa vang lên, sau lưng cô bị bàn tay to của người đàn ông vỗ nhẹ, cô quay đầu, Văn Liễm cũng không ngẩng đầu, nói với cô: "Mở cửa, tìm em."
Hạ Ngôn nghi ngờ, tìm cô?
Cô bỏ quả táo và con dao xuống, sau đó đứng dậy, đi tới mở cửa, ngoài cửa là giám đốc nhãn hiệu C khu vực Trung Quốc, cô ấy dẫn theo bốn người xách vali trong tay, cười nói: "Hạ tiểu thư, chúng tôi đến đưa quần áo kiểu đông mới cho cô."
Hạ Ngôn sửng sốt, sau đó xoay người: "Mời vào."
Cô dựa vào tủ giày phía sau lưng, nhìn họ xách vào, sau đó thuần thục đi vào trong phòng đẩy giá treo quần áo di động ra, lần lượt treo từng chiếc quần áo lên, sau khi hoàn thành công việc, họ mỉm cười nhìn Hạ Ngôn: "Có cần chúng tôi mặc thử cho cô không?"
Hạ Ngôn đi tới, nhìn lướt qua những bộ quần áo đó, nghĩ đến người đàn ông trong phòng khách nhỏ, cô đang định lắc đầu nói, liền truyền đến giọng nói trầm thấp của Văn Liễm.
"Không cần, các cô về đi, cô ấy sẽ tự mình thử quần áo."
Bọn họ sửng sốt, không đoán được ông chủ cũng ở đây, vị giám đốc kia vội vàng đi qua, chào hỏi Văn Liễm, sau đó thức thời dẫn ba người phụ nữ còn lại rời đi. Đôi chân dài và mùi nước hoa liền tan biến khi họ rời đi. Hạ Ngôn nhìn thấy chị Trương cũng rời đi từ cửa sau, cô tiện thể đóng cửa lại.
Lúc này Hạ Ngôn mới đi về phía phòng khách.
Cô nói: "Sao lại mua nhiều quần áo như vậy."
Văn Liễm ngước mắt, hất cằm: "Em đi thử cho tôi xem."
Hạ Ngôn mím môi, sau đó xoay người, lấy xuống một chiếc váy dài lộ vai phía trên, đi vào trong phòng thay, váy có thể mặc hằng ngày, kiểu thắt eo. Cô đi ra và đứng yên.
Văn Liễm từ trước mặt sổ ghi chép ngẩng đầu, nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp, anh cười: "Không tồi, chiếc váy này rất thích hợp với em."
"Kéo tay áo lên trên một chút." Anh nói
Hạ Ngôn đã mặc qua kiểu này, cô nói: "Kéo lên thì không đẹp."
Cô lại kéo tay áo xuống, mà còn có thể nhìn thấy rõ ràng làn da trắng nõn vì khi cô mặc váy sẽ làm nội y hiện ra nên cô kéo xuống, giấu trong tay áo. Cô xoay một vòng, Văn Liễm khen ngợi, anh gật đầu: "Xác thực phải mặc như vậy mới đẹp, lại đi thử bộ màu đen kia xem."
Cứ như vậy, Hạ Ngôn thử được vài kiểu, đều là đặt làm theo kích cỡ của cô, căn bản đều rất vừa vặn. Phía sau còn có mấy kiểu, Hạ Ngôn định thử tiếp một kiểu thì không thử nữa, đi tắm. Nhưng chờ khi cô mặc quần áo mới đi ra, Văn Liễm cầm điện thoại, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc lá, đang trả lời tin nhắn.
Hạ Ngôn đứng đó vài giây, không nỡ cắt ngang anh, liền quay người lại, tiện tay cầm lấy một kiểu khác, lại thử một kiểu khác nữa, lại đi ra, anh vẫn còn đang trả lời tin nhắn, điếu thuốc từ đầu ngón tay chuyển đến kẹp trong miệng, sương khói lượn lờ. Hạ Ngôn đứng yên vài giây, nhìn anh không ngẩng đầu, cô xoay người, quay lại thay đổi bộ quần áo kia của mình.
Cô thay quần áo xong, đi ra, cầm những bộ quần áo còn lại treo xong.
Văn Liễm mới ngẩng đầu, anh nhướng mày: "Không thử nữa?"
Hạ Ngôn quay lưng về phía anh, sửa sang vuốt phẳng lại góc áo, đáp: "Không."
Hôm nay cô cũng mặc váy thắt eo, mặc dù không lộ vai, rất phép tắc, nhưng phía sau lưng là kiểu chữ V nhỏ, cảm giác hơi thiết kế. Cô thay quần áo xong không vén tóc lại, làn da phía sau lưng kiểu chữ V nhỏ rất nổi bật. Văn Liễm liếc mắt nhìn, vươn tay nhấn hạ rèm cửa tự động xuống.
Rèm cửa từ từ khép lại.
Hạ Ngôn nghe thấy tiếng động, quay lại.
Văn Liễm: "Lại đây."
Hạ Ngôn trầm mặc vài giây, đi qua. Văn Liễm nắm lấy cổ tay cô kéo qua, cô ngồi lên đùi anh, đầu ngón tay Văn Liễm chạm nhẹ lông mày cô.
"Nhíu chặt như vậy?"
Hạ Ngôn: "Vừa rồi anh....."
"Vừa rồi cái gì?"
Cô định nói, vừa rồi anh không xem hai bộ cuối cùng. Nhưng vẫn nuốt ngược trở lại, Văn Liễm đưa tay ra sau, giữ cổ cô, đè xuống, sau đó ngậm lấy cánh môi cô, dần dần sâu hơn. Sâu đến mức đuôi mắt Hạ Ngôn đỏ ửng, Văn Liễm đỡ eo cô, cắn môi cô, đổi tư thế.
Hạ Ngôn vịn vai anh.
Đầu gối đụng phải đồ vật lạnh lẽo, là điện thoại, cô mơ hồ nhìn lướt qua.
( Hạ Tình gửi đến một tin nhắn WeChat.)
Tám chữ đập vào tầm mắt cô, cả người cô cứng đờ.
Lúc mà cô đang thử quần áo.
Anh thì đang liên lạc với cô ta?