Vật Thay Thế - Ki Bum

Chương 13: Xuất Phát




"Bình tĩnh! Có chuyện gì mà cậu lại phát điên lên thế kia?"- Lưu Hưng lên tiếng chấn an nhưng đến chính Anh ta còn không biết hắn bị cái quái gì nữa.

Tô Tĩnh âm thầm nét mặt u ám cau lên nụ cười méo mó: "Hừ! kế hoạch lần này Thù mới Nợ Cũ tôi sẽ tính hết! Lão già đó cả con trai Lão tôi nhất định sẽ chẳng để một tên nào sống sót rời đi!"

"Tô Tĩnh tôi xin thề! Dù có chết cũng phải kéo theo bọn người khốn nạn đó Theo! Có làm ma tôi cũng chẳng tha cho chúng!"

Lưu Hưng nghe cũng chỉ biết gật gù đồng tình Anh ta và rất nhiều người khác cả Tô Tĩnh đây điều có chung một mục tiêu là Lão Già Tô Hoàng! Lão ta là một kẻ nguy hiểm ở sa trường, nắm quyền trong quân đội chức vị cũng cao không chạm đến được trên sa trường Lão được người ta biết với cái danh 'Xác Thần Tô Hoàng' cái tên đúng với tính cách Lão ta là tàn nhẫn độc ác, giết người không chớp mắt.

Tô Tĩnh thở hắc ra một hơi rồi nói tiếp: "Lần này tôi sẽ giành cái danh Xác Thần đó của Lão Già Tô Hoàng!! Chúng ta đi thôi Đồng Chí Hưng!"

"Được!"- hai người rời đi mặt ai cũng hiện lên những tâm tư riêng khó bề mà giải thích.

...----------------...

Trần Gia, bên trong Trần Phủ:

...Choảng!!...

Một chiếc cốc bị ai đó ném thẳng vào tường khiến nó vỡ tan người vừa làm chuyện đó có gương mặt khá giống Trần Kim, chẳng ai khác đó là người bố mà cậu chưa bao giờ được gặp Trần Huy!

"Lão già Tô Hoàng! Giờ lại giám đưa người ra uy hiếp ta? con trai của ta mà lại bị bọn người đó bắt dễ vậy sao? Hazz..."- Lời nói ông có rất nhiều buồn rầu, ông đã tìm Trần Kim suốt một khoảng thời gian dài nhưng còn chẳng tìm thấy, giờ đây cậu lại nằm trong tay kẻ thù.

...Cộp Cộp!...

Tiếng giày cao gót vang lên cánh cửa bề thế được một cô gái mặt một chiếc váy đen ôm sát cơ thể đẩy nhẹ, thấy bãi chiến trường cốc vỡ nằm la tiệt dưới sàn nhà cô tặc lưỡi:

"Chậc! Bố à lại vậy nữa sao? Nếu bố cảm thấy việc đi cứu em trai con khó như vậy thì để con đi! Bố không cần phải trút giận lên mấy cái cốc đâu ạ!"- Trần Ngọc Liên lên tiếng trách mắng, cô không thích cảnh này một chút nào.

"Ngọc Liên! Lần này chắc tất cả phải nhờ đến con rồi... Ta không thể đi cứu thằng con trai quý tử về được vì còn phải chuẩn bị cho cuộc chiến với Lão Tô Hoàng đó! Con có ý kiến gì không?"

Đôi môi mềm mại màu đỏ của quả anh đào khẽ mấp mấy nhưng chẳng nói gì chỉ lộ ra nụ cười dịu dàng, Trần Ngọc Liên làm hành động tay OK rồi xoay người rời đi, sự xuất hiện của cô sẽ là một cuộc gặp bất ngờ giữa cô và Tô Tĩnh!

...----------------...

Đôi mắt mờ tịt, trước mắt đen ngòm chỗ này còn có mùi ẩm mốc của nấm cùng với mùi máu tanh hòa lẫn vào nhau khó chịu vô cùng Trần Kim mím chặt môi cậu không biết mình đang ở đâu nữa, không khí ở đây khiến cậu cảm thấy như mình đang ở trong một nhà ngục giành để giam giữ những tội phạm nguy hiểm vậy.

"A! Ưm!~ Á!"- Những tiếng rên rỉ của ai đó vọng vào tai của Trần Kim, cơ thể cậu run lên trong đầu không khỏi sợ hãi nơi đây là đâu? Những tiếng rên kia không hề dừng lại mà nó ngày một nhanh hơn nữa, cậu muốn nhìn xem trước mắt cậu là thứ gì nhưng tấm vải đen đã bịch lấy mắt cậu nên tầm nhìn của Trần Kim bây giờ chỉ là một màu đen mờ mịch.

"Ồ! Tỉnh rồi?"- Thanh âm không quá nhanh cũng không chậm vang lên, Tô Nghĩa nhẹ nhàng bước đến trước mặt Trần Kim, gã đưa tay chạm vào một bên má của cậu cái lạnh từ bàn tay gã khiến cậu rùng mình.

Tô Nghĩa kéo mạnh tấm vải bịch mắt của cậu xuống vừa nhìn được khung cảnh trước mặt cậu như không tin vào mắt mình, miệng cứng đờ chẳng thể nói một lời nhưng cũng vì tác dụng của thuốc mê vẫn còn nên đầu lưỡi cậu nó vẫn cứng đơ.

Ánh mắt Trần Kim va phải một nam một nữ phía sau lưng Tô Nghĩa bọn họ đang làm trò người lớn trước mấy trăm ánh mắt từ các phòng giam khác sao? Tô Nghĩa cũng để ý thấy cậu đang nhìn đôi nam nữ kia, gã lên tiếng cợt nhả:

"Ôi! Giờ tôi mới biết Thiếu Gia nhà họ Trần thích nhìn người ta ấy ấy đó chứ! nếu cậu muốn thử thì tôi luôn sẵn lòng phục vụ, chứ đừng có nhìn họ nữa họ sẽ ngại mất!"

"Im!! M..ồm!!"- Trần Kim nói ra hai chữ một cách khó khăn cậu muốn im lặng mà cái gã trước mặt cậu lại không để yên, Tô Nghĩa phì cười khi nghe câu nói ấy:

"A Ha Ha Ha! Cậu bảo tôi im mồm sao? Nhóc con hình như tao cho mày hơi nhiều tự do rồi thì phải!"- Gã đưa tay bóp cổ Trần Kim đến in hằng bàn tay trên ấy: "Tao có thể giết mày bất cứ lúc nào đó thằng nhóc thối! đừng có đưa cái vẻ mặt thanh cao thượng đẳng đó của mày nói chuyện với tao! Mày sẽ không biết mày chết lúc nào đâu!"

Tô Nghĩa đai nghiến xong cũng thả tay ra, Trần Kim ho sặc sụa "Khụ Khụ Khụ..." Ánh mắt gã nhìn Trần Kim từ đầu đến chân dường như gã đã có một trò gì đó rất thú vị để chơi đùa với cậu.