Vật Trong Tay Lật Thiên Hạ

Chương 40: Phần 40




Mộc Đàn kinh hãi nhìn ta, ta nhìn chằm chằm vào nàng ta: "Tại sao?"

Hồi lâu, Mộc Đàn vẫn ôm chặt đứa trẻ, run giọng: "Lúc đó ta nghĩ chỉ cần để Hoàng thượng biết Hoàng hậu muốn gi*t con của nương nương là đủ rồi, con của nương nương không cần phải ch*t."

Ta cười: "Không cần phải ch*t? Vậy tại sao ngươi lại bóp ch*t nó? Ngươi tự mình liều lĩnh lao vào bàn thờ Phật, không sợ đụng ch*t con của mình sao?"

Mộc Đàn đáp: "Từ khi có thai, ta đã học cách bảo vệ thai nhi cũng học cả cách phá thai từ Liễu y nữ, ta biết cách đụng thế nào để không làm hại đến đứa trẻ."

"Nhưng dù sao cũng có rủi ro rất lớn, ngươi sẽ không vì ta mà liều mạng con của chính mình."

Mộc Đàn cười: "Tất nhiên là không, ta đã tính toán kỹ càng rồi, hôm nay ta xông ra cứu con của nương nương, nương nương sẽ cảm kích ta, vậy khi ta ch*t, nương nương sẽ chăm sóc cho con của ta thật tốt. Như vậy, con của nương nương và ta đều có thể sống." Nàng ta cười càng thêm thê thảm: "Nhưng khi nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ trong tủ, ta chợt nghĩ, nếu nương nương không thắng thì sao? Nếu lỡ như người thắng là Hoàng hậu thì sao? Nếu nương nương tin chắc mình có thể thắng, hẳn sẽ ôm đứa trẻ trong lòng, nương nương giấu đứa trẻ trong tủ, chẳng phải là vì lo lắng mình không thể thắng, tìm đường lui cho đứa trẻ trước sao? Nương nương vứt bỏ đứa trẻ mới sinh, có lẽ là vì nương nương đã thấy tự thân còn khó giữ. Nương nương đã nói nhiều lần không cần đứa trẻ này, nhưng cuối cùng vẫn lo lắng cho nó, vậy đương nhiên ta cũng phải lo liệu chu toàn cho con của ta."

Nàng ta cười nhìn ta, vừa cười vừa khóc, vừa khóc vừa quỳ: "Nương nương, xin nương nương, là ta có lỗi với nương nương, xin nương nương, cho con của ta một con đường sống, xin nương nương, phái người đưa nó ra khỏi cung!" Nàng ta chỉ vào đứa trẻ đã ch*t trên nhuyễn tháp: "Cứ coi như con của ta đã ch*t rồi! Sẽ không ai biết đâu! Nương nương, xin nương nương! Ta làm gì cũng được! Gì cũng được!"

Dưới thân nàng ta tuôn ra một vũng m/áu lớn, ta ra hiệu cho Thái y chính cứu người, Mộc Đàn run rẩy không chịu buông đứa trẻ ra, nhưng cũng không né tránh châm cứu của Thái y chính.

Ta ngồi xuống nhìn nàng ta: "Làm gì cũng được sao?"

Đôi mắt đã hiện lên màu xám xanh của Mộc Đàn chợt sáng lên, gấp gáp gật đầu: "Làm gì cũng được! Chỉ cần nương nương cho con của ta sống! Ta. . ."



Ta ngắt lời nàng ta, nhìn Thái y chính: "Nếu cho đứa trẻ này dùng ít thuốc an thần hơn, có gây hại gì không?"

Thái y chính vội đáp: "Nếu kết hợp với phương pháp châm cứu, trong vòng nửa canh giờ có thể ra khỏi cung để lão thần cứu chữa, có thể đảm bảo không bị tổn hại gì."

"Nếu đặt vào hòm thuốc của ngươi mang ra ngoài, ngươi có chỗ nào thích hợp để sắp xếp cho nó không?"

Thái y chính run rẩy nhìn về phía nhuyễn tháp: "Cha mẹ đứa trẻ kia là một đôi lang y đi chu du khắp các nước, đều là người chính trực lương thiện, tuy nhà nghèo, nhưng lão thần cảm thấy. . ."

"Đưa đứa trẻ cho họ, bảo họ lập tức rời khỏi Ảnh đô, không bao giờ quay lại nữa. Thái y chính, hiện giờ Liễu Diệp đã khác xưa, nếu ngươi dám giở trò sau lưng ta. . ." Ta khẽ cười: "Chỉ một lời của ta, Hoàng thượng sẽ cho tru di cửu tộc nhà ngươi, lúc đó không chỉ tôn nhi, mà cả nhi tử của ngươi. . ."

Thái y chính vội vàng dập đầu: "Lão thần không dám! Xin nương nương yên tâm, lão thần vốn có giao tình luận bàn y thuật với hai vị lang y kia, giờ hại ch*t con ruột của họ lão thần vốn đã hổ thẹn khôn xiết, lão thần nhất định sẽ lo liệu chu đáo việc này."

Ta nhìn Mộc Đàn: "Được chứ?"

Mộc Đàn nghẹn ngào quỳ xuống: "Mộc Đàn, đa tạ nương nương. Kiếp sau. . ."

Ta ngắt lời nàng ta: "Không cần đợi kiếp sau, bây giờ trả ngay, giao đứa trẻ cho Thái y sắp xếp, ngươi chỉ cần sống để nói hết những lời ngươi nên nói, ta đi gọi Hoàng thượng."