Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ

Chương 121: Nhiệm vụ thất bại




Diêu Nguyệt Na về phòng, gọi điện cho Tương Long, nhỏ giọng nói gì đó.



Khi Tần Hạo tỉnh dậy thì trời đã sáng. Anh mở mắt ra, lại là một ngày đẹp trời.



Cảm giác được người ta vồn vã xu nịnh thật khác!



Sáng sớm đã có người mang bữa sáng thịnh soạn bổ dưỡng đến, đúng là phục vụ tận tình chu đáo.



Anh dùng bữa xong thì tiếng gõ cửa lại vang lên.



Người đến tìm là Diêu Nguyệt Na. Vừa vào phòng, bà ta đã hỏi thẳng: “Đồ đâu? Đã nhớ ra để nó ở đâu chưa?”



“Ái chà, thật ngại quá. Tôi nhớ ra rồi. Hình như tôi đưa nó cho người ta rồi ấy!”, Tần Hạo sờ đầu, ra chiều vô cùng ái ngại.



Diêu Nguyệt Na cáu tiết: “Món đồ ấy làm sao lại đưa cho người khác được? Cậu đưa nó cho ai?”



Tần Hạo cười đáp: “Một người bạn của tôi. Bà không biết đấy thôi, trí nhớ của tôi hơi tệ. Giữ món đồ quan trọng như vậy, nhỡ tôi làm mất thì không hay lắm. Thế nên tôi giao nó cho bạn mình. Nếu tôi không nhớ ra nó để ở đâu thì bạn tôi sẽ trả lại cho tôi. Hề hề!”



Diêu Nguyệt Na bị anh chọc tức đến nỗi nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng chẳng thể làm được gì.



Ý của Tần Hạo rất rõ ràng. Nếu như anh xảy ra bất trắc, bạn của anh sẽ lập tức công khai đoạn clip ấy, để tất cả đều biết con dâu cả của nhà họ Lý là loại người như thế nào!



Thấy Diêu Nguyệt Na lạnh lùng không nói gì, Tần Hạo bỗng cất giọng hỏi: “Trần Lâm đâu?”



“Chuyện sống chết của Trần Lâm không liên quan gì đến cậu. Tôi khuyên cậu, nên bớt lo chuyện bao đồng!”



Diêu Nguyệt Na cố gắng dịu giọng. Bà ta sợ mình không kiềm chế được, sẽ chọc giận đối phương.



“Vậy tôi cũng khuyên bà, tốt nhất đừng gây sự với tôi!”



Lúc này Tần Hạo cũng lười vòng vo với bà ta thêm nữa. Anh lạnh lùng nói: “Thật ra bà chẳng cần phải làm thế này. Chuyện của các người không liên quan gì đến tôi. Bà chỉ cần quản lý đám đàn em cho tốt là được, quản cả thằng con rỗi hơi thích chạy lung tung cắn người của bà nữa. Đừng gây sự với tôi thì sẽ không có chuyện gì xảy ra! Bằng không, tôi có đủ thời gian và tâm trí để chơi với các người đấy. Dù sao thì tôi cũng chỉ là một thằng sinh viên quèn không có gì trong tay, chẳng hề hấn gì cả!”



Dứt lời, Tần Hạo nhìn thấy vẻ mặt không tin tưởng của Diêu Nguyệt Na, bèn cười bảo: “Bà tin hay không thì tùy. Tôi thì sao cũng được. Tạm biệt nhé! Trả chìa khóa xe cho bà này!”





Tần Hạo tiện tay trả lại chiếc xe mà Diêu Nguyệt Na tặng anh ngày hôm qua. Thật ra, anh vốn không định lấy nó.



Vì sẽ không giải thích được!



Nhỡ Đường Kiều hoặc Vương Tú Quân hỏi đến thì biết làm sao? Anh mà nói là được đàn bà tặng thì sẽ bị họ giày vò chết mất!



“Tôi nói là tặng cho cậu rồi mà! Thứ mà Diêu Nguyệt Na tôi đã tặng, tuyệt đối không lấy lại!”



Diêu Nguyệt Na lạnh lùng nói, sau đó bỗng bật cười. Bà ta nhìn Tần Hạo đầy thâm ý: “Sợ lái xe về gặp bạn gái à? Ha ha, yên tâm, tôi sẽ giải thích giúp cậu! Bạn gái cậu tên Đường Kiều đúng không? Ái chà, hình như không phải, là Vương Tú Quân chứ! Chậc, rốt cuộc tôi nên giải thích với cô nào đây nhỉ?”




Bà ta vừa nói vừa cười thành tiếng, như thể đang kể một câu chuyện rất buồn cười.



Tần Hạo nhún vai tỏ vẻ chẳng quan tâm. Đột ngột thu tay về, anh giữ lại chìa khóa xe, cười đáp: “Nếu đã thế thì tôi đành lái chiếc xe này vậy! Chậc, đem về bán lại chắc cũng bộn tiền!”



Tần Hạo vừa cười vừa xoay người rời đi.



Diêu Nguyệt Na tức giận thầm mắng anh là tên khốn. Bà ta nghiến chặt răng: “Ngưỡng mộ Đường Kiều quá, có người yêu đẹp trai như cậu. Hôm qua cậu nói rằng không có hứng thú với tôi. Thế thì tôi lại càng muốn biết bạn gái cậu là người như thế nào. Muốn gặp cô ta thật đấy!”



Tần Hạo bỗng nhiên dừng bước lại. Ngoảnh đầu nhìn vẻ mặt u ám của Diêu Nguyệt Na, anh lạnh lùng lên tiếng: “Tôi khuyên bà, tốt nhất đừng động đến cô ấy! Bằng không tôi sẽ khiến bà chết rất khó coi!”



“Gì thế kia, sao lại hung dữ như vậy? Người ta chỉ muốn mời cô ta ăn bữa cơm. Nhân tiện thỉnh giáo cô ta cách quyến rũ được người đẹp trai như cậu thôi!”



Diêu Nguyệt Na mỉm cười. Đối phương càng tức giận, chứng tỏ càng để tâm. Rốt cuộc bà ta cũng biết điểm yếu của Tần Hạo là gì rồi.



Tần Hạo tối sầm mặt, từng bước tiến đến trước mặt Diêu Nguyệt Na, giọng nói vô cùng lạnh lẽo: “Bà dám hẹn gặp riêng cô ấy thì đừng trách tôi trở mặt vô tình!”



Giọng điệu lạnh lùng này khiến Diêu Nguyệt Na bị trấn áp. Bà ta cuống quýt nói: “Cô ta là cái thá gì? Đáng để tôi hẹn gặp sao? Muốn gặp cũng phải là cô ta tự đến gặp tôi!”



Chát!



Tần Hạo thẳng thừng vung tay tát khiến Diêu Nguyệt Na lệch cả mặt, suýt nữa thì ngã xuống đất.




“Thế còn bà là cái thá gì?”



Mắng xong, Tần Hạo xoay người đi mất.



Diêu Nguyệt Na ôm má nhìn theo bóng lưng khuất dần của Tần Hạo với vẻ mặt không thể tin nổi. Đến khi không thấy bóng dáng anh nữa, bà ta mới giận dữ hét lên: “Khốn nạn, tôi sẽ giết, nhất định phải giết cậu…”



Vào lúc này, một Diêu Nguyệt Na đang hừng hực lửa giận đã không còn nhớ đến đoạn clip làm ô nhục gia tộc kia nữa.



“Tương Long, đến đây gặp tôi!”



Diêu Nguyệt Na gầm lên trong điện thoại.



Sau khi Tần Hạo rời đi chưa đến nửa giờ thì Tương Long đã chạy xe đến thẳng khách sạn Trung Hải. Bước xuống xe, hắn ta nhìn dáo dác xung quanh. Không phát hiện người nào quen mặt, Tương Long bèn đến thẳng phòng của Diêu Nguyệt Na.



Vừa vào phòng, hắn ta đã trông thấy Diêu Nguyệt Na mặt sa sầm ngồi trên giường. Bà ta không nói gì, trông vô cùng đáng sợ.



“Chuyện gì thế?”



Tương Long bình thản hỏi.




Diêu Nguyệt Na nhìn sâu vào mắt hắn ta: “Tôi nhờ ông tìm người. Ông đã tìm được chưa?”



“Tìm người?”



Hắn ta bực dọc đáp: “Không phải đã tìm rồi sao? Tiền thưởng đã được gửi đi, người nhận nhiệm vụ là một nhóm lính đánh thuê rất nổi tiếng của nước ngoài. Yên tâm, không có vấn đề gì đâu!”



Vừa dứt lời, chuông điện thoại của Tương Long reo lên.



“Nhiệm vụ thất bại rồi, tiền thưởng được gửi trả!”



Giọng điệu nghe có vẻ rất sa sút, nói xong thì cúp máy ngay lập tức.




Tương Long nghe máy mà sững người.



Diêu Nguyệt Na vội vàng hỏi: “Sao vậy?”



“Nhiệm vụ thất bại rồi!”



Tương Long lắc đầu cười khổ: “Không ngờ người này lại lợi hại như vậy!”



Diêu Nguyệt Na cười lạnh: “Đó là vì người ông sai đi tìm đều là phế vật. Một đám lính đánh thuê hạng xoàng, ha ha, thế thì có ích gì?”



“Hừ, bà có thể tìm được người nào tốt hơn sao? Vậy thì cần gì nhờ đến tôi!”, Tương Long lạnh nhạt liếc nhìn Diêu Nguyệt Na. Bà ta không còn trẻ nữa, nhưng sức hấp dẫn vẫn luôn còn đó.



Chỉ tiếc rằng…



Tương Long nghĩ đến việc bản thân hắn ta trở thành bộ dạng như bây giờ. Chuyện nam nữ chính là nỗi đau lớn nhất trong lòng Tương Long.



“Duyên phận của chúng ta đã chấm dứt rồi. Sau này đừng tìm đến tên tàn phế này nữa. Tôi cũng chẳng thể giúp được gì cho bà!”



Nói xong, Tương Long dợm bước quay đi.



“Đứng lại!”



Diêu Nguyệt Na nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, giận dữ quát: “Tôi bảo ông đến đây không phải để ông cáu giận với tôi. Một tên đàn ông như ông, bị kẻ khác làm cho người không người quỷ không ra quỷ, chẳng lẽ ông định sống chết mặc bay như vậy à? Tự nhìn bộ dạng của ông bây giờ đi! Ông chấp nhận bỏ qua cho kẻ đã khiến ông thành ra thế này sao?”



Tương Long của bây giờ mang vẻ mặt chán chường, tinh thần suy sụp. Mặt mũi hắn ta tái nhợt, toàn thân như thể không có chút sức lực nào, chỉ đứng một chỗ thôi cũng có lảo đảo chực ngã.



“Bỏ qua? Không có chuyện đó đâu!” Tương Long nghiến răng ken két, siết chặt nắm đấm.



- -------------------