Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ

Chương 167: Gặp lại bạn cùng phòng




Thiệu Bình đang nắm tay bạn gái đi dạo trước cổng trường. Thật không may, Tần Hạo đang lái chiếc Maserati đến trường, còn thu hút ánh nhìn của rất nhiều người.



Cậu ta vừa khéo trông thấy Tần Hạo.



Trong lúc Tần Hạo còn đang đau đầu không biết nên nói gì, thì đã có ba người ở phía bên kia chạy đến.



Gậy Trúc, Hổ Mập, Bánh Nướng và bạn gái xúm lại, mấy cặp mắt cùng nhìn chằm chằm vào Tần Hạo đang ngồi trong xe. Chẳng bao lâu sau, họ đã bước đến chỗ anh.



“Ôi mẹ ơi, Tần Hạo đây mà? Wow, lái chiếc xe sang trọng ghê, anh quen gái giàu thật đấy à?”



Hổ Mập mở cửa xe và kéo Tần Hạo ra.



Anh bạn cùng ký túc đưa mắt đánh giá Tần Hạo chẳng hề nể nang, cũng không nhìn ra gần đây anh có điểm gì khác.



Không chỉ có Hổ Mập, cả bạn gái của cậu ta cũng ngạc nhiên hỏi Tần Hạo: “Gần đây anh đi đâu làm giàu thế? Không đi học luôn à?”



Họ vẫn chưa biết Tần Hạo đã thôi học, còn nghĩ rằng anh trốn tiết!



“Anh còn không đi học thì em không điểm danh giúp anh nữa đâu. Đến lúc anh không đủ điểm tốt nghiệp thì cũng không liên quan gì đến em nhé!”, Bánh Nướng hằn học nói.



Tần Hạo kinh ngạc nhìn cậu ta: “Cậu còn điểm danh hộ tôi à? Ha ha, chắc giảng viên trêu cậu đấy. Tôi thôi học lâu rồi, điểm danh làm quái gì!”



“Hả?”



Bánh Nướng lập tức đỏ bừng mặt, hỏi lại anh bằng vẻ không tin nổi: “Mẹ, ngay cả giáo viên cũng lừa em? Thôi kệ, em bị anh chơi khăm lâu như vậy rồi. Hôm nay nói gì thì anh cũng không được đi, mau khao một chầu!”



“Để khi khác nhé. Hôm nay tôi bận rồi. Tôi sẽ gọi cho cậu sau!”



Lúc này, nhìn thấy Lâm Vũ Nghi bước ra khỏi cổng trường, Tần Hạo vội vã vẫy tay về phía cô ấy.



Sau khi ba cậu bạn cùng phòng nhìn thấy Lâm Vũ Nghi thì lại càng hâm mộ anh hơn. Người đẹp xe sang, anh có đủ cả, được quá đi chứ!



Quan trọng hơn là người ta còn được tự do, không cần phải ngày ngày khổ ải đến trường.



Tần Hạo vừa xua tay vừa nói: “Các anh em, hôm nào tôi sẽ khao các cậu một chầu thịnh soạn. Không ai được đến muộn. Ai dám vắng mặt sẽ bị tôi đập chết!”





“Biến nhanh đi!”



Bánh Nướng bật cười, mắng anh một câu.



Đóng cửa sổ lại, Tần Hạo khởi động xe rồi rời khỏi trường.



Xe đã đi rất xa. Cam Lạc Thiên nhìn theo đèn ở đuôi xe, lặng lẽ thở dài.



Cậu ta như thể người mở đầu vậy. Sau đó, Bánh Nướng cũng thở dài theo.



Tựa như bị truyền nhiễm, mọi người đều thở dài một tiếng.



“Lại thiếu mất một người anh em. Hầy, vẫn còn hai, ba năm nữa mới học xong đại học. Làm sao vượt qua được đây!”



Cả bọn đều im lặng.



Lâm Vũ Nghi vừa lên xe thì đã ríu rít không ngừng.



“Tần Hạo, hôm nay anh đi làm thế nào? Có vui không? Anh biết không, gần đây trường mình nhộn nhịp lắm, sắp diễn ra đại hội thể thao mùa hè rồi. Hôm qua vừa mới tổ chức thi đấu bóng đá giữa các lớp trong trường luôn ấy!”



Tần Hạo “ồ” một tiếng, đoạn cười hỏi: “Sao hả, cô lại tham gia vào đội cổ vũ à?”



“Làm gì có chuyện đó! Anh đi rồi, tôi còn nhảy cho ai xem nữa!”



Lâm Vũ Nghi buột miệng đáp. Nói xong, cô ấy mới nhận ra những lời vừa rồi khó xử quá, bèn cúi đầu ngượng nghịu.



Tần Hạo nheo mắt cười. Đôi mắt anh chăm chú nhìn gương mặt trắng mịn và dáng vẻ đáng yêu, dịu dàng của Lâm Vũ Nghi. Chẳng còn giống cô phù thủy nhỏ của trước đây, bây giờ Lâm Vũ Nghi như một cô bé đang tỉ tê nỗi niềm nhớ thương với người yêu vậy.



Khoảnh khắc ấy, Tần Hạo dường như được trở về quá khứ.



Tần Hạo bỗng nhớ đến những lời Lâm Vũ Hân vừa nói, cô muốn cho anh và Lâm Vũ Nghi có cơ hội ở riêng với nhau. Trái tim anh không khỏi lay động.



Xem ra, cô chị muốn nhường anh cho cô em rồi!




Sau khi lái xe về biệt thự, cả ba dùng bữa đơn giản. Lâm Vũ Nghi kéo chị gái lại, hỏi thăm về tình hình của Tần Hạo ở công ty.



Khi nghe cô kể về biểu hiện tuyệt vời của Tần Hạo ở công ty, ánh mắt của Lâm Vũ Nghi thấp thoáng vẻ ghen tị.



Cô ấy muốn tốt nghiệp ngay bây giờ để được ở cạnh Tần Hạo mỗi ngày, làm gì cũng được cả. Giấc mơ thuở xưa, có đôi khi chẳng bằng một lời hứa.



Ngày hôm sau, họ vẫn đi làm, đi học như bình thường.



Sáng sớm, Tần Hạo đưa Lâm Vũ Nghi đến trường trước. Sau đó anh về nhà đón Lâm Vũ Hân rồi cùng nhau đến công ty.



Lúc họ đến nơi, mọi người đều nhìn Tần Hạo bằng ánh mắt khác.



Hôm nay Tần Hạo không còn ăn mặc tùy tiện nữa. Anh đã thay một bộ trang phục khác đẹp hơn. Không phải do anh muốn chải chuốt, mà vì Lâm Vũ Hân cảm thấy Tần Hạo qua loa quá thì không tốt, nên mới bắt anh thay đổi.



Thế nên khi Tần Hạo bước vào trung tâm đào tạo của bộ phận kinh doanh, ba cô gái trông thấy anh đều hò hét đầy khoa trương: “Wow, đẹp trai quá!”



“Tần Hạo, qua đây ngồi đi!”



Bạch Hiểu Yên bảo Tần Hạo đến ngồi chỗ bên cạnh mình.



Bị giành người trước, Dương Mộng Lộ bất mãn liếc nhìn Bạch Hiểu Yên, còn âm thầm ném sang một ánh mắt xem thường.




Chu Thiến cũng nhiệt tình đưa cho anh một cốc sữa đậu nành: “Thuận đường mang cho anh một cốc. Anh đại gia đừng chê nhé!”



“Cảm ơn!”



Tần Hạo nhận lấy cốc sữa và mỉm cười cảm ơn. Dĩ nhiên là anh không chê. Hiếm khi có người đối xử nhiệt tình với anh như thế.



Không chỉ ba cô gái ấy, cả cánh đàn ông cũng thay đổi thái độ với anh.



“Tần Hạo, anh nói xem, hôm qua cả đám nhân viên cũ đều bị anh dọa sợ như thế. Hôm nay họ sẽ hướng dẫn gì nữa đây? Tôi bắt đầu thấy phiền rồi. Ngày nào cũng hướng với chả dẫn, có cái gì để chỉ dạy đâu. Chi bằng bắt tay vào thực tiễn luôn, làm được là được, làm không được là không được. Đúng không?”



Một anh chàng ra vẻ thân thiết nói với Tần Hạo.




Anh cười đáp: “Gấp gáp cái gì? Nghĩ rằng kinh doanh dễ lắm à? Bây giờ đang là thời kỳ thực tập, còn được nhận lương. Ngồi ở đây hưởng điều hòa, nghe giảng bài lại còn có tiền, chẳng phải sung sướng hơn à? Ra đường phơi nắng, gặp khách hàng vất vả lắm. Đến lúc đấy có than mệt cũng không ai nghe đâu!”



Những lời này của anh khiến mọi người đều hơi biến sắc. Nghĩ lại, họ đến đây không phải để chơi, mà là để làm việc, kiếm tiền.



Đúng là hành động ngày hôm qua của Tần Hạo khiến họ rất hả hê. Nhưng vì đấy là Tần Hạo thôi. Nếu đổi lại là người nào khác thì có lẽ đã bị sa thải thẳng tay, không biết bây giờ phải nộp hồ sơ ở đâu rồi!



Tần Hạo có thân phận đặc biệt, chỗ dựa vững chắc, cũng không thiếu tiền. Anh làm gì cũng được, chẳng ngại uống rượu mà cũng không ai quản.



Nhưng họ thì không được như thế!



“Hy vọng sẽ được xếp cùng tổ với anh. Hì hì, đi theo anh Hạo thì những ngày tháng sau này cũng dễ sống hơn!”



Một anh chàng cúi đầu nhìn Tần Hạo, cười đê tiện.



Khẽ cười, Tần Hạo mắng lại: “Ở cùng tổ với tôi thì cứ chuẩn bị sẵn tinh thần gặp rắc rối đi. Nói không chừng đến lúc đó, tôi sẽ kéo cả tổ trưởng bị sa thải. Mọi người thật sự muốn cùng tổ với tôi à?”



“Hề hề, nói vậy thôi, đùa tí. Chuyện này cũng không do chúng ta quyết định mà. Đâu phải muốn vào tổ nào cũng được!’



Tần Hạo cười đáp: “Nhưng tôi thì đúng là muốn vào tổ nào cũng được đấy. Hình như hôm qua mười tổ trưởng đều đến tìm tôi. Ha ha!”



Anh vừa dứt lời, mọi người đều chậc lưỡi phản bác: “Anh tưởng ai cũng biến thái như anh à! Có thể làm cho tổ trưởng tổ 6 không ngóc đầu lên được, đặc biệt là lúc trên bàn rượu. Nghe nói nhiều năm qua, chưa từng có trường hợp nào như thế ở công ty chúng ta!”



Cả bọn đều rùng mình.



Có một anh chàng tò mò, nhỏ giọng hỏi: “Tần Hạo, liệu anh có biết tửu lượng thật sự của bản thân là bao nhiêu không?”



Nghe xong câu hỏi, mọi người đều vểnh tai lên nghe ngóng.



Ai cũng tò mò cả. Họ chưa từng nhìn thấy người nào có thể dùng một cái bát to để uống rượu, còn uống hết một chai.



Tần Hạo nhếch môi, đáp lại bằng vẻ bí ẩn: “Đoán xem?”