Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ

Chương 169: "Chị đẹp" mua cà phê cho tôi




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chẳng cần nói cũng biết "chị đẹp" này là Lục Tiểu Nha, tổ trưởng tổ 9.



Tần Hạo vừa bước tới, Lục Tiểu Nha chợt ngẩng đầu lên. Nhìn thấy Tần Hạo, cô ấy thần người ra, sau đó cười rất tươi. Lục Tiểu Nha đứng dậy, cười nói: "Đến rồi sao, hoan nghênh hoan nghênh. Tôi đã nói rồi mà, tổ chín nhiều người đẹp như vậy, chẳng lẽ lại không mời được cậu tới? Nào, mời hai người ngồi xuống!"



Thật không hổ là cao thủ trong lĩnh vực bán hàng, vừa gặp đã cho người khác cảm giác vừa thân thiết vừa nhiệt tình. Trước mặt Lục Tiểu Nha, thậm chí người ta còn không cảm thấy khoảng cách giữa cấp trên và cấp dưới.



Tần Hạo dùng con mắt thường thức của mình, đánh giá tổng quan một lượt cô gái xinh đẹp ngồi trước mặt. Thực lòng mà nói cô gái này hơi nhỏ người, vóc dáng không cao lớn nhưng lại khúc nào ra khúc nấy. Nhưng ấn tượng ban đầu về cô giống như một học sinh cấp ba vậy.



Làn da trắng nõn cũng rất giống học sinh cấp ba, ngũ quan như tượng tạc, khi kết hợp lại với nhau thì nhìn đáng yêu vô cùng.



Rất khó tưởng tượng, một cô gái nhỏ yêu kiều như vậy lại là tổ trưởng nổi tiếng của tố kinh doanh số 9.



"Tôi là Lục Tiểu Nha, hẳn cậu là Tần Hạo. Quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy, nghe danh cậu đã lâu, mong sau này được cậu chỉ giáo nhiều hơn!"



"Quá khen rồi!"



Người đẹp chủ động đưa tay ra bắt, Tần Hạo nhẹ nhàng bắt tay cô theo phép lịch sự sau đó lập tức thả tay ra, thể hiện mình là một người vô cùng lịch sự nhã nhặn. Điều đó tạo ấn tượng tốt với Lục Tiểu Nha.



Dương Mộng Lộ



Hai người cùng ngồi xuống, Tần Hạo thì rất thoải mái nhưng Dương Mộng Lộ lại có vẻ hơi ngại ngùng. Dù gì cũng là thực tập sinh lần đầu ra mắt lãnh đạo sau này của mình nên khách sáo một chút âu cũng là lẽ thường.



Lục Tiểu Nha với con mắt tinh đời không khó để nhận ra điều đó.



Sau khi họ ngồi xuống, Lục Tiểu Nha liền bắt chuyện với họ. Từ chuyện quê họ ở đâu, học hành thế nào rồi lại đến thói quen, sở thích, đời sống tình cảm. Sau đó, câu chuyện được tổng kết bằng một câu.



"Hai người không phải một đôi đấy chứ?"



Lục Tiểu Nha thấy hai người cùng tới, nhìn cũng khá thân thiết nên mới hỏi như vậy.



Câu hỏi này khiến Dương Mộng Lộ có chút ngại ngùng.



Có điều Tần Hạo phản ứng rất nhanh, lắc đầu đáp: "Không phải!"



"Ha ha, thật ngại quá!"



Lục Tiểu Nha vừa cười vừa thăm dò nét mặt Dương Mộng Lộ. Quả nhiên, cô ta có chút thất vọng, dường như sự phủ nhận đầy quyết đoán của Tần Hạo khiến cô ta hơi đau lòng.



Cứ như người ta sợ dây dưa gì với mình vậy.



Cảm giác bị người khác chê bai đương nhiên là không thoải mái gì!



Nhưng vậy là trách oan Tần Hạo rồi, rút kinh nghiệm từ những việc xảy ra ở trường học, anh thực sự không muốn vô duyên vô cớ dây dưa với mấy cô gái này làm gì. Đặc biệt, anh phát hiện ra Dương Mộng Lộ còn là một cô gái nhiều tâm cơ.



"Hôm nay nói đến đây thôi nhé. Nếu hai người không phải một đôi thì dễ giải quyết rồi. Người xưa có câu: "Có trai có gái thì không việc gì là không xong!"



Lục Tiểu Nha mỉm cười, đột nhiên gọi: "A Kiều, Đồ Lôi, hai người qua đây một lát nào!"



Hai người đang đứng ở góc văn phòng một nam một nữ cùng đi tới.



Lục Tiểu Nha chỉ Tần Hạo, nói: "A Kiều, đây là Tần Hạo, sau này cô hướng dẫn anh ấy. Đồ Lôi, cô gái xinh đẹp này cũng giao cho cậu, đừng có suốt ngày chỉ biết lấy lòng người đẹp. Một tuần nữa tôi sẽ kiểm tra đấy, cậu liệu liệu mà làm!"



Nhìn Đồ Lôi có vẻ là một tên háo sắc, nghe Lục Tiểu Nha nói vậy liền nghiêm túc đáp: "Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ. Dương Mộng Lộ, mời cô đi theo tôi!"



Dương Mộng Lộ không thích sự sắp xếp này lắm nhưng cũng chẳng còn cách nào, tổ trưởng đã quyết vậy rồi. Cô ta là người mới, đương nhiên không thể đòi hỏi gì.



Không phải ai cũng được như Tần Hạo, dù có gây chuyện thì cũng được bỏ qua.




Đương nhiên Lục Tiểu Nha cũng đã nghe danh Tần Hạo.



Ngày đầu làm việc là làm quen với thông tin của khách hàng, xem sổ tay của nhân viên bộ phận kinh doanh gì đó, ngoài ra cũng không có việc gì khác.







Công việc của bộ phận kinh doanh hơi khác so với các bộ phận khác. Bình thường, lịch trình công việc của bộ phận này không cố định mà sẽ linh động để phục vụ nhu cầu của khách hàng.



"Không vội, cứ đợi một lát đã, xe của công ty vẫn chưa quay lại!", Từ Mộng Kiều cười cười rồi nhìn Tần Hạo nháy mắt.



Tần Hạo trong lòng cười khổ, lại bị tia trúng rồi.



"Có điều, chúng ta xuống dưới trước đi!"



Từ Mộng Kiều nói rồi liền đi xuống dưới, tiếng giày cao gót lộp cộp trên sàn nhà khá vui tai.



Từ Hạo đành theo sau, nhìn mỹ nữ đằng trước lắc qua lắc lại, kiểu gợi tình kín đáo như vậy chắc ít ai hiểu được.



Hai người họ đi vào thang máy, Từ Mộng Kiều đột nhiên nhấn vào tầng 20.




Tần Hạo thấy hơi kì lạ bởi tầng 20 là tầng có quán cà phê.



Từ Mộng Kiều cũng chẳng giải thích, cô ta và Tần Hạo tìm một chỗ rồi ngồi xuống. Sau đó, cô ta tươi cười nói với Tần Hạo: "Hôm nay chị mời cậu uống cà phê, hay là cậu muốn ăn gì đó?"



"Sao có thể để "chị đẹp" mời chứ? Như vậy thì ngại lắm!"



Tần Hạo tỏ ra hơi khách khí. Đương nhiên, chỉ là khách sáo xã giao mà thôi, chứ cơm người đẹp mời không đói cũng phải ăn!



Sau đó hai người gọi vài món đồ điểm tâm kiểu phương Tây, một ly cà phê. Đây cũng xem như một tăng trà chiều!



"Anh chàng đẹp trai, hình như cậu rất sợ nhìn vào tôi thì phải?"



Từ Mộng Kiều vừa có vẻ đẹp trưởng thành, lại vừa có giọng nói yểu điệu nũng nịu của gái đôi mươi. Nụ cười quyến rũ kia đúng là giết người, đứng trước nụ cười này có muốn làm người lương thiện cũng khó. Đến Tần Hạo còn có chút không cưỡng lại được.



"Chị đẹp quá, tôi sợ nhìn lâu rồi lại làm chuyện gì ngu ngốc!", Tần Hạo trịnh trọng nói.



Từ Mộng Kiều từng nghe vô số lời ong bướm, cũng không lạ gì ánh mắt si tình của mấy gã đàn ông. Nhưng người như Tần Hạo khen mà như không khen, ánh mắt tinh anh tỉnh táo thế này thì rất hiếm gặp.



Đặc biệt đây lại còn là một chàng trai trẻ.



Đối với một "chị đẹp" 28 tuổi như Từ Mộng Kiều mà nói, Tần Hạo quả thực còn rất trẻ.



Lại còn là một chàng trai khá "thuần khiết".



"Ồ? Vậy cậu nhìn chị thêm chút đi, chị thực sự tò mò không biết cậu muốn làm gì đấy!"



Từ Mộng Kiều đáp với ánh mắt đầy vẻ trêu đùa.



Tần Hạo quay sang nhìn Từ Mộng Kiều, cười híp mắt, nhẹ nhàng đáp: "Chị Từ, nếu chị thấy việc ngốc nghếch tôi làm thì sẽ xấu hổ lắm, hơn nữa ở đây cũng không tiện lắm nhỉ?"



"Không phải cậu muốn nhìn tôi rồi quay tay đấy chứ?"



Từ Mộng Kiều đơ người ra một lát, buột miệng nói.



Phụt!



Tần Hạo suýt chút nữa phun chỗ cà phê trong miệng ra. Anh nhìn Từ Mộng Kiều, có chút ngạc nhiên nói: "Chị Từ, đầu óc chị cũng hơi đen tối đấy nhỉ? Tôi định nói là chị đẹp như vậy, tôi lại không kìm được mà tỏ tình với chị!"