Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ

Chương 11: Màn trình diễn thần sầu




Những sinh viên xung quanh đều nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, bọn họ rất kỳ vọng vào màn cá cược sắp diễn ra.

“Cậu đoán xem ai sẽ thua nào?”

“Không dám phán đâu, tôi thấy tên học sinh mới có vẻ đá bóng khá lắm, cậu nhìn xem anh ta tâng bóng đến giờ vẫn chưa bị hụt, cũng đáng gờm ấy chứ!”

“Không, tôi thì đánh giá cao Trương Hằng, tôi từng xem cậu ta đá bóng, cậu ta là hậu vệ của đội, phòng thủ chính là thế mạnh của cậu ta!”

“Đúng vậy, tôi cũng nghĩ Trương Hằng sẽ thắng, hơn nữa, đá chơi chơi thì vậy chứ đến lúc vào trận chưa chắc đã đá hay, tâng bóng lâu thì có tác dụng khỉ gì chứ, nếu anh ta vận dụng được kĩ năng đá như thế thì đội bóng Hoa Hạ chúng ta đã không nát đến vậy!”

Thường thì phần lớn mọi người sẽ bỏ đi sau khi trận đấu kết thúc, nhưng bỗng nhiên xuất hiện mà cá cược này nên lại thu hút nhiều người xem hơn.

Thậm chí, cả thầy giáo cũng đang lẳng lặng quan sát.

Hai chị em Lâm Vũ Hân và Lâm Vũ Nghi cũng đang thì thầm.

“Chị, chị nói xem anh ta có thắng nổi không?”

“Chị nghĩ có khả năng thắng đấy, chị chẳng lấy làm lạ mấy chuyện anh ta làm được”.

“Em cũng thấy vậy!”

Hình như Tần Hạo nghe thấy gì đó, anh nở nụ cười, nháy mắt với bọn họ.

Màn thi đấu chính thức bắt đầu.

Hiệp một.

Tần Hạo điềm tĩnh giẫm chân lên bóng, anh đứng trước mặt Trương Hằng, Trương Hằng tập trung cao độ, nhìn chăm chăm vào chân Tần Hạo.

Bỗng nhiên, Tần Hạo di chuyển.

Chân anh khẽ đẩy, đi bóng về phía bên phải.

Trương Hằng nắm bắt được ngay, trọng tâm cơ thể cậu ta nhanh chóng di chuyển về bên trái.

Bỗng nhiên, chân phải của Tần Hạo khựng lại, đổi hướng trong nháy mắt, lăn bóng về bên trái.

Không hổ danh là Trương Hằng, cậu ta lập tức điều chỉnh phương hướng.

Nhưng không ngờ chân trái của Tần Hạo lại khựng lại, một lần nữa thay đổi hướng bóng.

Trương Hằng mất trọng tâm, ngã uỵch xuống đất.

Tần Hạo nhẹ nhàng dắt bóng phá lưới.

“Mẹ ơi, kỹ thuật flip flap vượt mặt, hơn nữa còn là flip flap kép nữa, còn lợi hại hơn tuyệt kỹ của Ronaldo!”

“Vượt mặt đẹp quá, động tác rất mượt mà!”

“Lợi hại thật!”

Không ít cô gái hò reo hoan hô, tất cả đều cổ vũ cho Tần Hạo!

Trương Hằng bị ngã nhoài, nói mặt quét đất cũng không ngoa.

Nhưng trận đấu vẫn chưa kết thúc.

Hiệp hai.

Tần Hạo vẫn đẩy bóng bằng chân phải, nhưng khoảnh khắc Trương Hằng định chặn bóng lại thì anh đã đá bóng đi.

Bóng lăn xuyên qua háng Trương Hằng, Tần Hạo vượt qua cậu ta với tốc độ cực nhanh, thành công vượt mặt lấy được bóng.

Shoulder and Pana! *

*Kỹ thuật dắt bóng xỏ háng đối thủ sau đó chạy vòng qua lấy bóng.

Mất mặt quá!

Trương Hằng mồ hôi đầm đìa, mặt cậu ta đen lại, cuối cùng cậu ta đã ý thức được thằng cha trước mặt này có kỹ thuật đá bóng kinh người.

Bắt đầu hiệp thứ ba.

Tần Hạo dùng hai chân kẹp chặt bóng vẩy mạnh ra phía sau khiến bóng bay bổng cầu vồng qua đối thủ một cách tuyệt vời.

Trương Hằng chết lặng!

Tiếng cổ vũ náo nhiệt rầm rầm xung quanh, không một ai ngoại lệ, tất cả đều cổ vũ cho Tần Hạo.

“Ngầu quá đi thôi!”

"Anh ấy tên là gì vậy? Học lớp nào thế?”

“Không được rồi, tôi phải gả cho anh ấy, tôi muốn sinh con cho anh ấy!”

“Tôi biết rồi, anh ta tên Tần Hạo, là sinh viên khoa Thể Dục lớp 13!”

Nam sinh chủ yếu thảo luận về kỹ thuật đá bóng của Tần Hạo, xem anh tới trình độ nào, có thể tham gia giải đá chuyên nghiệp không, có thể vào đội tuyển quốc gia không.

Thậm chí có người còn so sánh Tần Hạo với ngôi sao bóng đá khác.

Cảnh tượng náo nhiệt chưa từng có.

Hiệp bốn, tất cả đám đông đều mở to mắt quan sát, chờ đợi xem Tần Hạo sẽ xuất chiêu thần sầu gì.

Đến ngay cả đội bóng trường Sư phạm trước đó thất bại dưới tay đội bóng đại học Trung Hải cũng quay lại xem sau khi nghe được tin tức.

Tần Hạo nhìn sắc mặt tối sầm của Trương Hằng bèn nói: “Đừng căng thẳng, thả lỏng một chút, lát nữa cậu vẫn còn nhiệm vụ phải làm mà, đừng có giả vờ ngất đấy!”

Trương Hằng giận tím người, nhưng kỹ thuật không bằng người ta nên đành bất lực.

“Đá đi, bớt nói nhảm lại, mẹ kiếp!”, Trương Hằng gầm lên.

Tần Hạo lắc đầu, đối phương muốn chết thì không thể trách anh quá tàn nhẫn được.

Tần Hạo tâng bóng, khoảnh khắc anh chạm bóng cũng là lúc Trương Hằng bắt đầu hành động.

Lần này, cậu ta áp dụng những gì được huấn luyện, khống chế người trước bằng cách quét chân.

Tần Hạo cười khinh miệt, hai chân anh đáp mặt đất, kẹp chặt, khẽ nhảy lên qua đỉnh đầu Trương Hằng, đáp xuống một cách vững chãi, bóng vẫn nằm gọn dưới chân anh.

“Kỹ thuật nhảy cóc vượt mặt, ôi trời ơi, như vậy cũng làm được á?”

Cả sân bóng hừng hực.

“Trời ơi, thiên tài bóng đá này tới từ đâu vậy?”

“Bóng đá Hoa Hạ có hi vọng rồi!”

“Ngầu, mẹ ơi ngầu quá đi thôi, nếu tôi mà là con gái chắc chắn sẽ bổ nhào lên ngay!”

“Cậu là con trai cũng làm vậy được mà!”

“Biến! Ông đây thẳng chứ không cong nhé!”

Trương Hằng đổ rầm xuống đất, cậu ta cảm thấy hết sức kinh hãi, chẳng buồn quan tâm đến thể diện của mình nữa.

Tần Hạo quay người lại, giẫm lên bóng, thản nhiên nói: “Muốn chơi nữa không? Lần cuối cùng rồi đó!”

Đã nói là chín hiệp thắng năm, Tần Hạo đã thắng liên tiếp bốn hiệp, hơn nữa còn thắng tuyệt đối!

Không còn nghi ngờ gì nữa, Trương Hằng thua chắc.

Nhưng là một người rất yêu bóng đá, cậu ta cực kỳ muốn biết, lần tiếp theo, Tần Hạo sẽ dùng cách gì để vượt qua cậu ta.

“Hiệp nữa đi, tôi vẫn chưa thua đâu!”

Trương Hằng quật cường đứng dậy.

Tần Hạo chẳng nói chẳng rằng chỉ tâng bóng tới trước mặt Trương Hằng.

Trương Hằng nhấc chân định tranh bóng, nhưng cậu ta có dùng cách gì thì dường như Tần Hạo cũng đều đoán ra rồi tâng bóng qua bên còn lại, sau đó anh dùng tốc độ cực nhanh né cú đưa chân của Trương Hằng.

Tần Hạo tâng mấy chục phát, bỏ rơi Trương Hằng.

Toàn sân bóng im lặng.

Tất cả mọi người đều nhìn thiên tài bóng đá trên sân giống như đang nhìn một con quái vật!

“Thôi không biểu dễn nữa, tới lượt cậu rồi!”

Tần Hạo đá mạnh, bóng bay một đường hoàn hảo vào góc chết khung thành bên ngoài vòng sáu mươi mét.

Tất cả mọi người sững sờ.

“Trời, lực sút quá mạnh, tốc độ bóng bay kinh hồn luôn, góc bắn cũng vô cùng hoàn hảo, thằng cha này xuất thân từ đại gia Châu Âu nào đó sao?”

“Ngầu, ngầu quá đi!”

“Người như thế này sao lại học ở trường chúng ta chứ?”

Lâm Vũ Hân và Lâm Vũ Phi Ở gần đó cũng ngẩn người.

“Chị ơi, em có đang nằm mơ không? Đây là Tần Hạo mà chúng ta quen sao?”, Lâm Vũ Nghi nhìn người đàn ông sáng chói như vua bóng đá trên sân, đôi mắt cô ấy mơ màng nói.

Lâm Vũ Hân cũng kinh ngạc, lẩm bẩm: “Chị làm sao biết được? Hóa ra anh ta không chỉ giỏi đánh nhau mà còn chơi bóng cừ đến vậy! Ngôi sao bóng đá chị thích nhất là Beckham, vì anh ấy mà chị mới quan tâm tới bóng đá, nhưng sao chị cảm thấy, Tần Hạo còn lợi hại hơn cả Beckham thế này?”

“Hả? Không thể nào!”, Lâm Vũ Nghi không dám tin.

Tần Hạo đứng sừng sững ở trên sân, đợi màn biểu diễn của Trương Hằng.

Hai chân Trương Hằng mềm nhũn, đến dũng khí đứng vững cũng không có, cậu ta cúi gằm, mặt đỏ bừng bừng nói với vẻ như đưa đám: "Tôi thua rồi, chỉ có điều, màn cá cược ấy, có thể …”

Bắt cậu ta cởi chuồng chạy bộ trước mặt nhiều người thế này thì đúng thực là cậu ta không làm được.

Tần Hạo bĩu môi, nói: “Cậu định nói, có thể bỏ qua phải không? Ha ha, chuyện ngày hôm qua sao cậu cũng không nói là bỏ qua đi? Còn mặt dày chìa tay ra đòi bồi thường cơ mà?”

“Trả lại tấm séc cho anh này!”, Trương Hằng lập tức móc ra tờ séc một triệu tệ mới nhận khi nãy.

Dù có mất một triệu tệ thì vẫn còn hơn phải cởi chuồng chạy bộ!

Tần Hạo chẳng hề khách khí nhận lấy, nói: “Coi như cậu biết điều, thế này đi, không cần cởi truồng, cho cậu mặc quần ‘xà lỏn’ chạy mười vòng! Dù sao mọi người cũng đã nghe thấy cả rồi, cậu mà đổi ý, ha ha, chỉ khiến người ta càng khinh thường thôi!”

Nói lời không giữ lấy lời đúng là sẽ bị người ta khinh thường thật, nhất là thua mà không dám chịu phạt mới thật sự mất mặt.

Trương Hằng mặt đỏ như gấc, bắt đầu cởi đồ.