Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ

Chương 115: Đoàn Lính Đánh Thuê Hắc Ưng




Các giác quan của Tần Hạo nhạy bén đến nỗi có thể đem so sánh với những loài yêu ma quỷ quái.

Bốn người kia trên người đằng đằng sát khí, dù họ chỉ đứng từ xa nhưng Tần Hạo đã có thể cảm nhận được luồng sát khí này bởi vì nó đã quá quen thuộc với anh.

Nhưng điều khiến Tần Hạo khó hiểu là những sát thủ này rốt cuộc do ai phái đến? Ai mà lại hận anh đến như vậy?

Lý Vạn Niên sao? Nhưng hắn ta có thể có được sức mạnh như thế này sao?

Trong bốn tên sát thủ này có hai tên là người nước ngoài, nhìn mặt là biết hắn không phải người Hoa Hạ. Lẽ nào Lý Vạn Niên còn có cả đường dây mua bán sát thủ?

Tần Hạo bước xuống khỏi xe taxi. Anh đi bộ một đoạn, tới đây, trên đường đã rất ít xe cộ.

Đột nhiên, đằng sau lưng anh có tiếng nổ rền vang của động cơ xe máy. Một chiếc xe máy lao tới rất nhanh, kẻ ngồi trên xe đội mũ bảo hiểm, hoàn toàn không lộ mặt.

Lúc kẻ đó lướt qua Tần Hạo, hắn đột nhiên rút ra một khẩu súng, nhắm thẳng vào anh rồi bóp cò.

Pằng!

Tiếng súng rền vang, chiếc xe máy vẫn không hề dừng lại mà nhanh chóng chạy mất.

Tuy nhiên, vào lúc kẻ ngồi trên xe máy nổ súng, Tần Hạo đã biến mất khiến hắn vô cùng kinh ngạc. Hắn nhìn vào gương chiếu hậu thì thấy một bóng người khiến hắn phải kinh sợ.

Người mà đáng lẽ ra phải chết dưới họng súng của hắn, bằng một cách thần kì nào đó lại đứng ngay sau xe máy. Người đó đến gần từ bao giờ, hắn cũng không hề hay biết.

Kể ra thì dài nhưng sự việc diễn ra chỉ trong chớp mắt, như một phản xạ có điều kiện, tên sát thủ trên xe vội vã phanh gấp, hòng hất bay Tần Hạo ra ngoài,

Tần Hạo cười lạnh, hai tay dang ra, chỉ trong phút chốc anh tóm được cổ tên sát thủ. Tần Hạo mượn sức mạnh vô song của lực quán tính, anh lộn một vòng trên không trung rồi hạ cánh xuống đầu chiếc xe, anh dùng sức mạnh của đôi tay, ném thẳng tên sát thủ ra ngoài.

Rầm!

Chiếc xe mô tô mất kiểm soát, đâm thẳng vào dải phân cách ven đường. Tên sát thủ bị ném ra ngoài ban nãy ngã nhào rồi lộn mấy vòng liền. Sau cùng, hắn cũng đâm vào dải phân cách bên đường rồi mới dừng lại được. Rất lâu sau cũng không thấy hắn có dấu hiệu tỉnh lại.

Tần Hạo bước từng bước qua chỗ dải phân cách để xem tình hình tên sát thủ. Anh còn chẳng buồn bỏ chiếc mũ bảo hiểm ra để xem mặt tên sát thủ mà nhấc chân lên dùng lực rất mạnh giẫm lên hắn.

Ầm!

Cú đạp của anh khiến chiếc mũ bảo hiểm tan nát, tên sát thủ bên trong nấc lên một tiếng.

Tần Hạo một tay nhặt khẩu súng ban nãy của tên sát thủ, kiểm tra lại một chút. Vẫn còn năm viên đạn chưa bắn.

Lúc này, Tần Hạo lại lần nữa cảm nhận được sát khí. Trong đầu anh dường như có một hồ nước phẳng lặng, sát khí mà anh cảm nhận được giống như những hòn đá bị ném xuống mặt hồ yên ả, tạo ra từng lớp từng lớp những gợn sóng.

Đó là một chiếc Audi màu đen, cửa sổ của xe mở. Một kẻ mặc đồ đen, đeo kính râm, trong tay cầm một khẩu súng có lắp ống giảm thanh đang cầm súng nhắm thẳng vào đầu Tần Hạo.

Pằng pằng!

Tần Hạo quay lại rồi nhanh như cắt, anh bắn hai phát súng đúng vào lốp của chiếc xe Audi.

Lốp xe nổ, chiếc xe lập tức mất thăng bằng, nhanh chóng đâm phải dải phân cách. Chiếc xe lao đi quá nhanh, nó vọt lên rồi lật mấy vòng rồi mới dừng lại.

Tiếng còi cảnh báo nguy hiểm trong xe kêu inh ỏi, xăng bắt đầu rò ra, chảy xuống mặt đường.

Tần Hạo chẳng thèm nhìn lại, anh bắn nốt ba viên đạn trong khẩu súng.

Pằng pằng pằng!

Những viên đạn xuyên qua bình xăng, tạo ra mồi lửa đốt cháy xăng, chớp mắt chiếc xe đã bị nhấn chìm trong biển lửa.

Bùm!

Một tiếng nổ inh tai nhức óc vang lên, chiếc xe Audi phát nổ.

Tần Hạo ném luôn khẩu súng trong tay vào trong đám cháy, còn mình thì đi tới chiếm chiếc xe mô tô, khởi động xe rồi biến mất như một làn khói.

Sau khi Tần Hạo rời khỏi đó không lâu, thì ở phía sau không xa có hai người tụ lại với nhau.

Trong đó có một người cầm điện thoại báo cáo tình hình!

"Báo cáo đội trưởng, hành động thất bại. Gấu Đen thiệt mạng, Sói Hoang thiệt mạng, chúng ta có tiếp tục nhiệm vụ không?"

Người này cao ít nhất một mét chín, các bắp thịt trên người lớn đến nỗi vỡ ra trông vô cùng đáng sợ.

Bốn sát thủ lần này đến từ cùng một – đoàn lính đánh thuê Hắc Ưng. Bọn họ được sự ủy thác của Diêu Nguyệt Na, bằng bất cứ giá nào cũng phải giết được Tần Hạo.

Người xưa có câu, có tiền mua tiên cũng được, câu nói này không sai chút nào. Diêu Nguyệt Na là con dâu nhà họ Lý, giúp nhà họ Lý quản lý cơ nghiệp bao nhiêu năm, cho nên số tiền bà ta có thể bỏ ra đương nhiên là không hề nhỏ.

Đừng nói là mấy tên sát thủ tầm xoàng của một tổ chức đánh thuê quốc tế hạng ba, ngay cả các sát thủ hàng đầu lẫy lừng bà ta cũng có thể mời tới.

Thực ra thế giới này không yên bình như chúng ta vẫn tưởng. Trung Đông chiến tranh triền miên, khủng bố hoành hành, tên lửa hạt nhân, tệ nạn ma túy ở tam giác vàng... Chẳng nơi nào mà không có nguy hiểm.

Trong môi trường như vậy, đương nhiên sẽ xuất hiện những đoàn lính đánh thuê bán mạng kiếm tiền.

Tần Hạo cưỡi trên chiếc mô tô phóng nhanh như bay. Lúc sắp vào tới thành phố, anh nhảy xuống khỏi xe, để chiếc xe cứ thế theo quán tính lao xuống một rãnh mương bên cạnh con đường.

Vừa xuống xe, đi được vài bước thì điện thoại của anh rung lên.

Vừa nhìn thấy tên Huyết Ảnh, Tần Hạo khẽ cau mày.

"Anh, thật không ngờ thời gian ngắn như vậy mà đã lại có người treo thưởng để lấy mạng anh, năm triệu nhân dân tệ!"

Tần Hạo chép miệng một cái, khinh thường nói: "Có năm triệu mà muốn mua được cái mạng của anh sao? Kẻ đó coi thường anh quá rồi chăng?"

"Ha ha, nếu để người chủ giàu có bỏ tiền ra kia biết được anh chính là Tu La, người đứng đầu trong danh sách treo thường hàng năm, cái mạng của anh đáng giá ba trăm triệu nhưng không ai dám nhận thì không biết người ta sẽ thấy thế nào nhỉ?"

Huyết Ảnh cười ha ha nói, trong giọng nói không giấu được vẻ sùng bái.

Tần Hạo bĩu môi, cứ như người cô vừa nói không phải là anh vậy, anh nói: "Đó đều là chuyện trước đây, thật không ngờ anh mới về nước ít lâu, lại còn dùng tên thật mà lại có kẻ muốn giết anh! Hơn nữa còn dám ra tay rồi, kể ra cũng nhanh thật đấy".

"Có cần em cho mấy người "đồng nghiệp" đó một bài học không?", bỗng nhiên Huyết Ảnh trầm giọng xuống, hỏi với vẻ cực kỳ nghiêm túc.

Tần Hạo cười đáp: "Em đừng đùa nữa, bọn chúng đâu có đủ trình để học bài của em. Được rồi, được rồi, anh chơi với chúng một lúc, cũng thấy chán lắm rồi!"

Nói rồi, Tần Hạo thuận miệng hỏi: "Lần này là đoàn lính đánh thuê nào nhận vậy?"

"Là đoàn lính đánh thuê Hắc Ưng!", Huyết Ảnh trả lời ngay. Ngay từ lúc bọn chúng nhận nhiệm vụ, Huyết Ảnh đã khai thác được thông tin. Có điều, đoàn lính đánh thuê không tên tuổi, cũng chẳng có thực lực như thế này đối với Tần Hạo chẳng thành vấn đề.

Đám người này tìm đến Tần Hạo chẳng khác nào mỡ dâng miệng mèo!

Tần Hạo thần người ra, ngạc nhiên đáp: "Hình như anh chưa từng nghe qua!"

"Chỉ là một đoàn lính đánh thuê cấp 3, đương nhiên là anh không có ấn tượng gì rồi!", Huyết Ảnh hiếm hoi lắm mới nở một nụ cười.

Trên thế giới có vô số đoàn lính đánh thuê, nhưng được gọi là đoàn lính đánh thuê hàng đầu thì có không quá ba mươi tổ chức. Những đoàn lính đánh thuê khét tiếng nhất là những đội nằm trong top mười.

Trước đây vì mục đích luyện tập, Tần Hạo đã cho Huyết Ảnh lãnh đạo các thành viên của chiến đội Long Hồn đóng giả thành một đoàn lính đánh thuê, đi khắp nơi trên thế giới nhận nhiệm vụ kiếm tiền. Cho nên, họ từng là đoàn lính đánh thuê khiến cho nhiều kẻ kinh hồn bạt vía.

Đoàn của họ lấy tên là Huyết Ảnh, người lãnh đạo chính là Huyết Ảnh. Chỉ trong vòng nửa năm, họ đã nằm trong top mười đoàn lính đánh thuê khét tiếng nhất, đứng thứ hai trên bảng xếp hạng!

Lúc đó, top một chính là Liên minh Thiên Sứ.

Những ký ức ùa về khiến Tần Hạo trầm mặc hồi lâu, không nói không rằng.

Cúp điện thoại xong, Tần Hạo điềm tĩnh như không quay đầu lại đằng sau nhìn một lượt rồi lẩm bẩm nói: "Chắc cũng đuổi kịp rồi đấy nhỉ?"

Tần Hạo bước đi rất ung dung, dần dần biến mất trong dòng người trên phố.

Không lâu sau, hai người đi đường nhìn rất bình thường lặng lẽ đến gần nhau. Bọn họ tụm lại một lát rồi lại tách nhau ra, men theo con đường Tần Hạo vừa đi khỏi, tiếp tục mai phục.

- -------------------