Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ

Chương 117: Không Nói Thì Thôi




Nhìn thấy người thanh niên giống như ác ma trước mặt, trên trán Gấu Xám toát mồ hôi lạnh. Tức giận và sợ hãi lẫn lộn. Hắn nhìn anh chăm chăm.

Tần Hạo đưa súng lên miệng, thổi một cái rồi cười nói: “Đừng nhìn tôi như vậy. Dù có nhìn thế nào thì tôi cũng không tha cho cô đâu. Làm cái nghề này ấy mà, thế nào cũng được nhưng không được thánh thiện quá mà mềm lòng”.

Tần Hạo nói xong bèn búng tay nói với vẻ khó hiểu: “Xem kịch xong rồi thì bước ra đi!”

Sắc mặt Gấu Xám tái mét, thoáng hiện lên vẻ sợ hãi. Hắn không biết Tần Hạo đang nói chuyện với ai, hình như là không phải nói với hắn.

Lẽ nào còn có người khác sao?

Gấu Xám sợ hãi, không biết người kia là bạn hay địch.

Đúng lúc này một bóng hình đột nhiên xuất hiện trước mặt Gấu Xám khiến hắn run rẩy hoảng sợ.

Đây là một cô gái vô cùng xinh đẹp. Cô mặc bộ đồ da màu đen, đeo kính râm khiến những đường cong mỹ miều toát lên vẻ mạnh mẽ.

“Tôi đoán, cô là Oanh Oanh!”

Tần Hạo nhìn khuôn mặt quen thuộc nháy mắt và mỉm cười.

Cô gái giật mình, rõ ràng là đã bị Tần Hạo đoán trúng.

“Tôi giao tên này cho cô. Một tên lính đánh thuê cấp ba. Tôi nghĩ cô sẽ thấy thú vị đấy!”

Nói xong, Tần Hạo châm một điếu thuốc rồi bỏ đi.

Oanh Oanh bỗng hóa đá khi nhìn theo bóng lưng của anh.

“Này! Ý anh là gì vậy?”, Oanh Oanh bỗng hét theo bóng lưng kia.

Tần Hạo cũng không buồn quay đầu lại: “Ý gì là ý gì? Tôi có nghe nhầm không, không phải cô nói cô là vệ sĩ của bọn tôi sao? Có người muốn giết tôi tới nơi kìa. Cô làm vệ sĩ kiểu gì thế?”

Từ cái ngày mà Triệu Tứ Hải sắp xếp thêm cặp chị em sinh đôi xinh đẹp bảo vệ Tần Hạo và Vương Tú Quân thì Tần Hạo lại gánh thêm một phần lo lắng.

Từ hôm đó, bên cạnh hai người luôn có một người đẹp theo sát. Không phải là chị gái Oanh Oanh thì là em gái Yên Yên.

Khả năng bám theo của bọn họ hết sức lợi hại. Người bình thường không thể nào phát hiện ra được.

Giống như Vương Tú Quân, rõ ràng biết có vệ sĩ theo sau bảo vệ, nhưng dù cô ấy có giở trò gì thì cũng không thể khiến người đó lộ mặt ra được.

Nhưng Tần Hạo thì khác. Anh chẳng cần nhọc công tìm kiếm, chỉ nhìn là biết ngay.

Hơn nữa, bọ ngựa bắt ve sầu có hoàng tước ở phía sau.

Oanh Oanh không thể nào ngờ phía sau cô ấy còn có một người khác nữa.

Đó là Huyết Ảnh!

Với kỹ thuật dịch dung đỉnh cao của Huyết Ảnh thì đến Tần Hạo thi thoảng còn sững sờ, nên Oanh Oanh mà phát hiện ra mới là chuyện lạ.

Oanh Oanh nghẹn lời trước sự chất vấn của Tần Hạo.

Đoàn lính đánh thuê Hắc Ưng ra tay quá đột ngột. Khi Oanh Oanh và Yên Yên phát giác ra thì đã muộn mất rồi.

“Bảo vệ tôi thì không cần đâu nhưng dọn dẹp sạch sẽ thì cô vẫn có thể làm được đấy. Bái bai! Lần sau tôi sẽ không ra tay nữa đâu. Nếu không diệt trừ tận gốc đoàn lính này thì bọn chúng sẽ còn tấn công nữa. Tới lúc đó người gặp phiền phức thật sự là hai cô đấy!”

Tần Hạo nói rồi bỗng quay người lại, cười lạnh lùng: “Lần sau mà gặp phải chuyện như thế này thì việc đầu tiên là tôi sẽ thông báo cho Triệu Tứ Hải và nói hai cô không đạt tiêu chuẩn!”

Oanh Oanh tái mặt, nhìn sâu vào mắt Tần Hạo: “Tôi biết phải làm gì, không cần anh phải dạy!”

“Vậy thì tốt!”

Tần Hạo nói xong bèn quay người nghênh ngang bước đi.

Không cần nghĩ cũng biết có lẽ Yên Yên bám theo Vương Tú Quân. Vương Tú Quân sẽ không gặp nguy hiểm gì. Đám lính đánh thuê này muốn giết anh chứ không phải ai khác.

Tần Hạo bắt một chiếc xe quay về trường học.

Còn đối với việc sống chết của Gấu Xám thì Tần Hạo không quan tâm.

Anh cũng chẳng hi vọng Oanh Oanh có thể moi ra được kẻ đứng sau lưng từ miệng Gấu Xám. Bởi vì điều đó là không cần thiết. Anh đã biết rõ rồi.

Tin tức do Huyết Ảnh gửi cho anh. Chỉ có một cái tên duy nhất. Đó là Tương Long.

Tần Hạo thầm cười khẩy. Có lẽ vẫn là vì chuyện lần trước.

Đối phương đã ra tay thì Tần Hạo cảm thấy lần này phải chơi một trận thật lớn.

Vừa về tới ký túc chưa được bao lâu thì Vương Tú Quân gọi điện nói rằng đang đợi anh ở dưới lầu.

Tần Hạo đành phải lết xuống. Nhìn khuôn mặt vui vẻ của Vương Tú Quân, anh bèn hỏi: “Chuyện gì mà em vui thế?”

“Anh đoán xem?”, con gái luôn thích chơi trò chơi tâm lý.

Nếu đoán đúng thì chứng tỏ anh rất thấu hiểu em, rất quan tâm tới hỉ, nộ, ái, ố của em.

Còn nếu mà đoán không đúng thì đoán tiếp, cho tới khi nào đúng thì thôi.

Còn nếu vậy mà vẫn sai thì có nghĩa là chúng ta không có điểm chung.

Tần Hạo dại gì mà dây vào trò này nên nói thẳng: “Em nói đi, không nói thì thôi!”

“Hừ, anh đúng là tên khốn!”

Vương Tú Quân lại bị chọc giận, nhưng cô ấy cũng quen rồi.

Cô biết muốn có được sự yêu thương từ Tần Hạo giống như từ những người đàn ông khác là một điều phi thực tế. Cha nội này không khiến cô tổn thương là đã tốt lắm rồi.

Tần Hạo giả vờ không hứng thú. Anh quay người định bỏ đi.

Vương Tú Quân lập tức đi theo.

Con gái đang yêu thì trí thông minh tụt giảm khủng khiếp. Vương Tú Quân cũng không ngoại lệ. Nhìn biểu cảm thế nào cũng được của Tần Hạo khiến cô cảm thấy uất ức nhưng lại không dám nói ra.

“Không biết bố em nghe được chuyện về anh từ đâu, ông ấy cứ khen ngợi anh không ngớt!”

Vương Tú Quân cười với vẻ tự hào. Bố cô thường ít khi khen người khác! Nên điều này còn khiến cô vui hơn cả việc ông ấy khen mình.

Tần Hạo thản nhiên nói: “Ồ? Ông ấy nói thế nào?”

Vương Tú Quân cười nói: “Ông ấy nói khá lắm. Tự cổ anh hùng xuất thiếu niên, núi trước cao sẽ còn có núi sau cao hơn!”

“Lúc đó còn có ai nữa không?”, Tần Hạo vô thức hỏi.

Vương Tú Quân nói: “Có Triệu Tứ Hải. Em nghĩ những chuyện liên quan tới anh đều do ông ta nói với bố em. Mấy năm gần đây bố em rất ít khi nhúng tay vào chuyện của cấp dưới”.

“Triệu Tứ Hải à, ha ha, cái ông già đó đang chơi trò gì vậy?”

Tần Hạo khẽ lầm bầm một câu nhưng Vương Tú Quân cũng không nghe rõ.

Ngay từ lần đầu gặp mặt Triệu Tứ Hải thì anh đã cảm thấy luôn có điều gì đó không ổn.

Đầu tiên là Tần Hạo đập quán bar của hắn, khiến thuộc hạ của hắn bị thương.

Rồi họ vốn định hẹn gặp thương lượng thì Tần Hạo phát hiện ra mình bị bán đứng, trở thành “gương mặt trẻ tiêu biểu” phất lên nhanh nhất trong ba bang bốn hội những năm gần đây.

Vốn là hỏi tội mà giờ lại thành ra bợ đỡ.

Lại còn sắp xếp hai người đẹp đi theo bảo vệ. Đây chẳng phải là mỹ nhân kế sao?

Tần Hạo càng nghĩ càng cảm thấy phức tạp. Rõ ràng trong một loạt những chuyện này luôn sặc mùi âm mưu.

“Rốt cuộc là định làm gì chứ?”

Tần Hạo châm một điếu thuốc. Anh đi tới con đường rợp bóng cây trong trường từ lúc nào mà không hay. Anh cứ đi trong vô định như thế.

Vương Tú Quân luôn theo sát bên anh. Dù sao cũng đang ở trong khuôn viên trường nên cô cố tình giữ khoảng cách với anh để tránh người khác dòm ngó.

“Anh đang nghĩ gì vậy?”, Vương Tú Quân đột nhiên hỏi.

Tần Hạo khẽ thờ dài. Anh cười nói: “Đã bao năm trôi qua, có khi nào bố em từng nghĩ tới việc thống nhất ba bang bốn hội chưa?”

Vương Tú Quân giật mình. Cô vốn tưởng anh định nói chuyện gì liên quan tới tình cảm, không ngờ lại là vấn đề này.

Vương Tú Quân lắc đầu: “Tại sao phải thống nhất? Cứ duy trì sự cân bằng như hiện tại không phải là rất tốt sao? Một khi phá vỡ thì rất có thể sẽ bị tiêu diệt. Phía trên cũng không cho phép một bang hội lớn tồn tại!”

“Ý của em là bố em có bản lĩnh có thể dựa vào võ lực để thu phục ba bang bốn hội phải không?”, đôi mắt Tần Hạo ánh lên vẻ tinh tường.

- -------------------