Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ

Chương 133: Biến Cố Bất Ngờ




Tần Hạo cười thầm, đến ngay cả vệ sĩ theo sát mà cha nội này cũng không biết. Bị phê cần chắc!

Nhưng nói tới điều này thì Tần Hạo không thể không khâm phục sự chu đáo của ông già Vương Triều.

Trong hai ông già mới xuất hiện thì một người gầy như cây tre khô, mặc áo dài màu đen. Người còn lại thì tóc bạc, râu dài vừa nhìn là biết không phải người tầm thường.

Lúc này, ông già gầy gò đang chiến đấu với Long Tứ. Hai bàn tay ông ta xoay vòng, hóa ra là bát quái du long chưởng, xoay quanh người Long Tứ với những bước lướt chân kỳ lạ, cuối cùng ép Long Tứ không thể chắp tay sau lưng với bộ dạng nhàn nhã được nữa.

Tần Hạo cười thầm. Hôm nay thằng nhóc Long Tứ làm màu hơi quá!

Lúc này tất cả mọi người đều kinh ngạc bởi sự xuất hiện đột ngột của hai ông già này.

Hai người này là ai chứ?

Một số người liếc nhìn Vương Bảo. Vì dù sao hai người này vì cứu Vương Bảo nên mới xuất hiên. Vậy chắc chắn có quan hệ mật thiết với anh ta.

Triệu Tứ Hải thân thiết nhất với Vương Bảo nên bèn hỏi: “Cậu Bảo, hai cao thủ này là…”

“Ông hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai chứ?”

Vương Bảo tức giận trừng mắt. Vừa rồi thật quá mất mặt! Ông Bảo cảm thấy không vui nên nhìn ai cũng thấy ngứa mắt.

Thấy Vương Bảo nói vậy thì tất cả những người khác đều không dám hỏi nữa.

Bây giờ họ mới biết hóa ra bên cạnh Vương Bảo luôn có hai người vệ sĩ lợi hại như vậy.

Những người có ý định đánh Vương Bảo trước đó đều bị dọa sợ tới mức toát mồ hôi lạnh. Họ không khỏi nghĩ xem trước đây có làm gì phật ý Vương Bảo hay không.

Lúc đó mà bị ông già này ra tay đánh trả thì có lẽ họ đã chết mấy lần luôn rồi.

Ông già bỗng nhiên đấu trực diện một chưởng với Long Tứ. Một tiếng nổ nặng nề vang lên khiến ông cụ lập tức phải lùi lại, chân đứng không vững, suýt nữa thì ngã xuống.

Ấy vậy mà Long Tứ thì đứng yên không hề nhúc nhích như chẳng hề hấn gì.

“Ha ha, thằng nhóc này tiến bộ nhiều đấy!”, Tần Hạo cuời tự nhủ. Anh nói nhỏ tới mức Vương Tú Quân cũng không nghe thấy.

Ông cụ gầy gò kia kinh ngạc tới mức vội vàng ngẩng đầu nhìn Long Tứ rồi nói: “Rốt cuộc cậu là ai?”

“Đánh thắng được tôi thì tôi sẽ nói cho ông!”, Long Tứ thu chưởng, siết chặt thành nắm đấm. Khuôn mặt trở nên điềm nhiên đến kỳ lạ.

Sự tự tin này không phải sinh ra đã có mà được tôi luyện qua vô vàn cuộc giết chóc, vô vàn cuộc chiến cận kề thần chết.

“Hừ! Ông già tôi hôm nay không thể nghênh tiếp được rồi!”

Ông cụ gầy gò lập tức lùi lại, nhảy xuống võ đài, đi về phía Vương Bảo.

Lúc này, ông cụ râu bạc cũng đã lui về bên cạnh Vương Bảo từ lâu.

“Bảo Nhi, Tú Nhi, hai đứa nên về nhà rồi đấy!”

Hai ông cụ giống như người bề trên, gọi hai anh em Vương Tú Quân hết sức thân mật. Điều này khiến mọi người có mặt hết hồn.

Nhưng có người không chịu đi.

Vương Tú Quân lắc đầu. Cô ấy không nói gì, chỉ nhìn Tần Hạo.

Vương Bảo cũng có phần kỳ lạ: “Vừa rồi cảm ơn ơn cứu mạng của hai vị. Nhưng mà rốt cuộc hai người là ai?Tôi không thể nào vô duyên vô cớ đi theo hai người được?”

Hai ông già nhìn nhau, tỏ vẻ bất lực.

Ông cụ gầy gò bèn đi tới, ghé sát tai Vương Bảo, nói nhỏ một câu gì đó.

Tần Hạo từ đầu tới cuối vẫn luôn tỏ ra vô cùng bình thản.

Bọn họ muốn đi mà có người không chịu để họ đi.

Diệp Thanh Trúc khẽ cười: “Đánh không nổi lên định bỏ chạy đấy à? Ha ha, quả nhiên ba bang bốn hội của Trung Hải cũng chỉ đến vậy mà thôi. Tôi tưởng chỉ có đám người này là rác rưởi. Nào ngờ đến cả Vương Triều kiên cường trong truyền thuyết cũng chỉ là một đoạn thần thoại được tâng bốc lên mà thôi, hóa ra sự thật không như vậy!”

Ông cụ gầy gò bỗng nhiên quay đầu lại. Khuôn mày héo gầy không chút biểu cảm của ông ta nhìn Diệp Thanh Trúc: “Cô nhóc, khuyên cô một câu, họa từ miệng mà ra. Những lời không nên nói thì tốt nhất đừng nói!”

“Tôi nói thì làm sao? Ha ha! Các người tưởng tôi thật sự sợ loại người sống dai như các người sao? Núi cao có núi cao hơn, các ông già rồi!”

Diệp Thanh Trúc bỗng nhiên búng tay như là ra hiệu.

Đúng lúc này có rất nhiều người bước ra giữa những khán giả xung quanh võ đài. Bọn họ cầm súng, chĩa thẳng về phía mấy vị đại ca có mặt.

Đám người Trung Hải sững sờ.

Đây là một âm mưu!

Triệu Tứ Hải hơi tái mặt, kinh ngạc nói: “Không thể nào! Ở đây, muốn vào cửa phải kiểm tra, ai cho phép các người mang vũ khí vào vậy?”

“Ha ha! Ngại quá, ông coi bọn họ là chó giữ nhà còn chúng tôi coi họ là anh em. Vậy ông nói xem bọn họ sẽ theo ai nào?”

Diệp Thanh Trúc đi tới trước mặt đám người Triệu Tứ Hải. Cô ta lấy một chiếc ly cùng một chai rượu vang ở quầy bar, rót cho mình và cầm trên tay!

Diệp Thanh Trúc ra lệnh cho đàn em khiêng một cái ghế lên võ đài. Cô ta ngồi xuống, khẽ lắc ly rượu vang trong tay: “Không phải là người của ba bang bốn hội thuộc Trung Hải thì bây giờ xếp hàng ngay ngắn đi ra ngoài. Tôi không nói lần thứ hai đâu!”

Vừa dứt lời thì toàn bộ mật thất giống như ong vỡ tổ. Người thì kêu gào, người thì chen nhau, người thỉ chửi rủa, lũ lượt đổ ra ngoài. Rồi họ xô đẩy nhau. Thể loại gì cũng có.

Pằng!

Tiếng súng nổ vang lên khiến tất cảm đám đông sợ hãi ngậm miệng lại.

“Nếu tôi còn nghe thấy ai mở miệng nói một từ thôi thì tôi sẽ cho kẻ đó ăn đạn!”

Một trong những đàn em của Diệp Thanh Trúc giơ khẩu súng trong tay lên.

Thế là tất cả đều ngậm chặt miệng lại.

Một số khán giả tới xem cuộc vui ngoan ngoãn xếp thàng đi ra ngoài.

Pằng!

Lại một tiếng súng vang lên. Một mạng người ngã xuống.

“Tôi nói rồi, không phải là người của ba bang bốn hội thì mới được đi. Nếu nghe mà không hiểu thì đứng trách tôi!”

Diệp Thanh Trúc liếc nhìn cha nội mới bị bắn chết. Tên này định trà trộn vào giữa đám khán giả để đào tẩu. Nhưng đương nhiên điều đó là không thể.

Mười phút sau, khán giả đều đã đi cả.

Vương Tú Quân rúc vào lòng Tần Hạo, sợ tới mức run lẩy bẩy. Cô ấy không ngờ, hôm nay lại xảy ra chuyện lớn như vậy. Toàn bộ các đại ca của thế lực ngầm Trung Hải đều bị nhốt hết ở đây.

Chuyện này từ đầu tới cuối đã là một âm mưu.

E rằng, không chỉ ở đây mới xảy ra biến cố, tranh đoạt thế lực mà những nơi xa khỏi cơ quan đầu não đã bị xử xong cả rồi. E rằng phía bên dưới còn đang thanh trừng khủng khiếp hơn.

Vương Bảo cũng sợ chết khiếp. Anh ta trốn tịt phía sau hai ông già kia, lý nhí nói: “Sao lại thế này chứ?”

Người duy nhất vẫn giữ bình tĩnh chính là Tần Hạo.

Dường như anh đã sớm dự đoán ra cuộc chơi này bèn cười nói: “Được lắm, thật sự là khá đỉnh đấy!”

Sử Đông Lai – Hội trưởng hội Đông Hưng vốn định dìm Tần Hạo xuống nước, để anh phải lên võ đài thì nào ngờ, bây giờ tình hình đã rời khỏi kịch bản. Đến bây giờ thì cái mạng nhỏ của hắn cũng khó giữ nổi.

Diệp Thanh Trúc nhấp một ngụm rượu vang, khẽ nói: “Đỗ Thanh, tôi đã nói là ở đây chỉ có một Thanh Bang thôi. Bây giờ anh thấy đó là Thanh Bang của tôi hay là Thanh Bang của anh?”

Đỗ Thanh sầm mặt, không dám nói lấy nửa lời.

Chuyện đến ngày hôm nay, cái mạng nhỏ đã nằm trong tay người khác. Trước mặt là hơn hai mươi khẩu súng, lại còn là loại HK MP5 đang chĩa thẳng vào bọn họ. Chỉ cần hơi nhúc nhích là có khi biến thành cái rổ rỗ ngay tức khắc.

Diệp Thanh Trúc khẽ mỉm cười: “Tôi cho anh một cơ hội cuối cùng, có muốn gia nhập vào Thanh Bang của chúng tôi hay không? Anh yên tâm, tôi sẽ để cho anh vị trí đường chủ, thế nào?”

- -------------------