Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ

Chương 177: Yếu Không Hấp Thụ




Đồng Hướng Quân cảm thấy giày vò vô cùng.

Đúng vậy, khi thấy tất cả mọi người đều đứng ra bảo vệ Tần Hạo thì anh ta như muốn sụp đổ.

Anh ta vốn tưởng ít nhất quản lý sẽ đứng về phía mình. Nhưng không ngờ, Liêu Chí Bằng không dám trị Tần Hạo bởi vì Tần Hạo có Tổng giám đốc chống lưng.

Lục Tiểu Nha thấy anh ta vẫn đứng ngây người thì tức giận nói: “Đừng làm phiền tôi. Đi làm việc cần làm đi!”

Nói xong, lão bà bà mặc kệ Đồng Hướng Quân. Cô ấy thể hiện rõ sự bực dọc.

Đồng Hướng Quân bỏ đi dưới ánh mắt khinh bỉ có, đồng cảm có của đồng nghiệp. Anh ta biết, từ ngày hôm nay, anh ta sẽ không còn ở lại trong tổ 9 được bao lâu nữa, sẽ nhanh chóng bị bài trừ, thậm chí không cần cấp trên quyết định thì anh ta cũng không làm việc nổi ở đây nữa.

“Ông đây có chết thì cũng phải lôi tên khốn đó chết theo!”

Đồng Hướng Quân biết rõ mình sẽ không thể ở lại nên lại có dũng khí hơn. Anh ta hạ quyết tâm.

Lúc này, Tần Hạo không biết có người đang nói xấu mình. Anh bị ông chủ Vương lôi tới một nhà hàng, gọi một bàn đầy thức ăn, vừa ăn vừa nói chuyện.

“Anh, phương thuốc mà anh kê cho em lần trước thật hiệu nghiệm. Nhưng hình như không trị được tận gốc. Anh, nhất định anh còn có phương thuốc tốt hơn, có thể trị khỏi hoàn toàn. Em mua, bao nhiêu tiền em cũng mua!”

Tần Hạo cười thầm nhưng vẫn làm ra vẻ nghiêm túc: “Làm gì có, ông chủ Vương. Nếu mà có thật thì anh đã mở công ty để vợ anh bán, và anh cũng đã trở thành tỷ phủ toàn cầu từ lâu rồi!”

Ông chủ Vương cũng thấy có lý. Nếu như có loại thuốc kỳ diệu đó có thật thì đã gây chấn động toàn thế giới rồi. Vì dù sao có rất nhiều người yếu sinh lý. Thậm chí những người khá ok vẫn còn muốn mạnh hơn nữa!

Tần Hạo nói vậy khiến ông chủ Vương xị mặt, cầu cứu: “Anh à, anh là anh ruột của em. Anh nghĩ cách giúp em đi!”

Tần Hạo lắc đầu bất lực: “Anh chịu, anh nói trước nhé. Không phải không có cách nhưng hơi khó. Chú phải hợp tác vì thể chất của chú kém lắm, yếu tới mức không hấp thụ được. Dù có kê thuốc tiên cho chú thì uống cũng chỉ nổ bụng mà chết thôi. Anh thiết kế cho chú phương án vận động cơ thể. Chú cứ rèn luyện ba tháng rồi tính tiếp!”

Bây giờ Tần Hạo có thể đẩy cha nội này ra xa bao lâu được thì hay bấy nhiêu. Nếu mà vẫn không được thì đành phải đưa ra chút quyền lợi gì đó.

Ông chủ Vương nghe mà thấy hợp lý vô cùng, gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.

Hai người ăn uống, sau đó ông chủ Vương mời Tần Hạo ra ngoài chơi, còn chơi gì thì đàn ông đều hiểu cả.

Có điều Tần Hạo kiếm cớ bận việc nên từ chối!

Đùa nhau đấy à? Xung quanh toàn người đẹp cực phẩm không cưa lại đi chơi gái ngành? Thế có phải là ngu hơn con bò không cơ chứ!

Tần Hạo trở về công ty. Vừa bước vào thì anh phát hiện tất cả mọi người đều nhìn mình với ánh mắt khác thường, giống như vừa xảy ra chuyện gì đó.

Nhưng cụ thể là chuyện gì thì anh không đoán ra.

Tần Hạo ngồi trước bàn làm việc của mình. Anh cảm thấy hơi vô vị bèn lấy điện thoại ra, định chơi game cho đỡ chán.

Anh bất chợt nhìn về phía Từ Mộng Kiều đang ngồi chéo với bàn làm việc của mình. Hôm nay chị cả xinh đẹp đi tất da màu đen, đôi chân dài miên man cứ chập chờn trước mắt Tần Hạo, hấp dẫn tới mê người.

Nhìn thật phê pha làm sao. Bỗng nhiên, Từ Mộng Kiều quay lại bắt gặp ánh mắt Tần Hạo.

“Đang nhìn gì mà ngây người ra thế?”

Từ Mộng Kiều hỏi xéo một câu. Nhìn ánh mắt khác thường của Tần Hạo khiến cô ta cảm thấy hơi ngại.

Tần Hạo vội quay đi như không có chuyện gì. Anh nhìn qua chỗ khác: “Có nhìn gì đâu? Chị Từ, chị nhìn tôi làm gì?”

“Tôi có nhìn cậu đâu?”, Từ Mộng Kiều cười.

Tần Hạo cảm thấy kỳ lạ: “Chị không nhìn thì sao biết tôi đang nhìn chị chứ?”

“Tôi có cảm giác bị ai đó nhìn trộm”.

Từ Mộng Kiều khẽ cười. Nói vậy nhưng hình như cô ta không thấy phản cảm khi Tần Hạo nhìn mình bằng ánh mắt đó. Cảm giác này thật kỳ lạ, khiến Từ Mộng Kiều cảm thấy hơi xấu hổ.

“Ngày mai là cuối tuần rồi. Chúng ta ra ngoài chơi đi!”

Từ Mộng Kiều thấy Tần Hạo không nói gì bèn lên tiếng.

Tần Hạo giật mình, lắc đầu: “Tôi vẫn chưa biết có rảnh hay không. Sao thế? Muốn đi chơi vậy cơ à? Đi đâu đây?”

Từ Mộng Kiều cười nói: “Cậu quên rồi à. Tôi từng hứa với cậu, nợ cậu một chuyến đi Ninh An. Sao thế, cậu không muốn đi nữa à?”

Lúc này Tần Hạo mới nhớ ra, đúng là họ có hẹn thật.

“Thế này đi, nếu ngày mai rảnh thì tôi sẽ gọi điện cho chị!”, bây giờ Tần Hạo vẫn chưa chắc chắn. Ngày mai đúng là cuối tuần nhưng nếu Lâm Vũ Hân có việc gì cần thì anh không thể đi được.

Từ Mộng Kiều cười nói: “Vậy nhé!”

Sau khi nói xong, cô ta lại tiếp tục vùi đầu vào công việc.

Có thể nói Tần Hạo là người nhàn rỗi nhất ở cái tổ 9 này.

Anh cứ chơi game cho tới tận lúc tan làm. Có lẽ là do biểu hiện phi thường của anh nên những người ở tổ 9 đều không cảm thấy anh tới đây chơi cho qua ngày. Vì vậy họ cũng để anh tự do tự tại.

Tần Hạo cũng vui vẻ thoải mái. Có ai quản lý hay không cũng vậy, dù sao thì anh cũng chỉ chơi.

Anh tự do như vậy, đương nhiên là có người thấy ngứa mắt.

Đồng Hướng Quân ngồi sau lưng Tần Hạo. Mặc dù anh ta cúi đầu làm việc nhưng thi thoảng lại ngước nhìn Tần Hạo đang nằm bò xuống bàn. Đôi mắt ánh lên vẻ oán hận.

Tần Hạo hết sức nhạy cảm. Anh phát hiện ra ngay có sát khí sau lưng mình. Nhưng anh không biết là ai nên chẳng buồn quan tâm. Dù sao thì loại người đó cũng chẳng uy hiếp nổi anh.

Đồng Hướng Quân còn chẳng đủ tư cách làm đối thủ của anh nữa là.

Cuối cùng thì cũng tới giờ tan làm. Khoảng nữa tiếng sau, Tần Hạo đứng dậy bỏ đi.

Đồng Hướng Quân cầm điện thoại, lẳng lặng theo sau. Khi tới bậu cửa sổ, anh ta nhìn thấy Tần Hạo đã đi xuống lầu. Anh ta cầm điện thoại lên chụp, sau đó bỏ đi.

Tần Hạo biết rõ hành động vừa rồi của cha nội kia nhưng anh không quan tâm.

Anh đi xuống, lái xe đợi ở dưới. Tần Hạo châm một điếu thuốc và hút trong xe.

Đúng lúc này, bên trong phòng giám đốc kinh doanh.

Đồng Hướng Quân gõ cửa. Một giọng nữ dịu dàng từ bên trong vọng ra.

“Mời vào!”

Là giọng của Hứa Mộng Vân. Mỗi lần nghe thấy giọng nói mến thương này đều khiến Đồng Hướng Quân rung động rất lâu, nghe hoài không chán.

“Làm phiền chị rồi, giám đốc Hứa!”

Đồng Hướng Quân đẩy cửa bước vào. Anh ta khẽ khom người, thể hiện sự kính trọng.

Hứa Mộng Vân là một người đẹp đã hơn ba mươi tuổi nhưng làn da mịn màng cứ như gái đôi mươi. Khí chất ngời ngời khiến người khác cảm nhận được sự sắc sảo của một người phụ nữ trưởng thành.

Đồng Hướng Quân thậm chí còn không dám nhìn vào mắt cô ấy vì sợ cô ấy sẽ mất tự nhiên.

“Cậu là Đồng Hướng Quân phải không. Mời ngồi. Tới tìm tôi có việc gì vậy?”, hàng ngày Hứa Mộng Vân phải tiếp rất nhiều khách khứa và cả rất nhiều nhân viên nên cô ấy thuận miệng hỏi luôn.