Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ

Chương 191: Ai Tẩy Não




“Khóc gì mà khóc? Có gì mà phải khóc, vài vết sẹo thôi mà. Dăm bữa nửa tháng là khỏi, lại trở thành trang hảo hán ngay thôi! Phụ nữ các chị động tý là khóc lóc! Nghe mà phát mệt!”

Từ Thiên Kiêu nằm trên giường bệnh, ngạo mạn nói.

Tần Hạo bỗng thấy thốn vô cùng. Cha nội này đúng là thể loại gợi đòn. Nếu là em trai mình thì anh đã tát cho tắt thở từ lâu rồi.

Nhưng cậu ta là em trai của Từ Mộng Kiều nên anh cũng bó tay.

Thấy hết chịu nổi, Tần Hạo đành phải nói: “Ở đây ồn quá, tôi đi đổi phòng khác cho cậu ta!”

Nói rồi Tần Hạo quay người đi ra ngoài, để hai chị em họ tiếp tục nói chuyện.

Chuyển sang phòng bệnh VIP cũng không có gì khó khăn, trả thêm tiền là được. Tần Hạo nhanh chóng làm xong thủ tục. Hai y tá, một bác sĩ cùng anh đi vào chuẩn bị đổi phòng cho Từ Thiên Kiêu, đồng thời tiện thể kiểm tra cho cậu ta.

Nhưng vừa bước vào thì họ đứng như trời trồng.

Từ Mộng Kiều ngồi bên cạnh giường lau nước mắt. Cô ta im lặng không nói gì. Còn Từ Thiên Kiêu thì nằm ườn ra trên giường bệnh chơi game. Cậu ta mặc kệ chị gái đang ngồi bên cạnh.

Tần Hạo nhìn là biết ngay đã xảy ra chuyện gì. Chắc chắn là nói chuyện bung bét hết cả rồi!

Điều này cũng rất bình thường. Tần Hạo nháy mắt với hai người bác sĩ sau đó đi tới bên cạnh Từ Mộng Kiều.

Từ Mộng Kiều thấy có người đến bèn vội vàng lau nước mắt.

“Sao lại khóc nữa rồi? Có chuyện gì kể tôi nghe đi?”

Tần Hạo hết sức dịu dàng, sau đó anh liếc nhìn Từ Thiên Kiêu đang nằm trên giường và không khỏi chau mày.

Từ Mộng Kiều vội vàng nói: “Không có gì, cậu làm thủ tục xong chưa?”

“Xong rồi, bây giờ đổi phòng thôi!”

Bác sĩ nói với Từ Thiên Kiêu là sẽ đổi sang phòng VIP cho cậu ta, một người một phòng. Từ Thiên Kiêu mừng rơn, vội vàng nói: “Có phải là đại ca tôi tới rồi, thấy tôi bị thương một cách quá vinh quang nên dặn các ông đặc biệt chăm sóc cho tôi không?”

Bác sĩ nào hiểu mô tê gì. Họ chỉ nhìn người đã trả tiền phòng là Tần Hạo.

Tần Hạo thản nhiên nói: “Đại ca của cậu là ai? Anh ta từng tới thăm cậu sao?”

“…”

Từ Thiên Kiêu không nói gì. Hình như cậu ta không vui. Có người nói xấu về đại ca của mình khiến cậu ta cảm thấy mất mặt.

“Anh là ai? Dựa vào cái gì mà xen vào chuyện của tôi?”

Từ Thiên Kiêu gây chiến với Tần Hạo.

Từ Mộng Kiều quát: “Từ Thiên Kiêu em lịch sự chút đi, quát gì mà quát? Cậu ấy là bạn của chị. Người ta tới thăm em, còn đổi cả phòng VIP cho em mà em còn không biết cảm ơn à?”

“Xì! Bạn à, em thấy là bạn tình thì có! Ha ha!”, Từ Thiên Kiêu nói giọng chẳng chút nể nang. Nói xong cậu ta còn cười lạnh lùng tỏ thái độ.

Từ Mộng Kiều điên máu. Cô không nhịn được nữa bèn đứng dậy tát Từ Thiên Kiêu.

Bốp!

Cú tát không nằm ngoài dự đoán của Tần Hạo. Anh đã sớm cảm nhận được Từ Mộng Kiều đang cố gắng nhẫn nhịn. Có điều, điều đó khiến bác sĩ và y tá hết hồn. Bệnh nhân này đang bị thương ở đầu đấy. Cú tát nhìn cũng không nhẹ lắm, đừng để xảy ra chuyện gì đấy nhé!

Dù sao Từ Mộng Kiều cũng là chị ruột, hơn nữa còn lớn hơn cậu ta bảy tuổi. Từ Thiên Kiêu đương nhiên không dám bật lại.

“Anh ta đổi phòng thì em phải đi sao? Ha ha, không thèm!”

Nói xong, Từ Thiên Kiêu lại nằm xuống, cầm điện thoại lên và chơi tiếp.

Nhưng vừa mới bấm được vài cái thì đã bị giựt mất điện thoại.

Tần Hạo ghì điện thoại của Từ Thiên Kiêu trong tay, vứt xuống đất rồi lấy chân đạp vỡ ngay trước mặt cậu ta.

“Đổi hay không không phải do cậu quyết. Tôi nộp tiền rồi, không thể bỏ phí như vậy được!”

Tần Hạo nói xong bèn đập bốp vào bụng cha nội kia.

“Á!”

Từ Thiên Kiêu kêu la um trời. Bụng cậu ta cũng bị dao chém, vừa mới khâu xong, bị Tần Hạo đập như vậy khiến đau như muốn rách phổi. Cậu ta kêu gào thảm thiết.

“Có đổi hay không?”

Tần Hạo giơ tay lên định đập cho phát nữa.

Từ Thiên Kiêu tái mặt, kinh hồn bạt vía, cuống quýt nói: “Đổi đổi đổi. Đổi ngay lập tức. Đừng đánh nữa!”

Bác sĩ và y tá nhìn thấy thì sợ hết hồn.

Ban đầu Từ Mộng Kiều còn cảm thấy hơi xót nhưng thấy thái độ của Từ Thiên Kiêu quay ngoắt 180 độ thì cô bật cười.

Vỏ quýt dày có móng tay nhọn!

Từ Thiên Kiêu không biết điều như vậy thì đúng là cần phải có thủ đoạn mạnh mẽ như của Tần Hạo mới có thể khiến cậu ta tâm phục khẩu phục.

Từ Mộng Kiều giúp di chuyển cậu ta tới phòng VIP.

Điều kiện của phòng bệnh VIP tốt hơn rất nhiều, và cũng chán hơn rất nhiều.

Điện thoại của Tần Hạo đổ chuông. Anh ra ngoài nghe máy.

Tầm mười phút sau anh quay lại phòng bệnh. Từ Thiên Kiêu đang ăn táo. Từ Mộng Kiều gọt cho cậu ta ăn.

Thấy Tần Hạo bước vào thì sắc mặt cha nội không còn được tự nhiên nữa. Cậu ta dè chừng nhìn Tần Hạo: “Này, rốt cuộc anh là ai vậy? Có phải là bạn trai của chị tôi không?”

“Cậu đoán xem?”, Tần Hạo trả lời với vẻ mập mờ.

Từ Thiên Kiêu liếc nhìn chị gái. Thấy cô cúi đầu ngại ngùng thì lập tức hiểu ra.

“Này! Sao chị tôi lại thích một người biến thái như anh được chứ!” Từ Thiên Kiêu lầm bầm chửi rủa.

Anh ta tưởng Tần Hạo không nghe thấy, nhưng không ngờ, Tần Hạo không chỉ nghe thấy mà đến ngay cả Từ Mộng Kiều nhìn khẩu hình của cậu ta cũng đoán ra. Cô ta lập tức quát: “Em nói năng kiểu gì vậy? Động tý là ngoác mồm ra chửi người khác. Ai dạy em vậy?”

“Em nói sai sao? Rõ ràng biết em bị thương mà còn đánh mạnh như vậy? Không phải biến thái thì là gì? Chị, em nói chị nghe người này ngông cuồng lắm, có xu hướng ưa bạo lực. Nếu chị mà đi theo anh ta, sau này chắc chắn không sống nổi đâu. Roi da, còng tay, sáp nến, đảm bảo cái loại biến thái này chơi hơi bị sành sỏi đấy!”

Trước mặt Từ Thiên Kiêu toàn là hình ảnh cha nội xấp xỉ tuổi mình này ghì chị gái xinh đẹp của mình trên giường mà giày vò khiến cậu ta không khỏi lắc đầu ngao ngán.

Bốp!

Từ Mộng Kiều lại tát cho cậu ta một bạt tai. Lần này khiến Từ Thiên Kiêu sa sầm mặt mày.

Một lúc lâu sau, Từ Thiên Kiêu mới hoàn hồn. Cậu ta lại ngoác miệng ra chửi: “Được lắm chị Từ Mộng Kiều, chị dựa vào cái gì mà đánh em? Hôm nay vì thằng cha này, chị đã tát em hai phát rồi đấy? Mẹ còn chưa dám đánh em nữa là chị dựa vào cái gì chứ? Chị mặc kệ em đi, tới từ đâu thì về chỗ đó, mặc kệ em sống chết cho rồi!”

Từ Mộng Kiều tức tới mức phát khóc. Nhìn đứa em trai bướng bỉnh của mình, cô thật sự cảm thấy tan nát cõi lòng.

Hai chị em cô đã sớm không còn bố mẹ. Bản thân cô vừa đi làm bận rộn và cũng quá cưng chiều khiến cậu ta học hành không ra làm sao, ngày ngày tụ tập với đám lưu manh, lâu dần thành ra thế này.

Tần Hạo không nói gì, anh chỉ bước tới tát cho cậu ta thêm một phát nữa.

Cú tát này còn mạnh hơn cú tát của Từ Mộng Kiều khiến Từ Thiên Kiêu nổ đom đóm, choáng váng.

“Cú tát này là để dạy cậu làm người như thế nào. Nhớ kỹ, cậu mà còn làm chị mình khóc thì tôi còn đánh!”

Tần Hạo nói xong bèn chất vấn: “Hình như cậu cảm thấy bị người khác chém, bị thương là vinh quang lắm thì phải? Ai đã tẩy não cậu? Để cậu cảm thấy vinh quang vậy?”

“Tẩy cái đầu nhà anh ấy…”

Từ Thiên Kiêu lại vành mồm ra chửi.

Bốp!

Tần Hạo lại cho cậu ta ăn một phát tát ngon lành không chút khách khí.

Từ Mộng Kiều há mồm nhưng không nói gì. Cô biết Tần Hạo giữ chừng mực, không ra tay quá mạnh vì dù sao cậu ta vẫn còn là người bệnh.