Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ

Chương 256: Cả đội tập hợp




Thành phố Yến Kinh nằm ở phía Bắc của Hoa Hạ là một trong thành phố lớn bậc nhất thế giới.

Ở ngoại ô của thành phố này có một ngọn núi.

Dưới chân ngọn núi này có một quần thể kiến trúc giống như một khu nghỉ dưỡng cổ kính. Diện tích của khu nghỉ dưỡng này không nhỏ, được xây theo hướng Nam, phong thủy tốt lành, có địa thế giống như dáng hổ gầm xa vạn dặm.

Trong khu nghỉ dưỡng này lại có một hồ nước trong xanh!

Lúc này, bên cạnh hồ nước có một cô gái vô cùng xinh đẹp đang ngồi câu cá. Khí chất của cô hòa quyện một cách hoàn mỹ vào mặt nước trong xanh tuyệt đẹp của hồ nước này.

Một nét đẹp cực kì cổ điển!

Cô gái một tay chống cằm, một tay cầm chiếc cần câu ngồi lặng lẽ nhìn về phía xa. Cảnh tượng chẳng khác nào một bức tranh sơn thủy tuyệt mỹ.

Đáng tiếc, không gian tĩnh mịch nên thơ đó chẳng bao lâu sau đã có người đến phá vỡ.

Người vừa tới là một chàng trai, khoảng hai mươi tuổi, anh tuấn và oai phong hơn người. Cả người anh toát ra sự mạnh mẽ. Mặt hồ lúc nãy còn yên ả giờ dường như khẽ gợn sóng theo từng nhịp chuyển động của chàng trai kia.

Người con gái chẳng hề quay đầu lại, điềm nhiên nói: "Sát khí của anh nặng quá, cá bị anh dọa cho chạy hết rồi!""

Người con trai kia bỗng chốc kiềm lại khí thế của mình, anh cười có chút ngại ngùng rồi bước tới bên cạnh cô gái. Anh tìm một tảng đá rồi ngồi lên đó, dường như không hề e ngại bộ vest đắt đỏ đang mặc trên người sẽ bị bẩn vì đám rêu xanh trên tảng đá.

"Anh có cảm thấy ăn mặc như vậy mà lại ngồi ở đây thì sẽ phá hỏng sự hài hòa của khung cảnh nơi đây không?", nữ thần kia hờ hững nói, vẫn chẳng hề quay đầu lại nhìn anh.

Dường như người con trai kia đã có chút bực mình vì ngữ khí lạnh nhạt kia nên anh ta trầm giọng nói: "Tiêu Tình, em có thể đừng nói chuyện với anh bằng giọng lạnh nhạt đó được không? Anh biết trước đây em không như vậy, nhưng kể từ khi trở về từ Trung Hải thì em dường như biến thành một con người khác vậy!"

"Vậy ư?"

Nét mặt Tiêu Tình vẫn điềm nhiên như không, dáng vẻ vô cùng ung dung tự tại nhưng lại có vẻ cô đơn.

"Đúng!"

Diệp Thiên Dương nói xong lại thở dài. Ánh mắt anh ta nhìn Tiêu Tình từ chất chứa yêu thương nay dần chuyển thành có chút bực dọc.

"Anh biết, chính là vì anh ta!"

Diệp Thiên Dương dường như hết chịu nổi thái độ lạnh nhạt của Tiêu Tình đối với mình nên nói thẳng luôn.

Tiêu Tình vẫn chẳng quay đầu lại, chỉ nhấc cần câu lên, đổi sang vị trí khác rồi hờ hững đáp: "Tôi không hiểu anh đang nhắc đến ai? Nhưng trước giờ tôi vẫn luôn như vậy, nếu như anh không thích thì tôi cũng hết cách rồi!"

Hai người họ đã đính hôn được nửa tháng, nhưng trong nửa tháng đó, Diệp Thiên Dương chưa từng được nghe một câu nói ngọt ngào nào từ Tiêu Tình, chẳng trách trong lòng anh ta lại buồn bực như vậy.

Tiêu - Diệp hai nhà môn đăng hộ đối, hai bên lại là trai tài gái sắc nên hai người đính hôn với nhau xong chẳng khác nào một đôi tiên đồng ngọc nữ do ông trời se duyên. Không biết ngoài kia có bao nhiêu người ngưỡng mộ hai người bọn họ.

Nhưng chẳng ai ngờ được giữa hai người chẳng có mấy lời để nói với nhau.

Đối với Tiêu Tình, được gia tộc sắp đặt hôn sự là chuyện bất đắc dĩ, cô cũng chẳng còn cách nào khác. Nhưng không một ai có thể ép cô đi yêu một người mà mình không yêu.

Cô chẳng có chút cảm giác nào với Diệp Thiên Dương.

Diệp Thiên Dương nghe câu trả lời của Tiêu Tình xong thì giận đến nỗi nghiến răng, phẫn nộ nói: "Còn ai vào đây được nữa? Sau khi em gặp anh ta đã vô cùng kinh ngạc rồi còn bỏ chạy. Chính là đứa con bị đuổi đi của nhà họ Tần, Tần Hạo. Ha ha, anh nói không sai chứ?"

Bóng lưng lặng lẽ của người con gái đang quay lưng vào anh ta bỗng như khựng lại!

"Đứa con bị đuổi đi của nhà họ Tần!"

Mấy chữ này cứ như sét đánh giữa trời quang, nổ oang oang trong đầu Tiêu Tình.

Từ trước đến giờ, Tiêu Tình chỉ cho rằng năm đó ở trường học cô đã có mối tình thanh xuân với một chàng trai, chỉ là một chàng trai gia thế bình thường. Chàng trai đó trước giờ chưa từng nhắc tới dòng tộc của mình, cũng chưa từng hỏi han điều kiện, gia cảnh của cô ra sao.

Mối tình thuần khiết tươi đẹp thuở ấy đã bất giác nảy sinh giữa hai người từ lúc nào không hay.

Sau đó, 8 năm sau cũng âm thầm kết thúc trong sự mập mờ mà cả hai bên không thể nào hiểu rõ.

Tròn tám năm!

Lúc này đây, sau khi Tiêu Tình biết được Tần Hạo là người của tứ đại gia tộc liền trở nên thẫn thờ, hồi lâu không thốt lên lời.

"Sao thế? Không nói không rằng, anh thấy có lẽ em không còn gì để nói nhỉ? Ha ha!"

Diệp Thiên Dương tức giận quát lớn: "Cái tên bị nhà họ Tần đuổi đi đó rốt cuộc có điểm nào tốt? Hắn ta so được với anh sao? Hắn ta dựa vào cái gì mà so? Hắn chỉ là đứa trẻ bị nhà họ Tần đuổi ra khỏi cửa, em có biết năm đó tại sao hắn bị đuổi đi không? Có muốn nghe sự thật mà anh điều tra ra không?"

Tiêu Tình lạnh giọng đáp: "Anh có nói gì thì cũng chẳng có nghĩa lí gì cả!"

"Ha ha, em nghe cho rõ đây. Tên tình nhân mà em ngày nhớ đêm mong đó, năm đó vì hắn ngủ với chị họ của mình nên mới bị nhà họ Tần đuổi đi. Loại đàn ông rác rưởi như vậy mà em vẫn thích sao? Đúng là sai lầm lớn nhất trên đời!"

Diệp Thiên Dương như thể phát điên lên, cơn giận của anh ta bùng nổ, tỏa ra một luồng khí rất mạnh trên mặt hồ. Mặt hồ dậy sóng dữ dội, nước bắn tung ra bốn phía.

Chiếc cần câu trong tay Tiêu Tình không chống đỡ nổi nguồn lực mạnh mẽ này nên bị gãy làm đôi.

"Tôi thích ai không liên quan gì đến anh, không phải chúng ta đã đính hôn rồi sao? Anh còn muốn thế nào nữa?", Tiêu Tình quay người lại, khuôn mặt cô lạnh như băng, không có chút tình cảm nào.

Diệp Thiên Dương ngửa mặt lên trời cười lớn.

Đột nhiên, anh ta không cười nữa, lông mày dựng đứng lên, gương mặt lạnh lùng nhìn vô cùng đáng sợ. Sát khí của anh ta đằng đằng dâng lên tựa thủy triểu, khiến người ta không khỏi lạnh sống lưng.

"Nếu em đã thừa nhận rồi thì anh cũng muốn hỏi. Rốt cuộc em thích hắn ta ở điểm nào? Em nói cho anh biết đi? Anh muốn xem xem hắn ta có gì hơn anh!"

Diệp Thiên Dương cố gắng kiềm chế cơn giận đang sục sôi trong lòng, lạnh lùng hỏi.

"Anh ấy à..."

Nét mặt Tiêu Tình thoáng hiện ý cười, dường như cô đang hồi tưởng lại những ngày xưa cũ. Nụ cười hư hỏng trên gương mặt Tần Hạo như hiện ra trước mắt cô. Lúc thì anh cau mày lại, lúc thì lại rất quan tâm cô. Lúc thì dịu dàng, lúc nở nụ cười vô cùng tự tin, lúc lại cool ngầu lạnh lùng.

Mỗi lần nhớ đến những mảnh vụn ký ức này, cô đều cảm thấy rất đau lòng.

Nhớ lại những lời tàn nhẫn cô nói với anh vào hôm đó, nhớ lại ánh mắt đau khổ tuyệt vọng của anh mà tim cô như bị dao cắt.

Trước câu hỏi của Diệp Thiên Dương, Tiêu Tình không im lặng nữa, cô trầm ngâm đáp: "Cái gì anh ấy cũng hơn anh!"

Diệp Thiên Dương đứng lặng, sau đó cười.

"Nếu đã như vậy thì anh phải đến Trung Hải thỉnh giáo anh ta rồi!"

Diệp Thiên Dương nói rồi quay lưng, sải bước đi thẳng không chút lưu luyến.

...

Sân bay quốc tế Trung Hải.

Một cô gái xinh đẹp lưng đeo ghi ta, ăn mặc sành điệu đang vẫy vẫy tay. Cô vẫy tay gọi một chiếc taxi, sau khi lên xe cô nói với tài xế: "Đến cao ốc Triều Dương!"

Cô gái đó nếu nói còn trẻ thì cũng có thể xem là trẻ, nhưng nếu nói là trưởng thành thì cũng rất có phong thái của người trưởng thành. Tóm lại, khi nhìn cô người ta không thể đoán được tuổi thật.

Nhưng chỉ có hai từ để miêu tả: xinh đẹp!

Không phải kiểu xinh đẹp đại trà như mấy cô minh tinh mắt xanh mỏ đỏ trên truyền hình mà là vẻ đẹp khiến người khác ngây dại từ cái nhìn đầu tiên.

Nửa tiếng sau, chiếc xe taxi dừng lại ở phía đối diện tập đoàn Triều Dương.

Sau khi cô gái xuống xe liền gửi đi một tin nhắn nhóm.

"Chiến đội Long Hồn đều ở đây, biết điều thì cút ra đây cho tôi!'

- -------------------