Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ

Chương 293: Lại chạm mặt rồi




Tần Hạo mặt đầy bất lực nói: "Anh đã gõ cửa rồi nhưng mãi chẳng ai đáp lại. Anh còn tưởng em ở trong này nghĩ không thông!"

"Anh mới nghĩ không thông ấy, cả nhà anh nghĩ không thông!", Lâm Vũ Hân giận dữ, bật dậy mắng anh một câu, sau đó đeo túi lên đi ra khỏi văn phòng, có vẻ rất giận dữ.

Tần Hạo lắc đầu, bất lực đi theo sau.

Hai người họ ăn qua loa, sau đó Lâm Vũ Hân lại quay lại văn phòng. Cô chỉ biết cắm đầu làm việc, tan làm về nhà vẫn tiếp tục làm việc.

Mỗi đêm khuya, Tần Hạo đều tới nhắc cô đi nghỉ sớm, nhưng lời của anh đều bị cô bỏ ngoài tai.

Sáng hôm đó, Lâm Vũ Hân mới rời khỏi nhà có hai tiếng thì đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại khiến cả người cô toát mồ hôi lạnh.

Biệt thự của cô bị cháy.

Ngọn lửa bốc to đến mức đốt cả bầu trời, nhuộm sắc trời thành màu đỏ rực.

Lâm Vũ Hân vội vã quay về nhà, đứng bên ngoài vạch phân cách. Cô bị Tần Hạo kéo lại phía sau, ánh sáng của ngọn lửa chiếu lên gương mặt cô, Lâm Vũ Hân sợ đến nỗi như người mất hồn.

Cô gọi điện cho em gái Lâm Vũ Nghi, may mà cô em gái đang ở trường. Nếu không thì...

Nét mặt Tần Hạo sa sầm lại nhìn rất đáng sợ. Ngôi biệt thự này có hệ thống chống cháy đầy đủ, lại có bảo vệ thường trực, tuyệt đối không thể vô duyên vô cớ bốc cháy ngùn ngụt như vậy được. Mà cho dù có là sự cố đi nữa thì đám cháy cũng không thể lớn đến mức này.

Đây rõ ràng là có kẻ cố tình phóng hỏa.

Rốt cuộc là kẻ nào làm chuyện này?

Lúc cảnh sát cứu hỏa đến nơi thì cũng đã muộn. Khi ngọn lửa bị dập thì nơi đây cũng chỉ còn là một đống tro tàn.

Trong số đám đông láo nháo đứng xem, Tần Hạo đột nhiên cảm thấy một ánh mắt sắc lạnh. Anh từ từ quay đầu lại thì nhìn thấy một người đàn ông rất thần bí. Kẻ đó đang lấy bật lửa châm một điếu thuốc, sau đó quay sang nhìn anh nở một nụ cười đầy tà ý.

Tần Hạo đột nhiên tiến lên phía trước theo dõi nhất cử nhất động của kẻ đó. Kẻ lạ mặt này, chắc chắn có liên quan đến vụ hỏa hoạn.

Nhưng kẻ đó không hề động đậy, có lẽ đây là kế điệu hổ ly sơn của hắn.

"Lại dám giở trò này ra với tao, mẹ nó, chán sống rồi!", Tần Hạo gọi một cú điện thoại. Anh chỉ nói vỏn vẹn mấy chữ: "Huyết Ảnh, quay lại!"

Lâm Vũ Hân cả đêm đó không ngủ. Đến khi trời sáng, cô còn muốn đi làm nhưng bị Tần Hạo kéo lại.

"Nếu hôm nay em còn dám đi làm thì anh cho một mồi lửa cháy rụi cái công ty nát của em!", đây là lần đầu tiên Tần Hạo nói chuyện với Lâm Vũ Hân bằng giọng hung dữ như vậy.

Vừa nhắc đến lửa, Lâm Vũ Hân không nhịn được mà suýt khóc òa lên, cô nức nở: "Anh dám đốt thì đi mà đốt. Gì mà công ty rách nát chứ, anh mới là đồ công ty rách nát.

Tần Hạo trong lòng than vãn trên răng dưới vô lăng như anh thì làm gì có cái công ty rách nát nào?

"Bố em vừa đi khỏi anh đã bắt nạt em, anh nghĩ anh tài giỏi lắm sao? Anh nghĩ không có anh thì đời em đi tong sao? Anh đi đi, em không muốn nhìn thấy anh nữa!", Lâm Vũ Hân vừa khóc vừa mắng.

Tần Hạo đứng dậy rời đi.

Lâm Vũ Hân vừa khóc vừa nói: "Anh đi đi, anh nghĩ em sẽ giữ anh lại sao? Anh cứ đi càng xa càng tốt". Đợi đến khi Tần Hạo đi khuất, Lâm Vũ Hân mới hốt hoảng, cô càng khóc to hơn: "Anh quay lại đây cho em, anh đi rồi em phải làm sao? Nếu có người đến thiêu chết em thì em phải làm sao? Anh không nói một câu đã chạy mất, anh làm như vậy mà không thấy có lỗi với em sao?"

Tần Hạo từ bên ngoài bước vào đáp: "Nếu có kẻ nào dám thiêu em thì em cứ dùng nước mắt dìm chết hắn!"

Phụt!

Lâm Vũ Hân không nhịn được mà phì cười, cô trừng mắt nhìn anh, nói: "Anh dùng nước mắt dìm hắn ấy!"

"Anh không 'nhiều nước' như em được!", Tần Hạo khoát tay, tiếp tục công kích Lâm Vũ Hân.

"Anh mới nhiều nước, cả nhà anh nhiều nước", Lâm Vũ Hân bất mãn khịa lại.

"Được rồi, đừng khóc nữa. Nếu em còn khóc thì ở đây sẽ có đại hồng thủy mất!", Tần Hạo rút tờ khăn giấy ra, đi đến trước mặt giúp Lâm Vũ Hân lau nước mắt.

Đúng vào lúc này, nghe nói nhà xảy ra hỏa hoạn, Lâm Vũ Nghi vội vã quay về. Vừa vào đến cửa thì nhìn thấy hai người kia cứ như thể đang hú hí với nhau, Lâm Vũ Nghi khẽ hắng giọng, khiến Lâm Vũ Hân giật cả mình.

"Hai người không sao chứ?", Lâm Vũ Nghi hỏi về vụ hỏa hoạn.

Lâm Vũ Hân lại cho rằng em gái muốn hỏi giữa mình và Tần Hạo có chuyện gì, cho nên bỗng chốc lúng túng đáp: "Không có gì, sao có thể có chuyện gì được chứ?"

Lâm Vũ Nghi dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Lâm Vũ Hân khiến Lâm Vũ Hân đỏ cả mặt. Cuối cùng cô trừng mắt với em gái mình một cái, sau đó mới bối rối chạy lên tầng.

Tần Hạo cười với Lâm Vũ Nghi thay cho lời chào.

Lâm Vũ Nghi có chút trầm mặc, chẳng nhiều lời.

Ngày mai được nghỉ học nên Lâm Vũ Nghi ở lại đó cả đêm. Hai chị em họ Lâm dường như không hết chuyện để nói với nhau, cứ dính lấy nhau như keo.

Tần Hạo phát hiện ra Lâm Vũ Hân nói khá nhiều còn Lâm Vũ Nghi đa số chỉ gật đầu, hoặc thỉnh thoảng chen thêm một câu chứ không thể hiện cảm xúc cá nhân mấy.

Còn về Tần Hạo, lúc này anh vẫn sắm vai một vệ sĩ, cũng có thể nói là người ngoài.

Tối đến, hai chị em ngủ với nhau để tiện tâm sự.

Tần Hạo thì ngủ ở phòng bên, trong đầu anh chợt lởn vởn hình ảnh hai chị em họ mặc đồ ngủ gợi cảm rồi ôm lấy nhau. Nghĩ đến đó, anh cảm thấy hơi mất bình tĩnh, không khỏi có chút mộng tưởng. Nếu như giống lần trước, hai chị em ngủ hai bên còn anh nằm ở giữa thì sung sướng biết bao!

Suy nghĩ đó khiến anh sợ hết hồn, sau cùng lắc lắc đầu. Anh không nghĩ nhiều nữa mà dần chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm ngày tiếp theo, Lâm Vũ Nghi lại quay về trường. Mặc dù không phải đi học nhưng cô vẫn còn chuyện khác phải giải quyết. Còn Lâm Vũ Hân buổi sáng cũng muốn đến công ty, dạo này cô cũng vô cùng bận rộn.

Tần Hạo đương nhiên cũng phải đi theo. Anh vừa lên lầu thì ngay lập tức nhìn thấy một bóng hình quen thuộc ở phía trước. Người đó mặc trang phục cảnh sát, toát ra khí chất như một nữ anh hùng.

Lăng Ngạo Tuyết!

Tại sao Lăng Ngạo Tuyết lại ở đây, cô ấy đến đây làm gì?

Trừ phi đã xảy ra chuyện gì đó?

Với địa vị hiện tại của Lâm Vũ Hân, không phải Lăng Ngạo Tuyết cứ muốn gặp là tới gặp cô ấy ngay được. Lúc này, Lăng Ngạo Tuyết đang chờ thì nhìn thấy Tần Hạo đi qua. Ánh mắt hai người chạm nhau, sau đó là ba giây tĩnh lặng.

Sau đó, Lăng Ngạo Tuyết hừ lạnh một tiếng, khinh thường nhìn đi chỗ khác.

"Cô gái này vẫn còn nhớ chuyện lần trước thì phải! Có nên qua đó trêu chọc một chút không ta?", Tần Hạo đột nhiên thấy buồn cười nhưng nghĩ đi ngẫm lại thì vẫn không tới trêu Lăng Ngạo Tuyết. Đây là công ty, để người khác nhìn thấy thì không hay. Lỡ đâu truyền đến tai Lâm Vũ Hân thì lại nổ ra một cuộc chiến tranh lạnh với những cái lườm nguýt.

Nhưng Tần Hạo đang định chuồn thì bị thư ký của Lâm Vũ Hân gọi giật lại.

Bên cạnh Lâm Vũ Hân có một trợ lý giám đốc và một cô thư ký, họ đều là nữ. Có lẽ là do sợ Tần Hạo tòm tem gì đó cho nên sau khi Tần Hạo đến công ty, Lâm Vũ Hân đã âm thầm đổi hai vị trí quan trọng này thành hai cô gái nhan sắc bình thường.

Thực ra Tần Hạo cũng không hiểu giữa trợ lý và thư ký có gì khác biệt.

Cô thư ký nói: "Tần Hạo, Tổng giám đốc Lâm bảo tôi nói với anh cô cảnh sát bên ngoài tới để tìm hiểu vụ phóng hỏa ở biệt thự. Chuyện này Tổng giám đốc muốn anh thay cô ấy xử lý".

Cuối cùng cũng phản ứng lại rồi sao? Ha ha!

Tần Hạo gật đầu, đi thẳng về phía Lăng Ngạo Tuyết. Vụ cháy ở biệt thự, rõ ràng là do có người cố tình phóng hỏa nhưng cảnh sát đến giờ mới tới tìm hiểu!

"Người đẹp, lại chạm mặt nhau rồi!", Tần Hạo bước lên phía trước, cười ha ha chào hỏi. Sau đó, anh đặt mông ngồi xuống đối diện Lăng Ngạo Tuyết.

Lăng Ngạo Tuyết hừ một tiếng, lạnh lùng nói: "Xin anh hãy nghiêm túc một chút, tôi tới tìm anh là để điểu tra vụ cháy biệt thự. Tình hình cụ thể khi đó như thế nào, anh hãy trình bày thật chi tiết!"

- -------------------