Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ

Chương 300: Không cần cô phải nói




Da mặt Tần Hạo rất dày, chẳng sợ người khác cười chê. Nhưng trong cái công ty này, làm gì có ai không biết kẻ cả ngày rảnh chuyện lượn lờ khắp nơi là anh, huống hồ ai ai cũng rõ quan hệ giữa anh và Lâm Vũ Hân không tầm thường. Gặp phải chuyện này, trừ hâm mộ và ghen tị ra, thì chỉ có thể bật ra hai chữ “đậu má”.

Trước một đám người với biểu cảm kỳ quái, Tần Hạo cố gồng được tới tầng tiếp theo, sau đó bước ra ngoài. Lăng Ngạo Tuyết cũng bước theo ra ngoài. Hai người vừa đi, bên trong thang máy lập tức xì xào.

Vừa đúng tầng này đang trang hoàng lại, vì vài nguyên nhân mà phải tạm ngưng. Hiện giờ ở đây đầy những vật dụng linh tinh, hơn nữa cũng không có ai.

Bị người ta bắt gian kiểu đó, Lăng Ngạo Tuyết cũng chẳng mặt dày tiếp tục dây dưa thêm được. Cô chỉ có thể đứng đó với vẻ mặt mất mát, mãi vẫn chẳng nói lời nào.

“Tôi bảo chứ, rốt cục là cô muốn làm gì? Có thể cho nhau một câu trả lời thật tình không? Tôi cảm giác như thể cô cố ý đối đầu với Trịnh Bách Xuyên ấy!”

Một người đẹp tiếp cận như vậy, nếu bảo Tần Hạo không động lòng chút nào thì là chuyện không thể. Nhưng anh biết, không thể động vào cô nàng này được. Hơn nữa, cô cũng không phải đang thật lòng.

Lăng Ngạo Tuyết cúi đầu, yên lặng đứng tại chỗ.

“Cô không nói gì thì tôi đi đây. Về sau đừng có tới gây chuyện nữa. Đây là lần cuối đấy!”, Tần Hạo nghiêm túc nói xong bèn quay lưng định đi.

Nếu như cô thực sự chỉ vì cái được gọi là chính nghĩa đáng buồn cười của mình, muốn đi tra xét cái gọi là chân tướng, vậy thì anh sẽ không để tâm đến cô nữa. Bởi lẽ, anh cảm thấy như vậy thật ngu ngốc.

Thế giới này vốn không công bằng, lẽ nào chuyện gì cũng đi lo hay sao?

Phía sau đột nhiên vang lên tiếng khóc đầy áp lực. Anh quay đầu lại, lập tức thấy Lăng Ngạo Tuyết lạnh giọng nói: “Tôi hận người nhà họ Trịnh. Bởi vì bố tôi là bị kẻ đó hại chết, mẹ tôi cũng bị ông ta ép cho phát điên. Lý do đó đủ rồi chứ?”

Tần Hạo yên lặng nhìn cô, một lát sau mới dịu dàng lên tiếng: “Đủ rồi!”

Lăng Ngạo Tuyết ngồi xổm dưới đất, đau đớn khóc lên thành tiếng.

Cô dựa vào cửa số phía trước. Gió lùa qua cửa, thổi tung mái tóc ngắn của cô, vậy nhưng lại chẳng thế nào thổi khô được nước mắt lăn dài trên má.

“Trước kia bố tôi cũng là một cảnh sát, cả đời đã bắt rất nhiều kẻ xấu. Ông là một người chính trực, dũng cảm. Nhưng bởi vì quá ngay thẳng, vậy nên làm sao đấu nổi với con cáo già như Trịnh Bách Xuyên. Bố bị Trịnh Bách Xuyên giết chết, hơn nữa còn bằng cách tàn nhẫn khủng khiếp là phân thây!”

Nước mắt của Lăng Ngạo Tuyết lại không kìm được mà rơi xuống. Cô đón lấy khăn do Tần Hạo đưa cho, nắm lại trong tay, nức nở nói: “Mẹ tôi chỉ là một công nhân bình thường. Trông thấy từng mảnh thi thể rời rạc trong túi, bà đã phát điên!”

“Khi đó tôi còn đang học cấp hai. Vào năm mà tôi thi đỗ vào trường cảnh sát, mẹ tôi đã nhảy lầu tự sát!”

Tần Hạo cầm lấy chiếc khăn đã bị vo thành một nắm trong tay cô, mở nó ra, giúp cô lau nước mắt: “Vậy nên mục đích của cô khi làm cảnh sát là báo thù sao? Bắt Trịnh Bách Xuyên phải ngồi tù?”

“Tôi muốn ông ta phải chết!” Ánh mắt của Lăng Ngạo Tuyết trở nên lạnh buốt. Cô cắn răng nói ra từng chữ.

Tần Hạo yên lặng, anh không biết nên nói gì cho phải. Trịnh Bách Xuyên đúng là đáng chết, nhưng những kẻ đáng chết trên đời này còn ít hay sao? Mình nào có phải đại hiệp bảo vệ chính nghĩa đâu?

Lăng Ngạo Tuyết nhìn anh, ánh mắt toát lên hi vọng: “Tôi đã cố gắng rất nhiều năm, nhưng không đấu lại nổi ông ta. Tôi thực sự đã hết cách. Nhưng tôi biết anh có thể giúp tôi. Chỉ có anh mới giúp được tôi. Chỉ cần anh chịu giúp, tôi sẵn lòng làm bất kỳ điều gì”.

Một cô gái sốt ruột báo thù, liều lĩnh tới đáng thương. Trong lòng Tần Hạo không phải không cảm thấy cảm thông, anh biết nỗi đau khi không còn người thân. Anh thở dài hỏi: “Vì sao?”

Vẻ mặt của Lăng Ngạo Tuyết hiện nét do dự.

“Nếu cô còn tiếp tục định nói dối, tôi chẳng còn lời nào thêm nửa, chỉ có thể nói tôi bất lực!”

Lăng Ngạo Tuyết lập tức trở nên sốt ruột, cô nhìn anh với đôi phần căng thẳng: “Xin lỗi anh, tôi có một người bạn. Tôi đã từng nhờ người đó điều tra về anh. Người bạn đó cho tôi biết…”

Thấy sắc mặt Tần Hạo thay đổi, Lăng Ngạo Tuyết vội nói tiếp: “Với thân phận của anh, chắc chắn có thể giúp được tôi!”

Tuy không rõ người bạn kia của Lăng Ngạo Tuyết là ai mà lại tra được thông tin về mình, nhưng thực ta Tần Hạo cũng không bận tâm tới thân phận trước kia nhiều.

“Cô không cần căng thẳng đâu. Tôi chỉ muốn nghe thử xem người bạn kia đã nói với cô thế nào thôi!”, sự lạnh nhạt trên mặt Tần Hạo hoàn toàn biến mất, anh đột nhiên nở cụ cười.

Lăng Ngạo Tuyết cẩn thận nhìn anh: “Người bạn ấy cho tôi biết, anh tới từ một tổ chức bí mật. Hai chữ đó, tôi… Tôi nói ra rồi liệu có bị anh giết người diệt khẩu không?”

“Ha ha!” Tần Hạo bị cô gái trước mặt làm bật cười.

Thấy anh như vậy, Lăng Ngạo Tuyết thở phào nhẹ nhõm: “Bạn tôi bảo nói tốt nhất không nên đụng vào người của tổ chức này! Đến cả cậu ấy cũng nói vậy, có thể thấy được anh chắc chắn rất lợi hại!”

Tần Hạo cười bảo: “Cô nói xem, tổ chức đó lợi hại như thế, chẳng lẽ cô không sợ à?”

“Tổ chức đó là người bảo vệ cho Hoa Hạ chúng ta, tôi tin rằng họ hẳn là tổ chức chính nghĩa!” Đôi mắt xinh đẹp của Lăng Ngạo Tuyết tỏa ra sự thông minh, sáng suốt. Cô vẫn không hề biết rằng, thủ lĩnh của tổ chức mà cô nhắc đến đang đứng trước mặt mình.

Món nợ máu của cha mẹ mãi vẫn chưa báo được. Cô cũng đã cố gắng rất nhiều, nhưng bởi sự chênh lệch của địa vị và thực lực, cô hoàn toàn không có cách để báo mối thù này.

Có những lúc, Lăng Ngạo Tuyết đã muốn mặc kệ cái gọi là pháp luật, chứng cứ, tự mình liều chết để giết Trịnh Bách Xuyên. Vậy nhưng suốt những năm qua, cô thậm chí chẳng tìm ra nổi cơ hội nào. Trịnh Bách Xuyên là một kẻ lão làng, trời sinh đa nghi, đồng thời không hoàn toàn tin tưởng những kẻ bên cạnh, cô không có lấy một cơ hội tiếp cận ông ta.

Làm cảnh sát vài năm khiến cô hiểu ra một điều. Trên thế giới này, một người tốt đơn thuần không thể nào đấu lại nổi một kẻ xấu không từ thủ đoạn.

Tần Hạo lắc đầu cười bảo: “Tôi cứ thế bị cô đẩy ra phía trước làm vật hi sinh, không cẩn thận một cái là mất mạng. Mạo hiểm tới mức ấy, tôi mong cầu cái gì cơ chứ? Đừng có nói với tôi là giữ gìn hòa bình thế giới nhé?”

“Đám đàn ông các anh đánh tới giết lui chẳng phải cũng vì mấy chuyện thế này sao? Tôi biết anh không cần tới thanh danh, tiền có lẽ anh cũng không thiếu. Vậy thứ anh cần chẳng phải là phụ nữ sao? Nếu anh muốn, tôi cho anh là được chứ gì!” Lăng Ngạo Tuyết bình thản đáp.

Tần Hạo bất mãn: “Ơ này này, cô đổ oan cho tôi thế mà được à? Tôi hám gái tới mức ngày nào cũng nghĩ tới chuyện chơi bời à?”

“Lần đầu gặp là tôi nhận ra rồi”. Lăng Ngạo Tuyết chỉ nói một câu đã làm anh nghẹn luôn không nói tiếp được nữa. Thấy Tần Hạo ho khan che giấu sự xấu hổ của bản thân, cô liếc xéo anh chẳng chút khách sáo.

“Thôi bỏ đi!”, Tần Hạo xoay người đi về phía thang máy, không hề quay đầu lại: “Tôi sợ bố mẹ cô tới tìm tôi lắm”.

“Anh đồng ý rồi?”, Lăng Ngạo Tuyết hô to.

“Khụ, thực ra không cần cô nói, tôi cũng sẽ đối phó với ông ta!”

“Tần Hạo! Đồ khốn nạn!”, Lăng Ngạo Tuyết giận tới mức mắng lớn.

Tần Hạo nhanh chóng chui vào thang máy lủi lên tầng trên, còn Lăng Ngạo Tuyết thì xuống lầu với hai mắt đỏ hồng. Hai nhân vật đáng chú ý thế này, đương nhiên không thiếu người để mắt rồi.

Thấy Lăng Ngạo Tuyết rời đi với gương mặt còn chưa hết ửng hồng, hai mắt hơi đỏ lên và vẻ mặt nhẹ nhõm, cả đám người bắt đầu bàn tán.

- -------------------