Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ

Chương 304: Còn có mai phục




Nói xong, anh phóng con dao trong tay ghim thẳng lên chiếc bàn gần đó khiến nó khẽ rung lên.

Có đôi khi để sống sót con người ta có thể làm bất cứ điều gì.

Có người nghĩ nếu mình không giết thì người khác cũng sẽ giết. Chiến trận hỗn loạn thế này, chưa chắc mình đã bị đổ vấy tội lên đầu.

Người đứng gần nhất cầm con dao trong tay chém về phía Diệp Thiên Phong.

Lâm Vũ Hân nhắm mắt lại không dám nhìn.

Cảnh tượng máu phun cao ba mét không hề xuất hiện như trong tưởng tượng. Mặc dù Diệp Thiên Phong bị Tần Hạo dọa sợ chết khiếp nhưng cậu ta cũng có chút bản lĩnh. Lúc ở trước cổng trường đại học Trung Hải, sau khi bị bại trận bởi Tần Hạo đã khiến cậu ta không còn mặt mũi nào để gặp anh. Thế nhưng đối phó với đám người tầm thường trước mặt này thì vẫn dư sức.

Tên kia muốn sống sót nhưng thực ra lại đang tìm đường chết.

Mấy tên còn lại thấy vậy thì cảm giác một người có lẽ không phải đối thủ của cậu ta, thế là mấy tên cùng nhìn nhau rồi xông lên dồn Diệp Thiên Phong vào chân tường, chém loạn xạ.

Bọn chúng nhìn Tần Hạo rồi nhao nhao lao ra ngoài. Khi bọn chúng đi tới trước cửa quán bar, định mở ra thì bỗng nhiên bị người từ phía ngoài đập mạnh vào khiến chúng bật trở lại.

Thế là bọn chúng vẫn chưa thoát ra được.

Lúc này, một người đàn ông mắt híp từ ngoài bước vào, cười như phật Di Lặc. Ông ta nhìn mấy người bọn chúng và nói: “Vội đi gì chứ?”

“Trịnh Bách Xuyên!”

Tần Hạo khẽ chau mày, sao ông ta lại tới đây?

Những người đi theo Trịnh Bách Xuyên không hề ít. Có một già một trẻ, đều là những gương mặt khá xa lạ. Ông già mặc áo dài, hình như là luyện võ thuật quốc gia. Người trẻ cũng đã tầm ba mươi tuổi, chẳng qua đứng gần đám mấy ông già thì trông trẻ hơn nhiều. Ngoài ra còn có bốn vệ sĩ to cao mặc vest đen.

Bốn người mặc vest rõ ràng có địa vị thấp hơn nhiều ông già và thanh niên kia. Có lẽ là chân sai vặt.

Trong đó một tên tìm được thi thể của Diệp Thiên Phong ở góc tường bèn chạy lại báo cáo.

“Là ai làm?”, Trịnh Bách Xuyên chống gậy, mắt lúc nào cũng nheo khiến người khác không thể đoán được suy nghĩ của ông ta.

Bốn tên giết chết Diệp Thiên Phong run rẩy, không ai dám nhận.

Đúng lúc này, Trịnh Bách Xuyên nhìn về phía người đàn ông ở gần ông ta nhất. Kẻ đó bị Tần Hạo đập gãy chân, đang ngồi ôm chân mình.

“Là ai đã làm?”, Trịnh Bách Xuyên hỏi hắn.

Tên đó do dự rồi chỉ thẳng vào Tần Hạo. Đối với hắn ta, bốn tên kia là đồng bọn, chân mình thì bị cha nội đó đập gãy, vậy thì để ông Trịnh xử lý hắn ta!

Trịnh Bách Xuyên nhận được câu trả lời thì giơ gậy lên, cũng không biết đang cười hay không bèn đập nát đầu của tên kia.

Sau đó lại hỏi: “Là ai đã làm?”

Tần Hạo thầm lắc đầu. Cha nội vừa rồi bị Trịnh Bách Xuyên đập chết đúng là chán sống. Có lẽ đến lúc chết hắn ta cũng không biết tại sao lại chết.

Rõ ràng là tên vệ sĩ nhìn thấy thi thể của Diệp Thiên Phong chết do bị chém nhiều nhát, đương nhiên không thể là một người làm.

Vậy mà tên đó lại dám múa rìu qua mắt Trịnh Bách Xuyên, đúng là đại ngốc.

Trịnh Bách Xuyên hỏi thêm một lần nữa thì không còn ai dám nói dối nữa. Tất cả đồng loạt chỉ vào bốn tên kia.

“Ông Ba, xin tha mạng, là do anh ta ép chúng tôi làm vậy!”, bốn người nhìn nhau, mặt tái mét, vội vàng quỳ xuống xin tha.

Trịnh Bách Xuyên xếp thứ ba trong nhà họ Trịnh nên tay chân thường gọi ông ta là ông Ba.

Trịnh Bách Xuyên nói: “Vậy được, ai ép các cậu thì bây giờ các cậu đi giết kẻ đó, tôi sẽ tha mạng!”

Bốn tên nhìn nhau, không ai dám xông lên. Thần uy chiến đấu vừa rồi của Tần Hạo vẫn còn. Bọn chúng đi giết anh thì khác gì tự tìm đường chết!

Nhưng sự do dự đó cũng không giữ được mạng sống của chúng.

Bốn tên vệ sĩ to con túm từng tên một, khẽ vặn cổ rồi vứt chúng xuống đất.

“Mới có mấy ngày không gặp mà cậu càng lúc càng khiến tôi kinh ngạc đấy. Tôi không ngờ bao nhiêu người thế này mà không làm gì được cậu”, Trịnh Bách Xuyên nhìn Tần Hạo. Ông ta bước tới một bước, ông cụ và thanh niên bên cạnh cũng bước theo ông ta như cái bóng.

Tần Hạo rất khó chịu bởi giọng điệu của ông ta. Ông già này luôn tỏ vẻ như lợn chết không sợ nước sôi vậy, toàn nói những lời giả tạo khiến người khác thấy ghê tởm.

Hóa ra Diệp Thiên Phong đểu cáng như vậy là vì sau lưng có người bố nuôi là Trịnh Bách Xuyên.

Hai bố con nhà này thuộc loại giỏi diễn kịch. Có thể nói cha nào con nấy.

Tần Hạo cũng chẳng để tâm. Quan trọng là bên cạnh ông ta vẫn còn một già một trẻ. Và hai kẻ này không hề đơn giản.

Tối nay, e rằng sẽ có một trận chiến gam go rồi!

Tần Hạo để lộ vẻ lo lắng khi nhìn Lâm Vũ Hân.

Nếu chỉ có một mình anh thì chẳng có gì phải ái ngại.

Đương nhiên, không phải anh lo mình không bảo vệ được Lâm Vũ Hân mà là sợ cô sẽ không chịu đựng nổi tình huống quá sốc này.

“Búp bê nữ của cậu đâu rồi? Sao hôm nay không thấy đâu, sợ quá không dám ra mặt à?”

Trịnh Bách Xuyên quan sát xung quanh, xác định không có bất kỳ ai đang ẩn nấp thì mới mở miệng.

Ông ta đang nói tới Huyết Ảnh!

Tình huống này thật khiến người khác cạn lời, rốt cuộc là ai đang sợ hãi đây?

“Bớt nói nhảm lại, muốn chiến thì chiến!”, Tần Hạo kéo Lâm Vũ Hân về phía sau, lạnh lùng nói.

“Tôi đây sẽ cân cậu trước!”

Ông già kia bước tới hai bước, chậm rãi bước vào trong bán kính ba mét.

Ông già này mặc bộ áo dài trông hết sức phong độ. Thân thủ vững chắc, trông rất đáng tin cậy.

“Em bước ra sau, đừng sợ! Nếu sợ thì hãy nhắm mắt lại như lúc nãy”, Tần Hạo khẽ nói nhỏ với Lâm Vũ Hân.

Lâm Vũ Hân lắc đầu rồi bỗng cười nói: “Em chưa được tận mắt nhìn anh đánh nhau. Em muốn xem!”

“Thôi được!”, Tần Hạo sững sờ rồi gật đầu. Anh thầm nghĩ, một trận chiến hào hùng như vậy lại bị em nói thành như đám du côn đánh nhau vậy.

Ông già bày thế, chưởng Bát Quái vô cùng đẹp mắt.

Tần Hạo lạnh lùng bất động, ông già giống như một con rồng uốn lượn, chân dồn thế trận, tấn công về phía trước.

Tần Hạo vẫn không nhúc nhích.

Ông già lượn mấy vòng quanh anh rồi bỗng cảm thấy nếu cứ thế này thì sẽ chóng mặt chết mất, thế là ông ta tung chiêu thật.

Khi ông ta thu chưởng về thì Tần Hạo ra tay.

Một cú đấm, một cú đấm hết sức bình thường nhưng chứa đựng sức mạnh kinh hồn khiến người khác phải kinh hãi.

Cú đấm chắc nịch đó đánh thẳng vào ngực ông già.

Ông cụ bị đánh bay xa hai mét, nôn ra máu, một tay ôm ngực còn mặt thì trắng bệch.

Đám người Trịnh Bách Xuyên kinh hãi.

Lâm Vũ Hân còn hãi hùng tới mức há mồm trợn mắt. Cô không biết chiêu thức của ông già kia là gì, chỉ cảm thấy chiêu đòn của ông ta không hề kém gì cao thủ võ lâm trong phim truyền hình. Cô còn tưởng Tần Hạo sẽ phải liều mạng đấu với ông ta vài hiệp, nào ngờ, anh cứ đứng đó bất động, sau đó chỉ tung ra một cú đấm đã khiến ông cụ kia phải nôn ra máu.

“Cút về và luyện thêm vài năm nữa đi. Chứ làm chân chó thì có gì hay ho chứ?”, Tần Hạo khinh thường nói.

Ông cụ tái mặt đứng đó, cảm thấy xấu hổ vô cùng.

- -------------------