Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ

Chương 328: Cô không sai




Như thể cảm nhận được có ai đó đang nhìn, người phụ nữ ấy bỗng ngoái đầu lại, sau đó sững người khi thấy Tần Hạo.

Quả nhiên là Thẩm Giai Oánh.

Không hiểu sao, Tần Hạo cảm thấy rất khó chịu. Cô gái mạnh mẽ xinh đẹp mà anh rất có thiện cảm luôn nói là mình đang độc thân. Không ngờ, đấy chỉ là lời nói dối.

Trông thấy Tần Hạo, Thẩm Giai Oánh thoạt đầu kinh ngạc, sau đó vui mừng định tiến đến chào anh. Nhưng cô chưa kịp nói gì thì Tần Hạo đã lạnh lùng đi lướt qua như thể không nhìn thấy cô vậy.

Trước đó hai người còn từng chuyện trò thân thiết với nhau cơ mà. Sao tự nhiên bây giờ lại giả vờ không quen biết?

Thẩm Giai Oánh không biết có phải do cô tự ý nghe điện thoại của Tần Hạo nên khiến anh bực bội hay không. Nhưng bị phớt lờ thế này khiến cô chẳng dễ chịu tí nào. Cô đứng ngây ra, đến lúc xoay người lại thì Tần Hạo đã đi xa.

Người đàn ông kia tò mò hỏi cô: “Chị sao vậy? Người vừa rồi là ai thế?”

Người này là Thẩm Tinh, em trai của Thẩm Giai Oánh. Thẩm Tinh là sinh viên của đại học Trung Hải. Hôm nay Thẩm Tinh tổ chức sinh nhật nên mời bạn bè đến chung vui. Vì bận công việc nên Thẩm Giai Oánh không đến đúng giờ được. Cô lại không thân thiết với bạn của Thẩm Tinh nên mới gọi em trai ra quan tâm, trò chuyện đôi ba câu. Không ngờ, cô lại gặp Tần Hạo.

“Chẳng lẽ anh ấy nghĩ em trai là bạn trai mình?”, Thẩm Giai Oánh cảm thấy Tần Hạo rõ là nhìn thấy cô nhưng lại phớt lờ. Vẻ mặt ấy của anh không phải là tỏ ra không quen, mà là tức giận.

“Chẳng lẽ, anh ấy có ý với mình?”

Thẩm Giai Oánh hoàn toàn không nghe thấy câu hỏi của em trai. Tâm trí cô vẫn đang nghĩ ngợi lung tung, cứ đứng đấy ngẩn ngơ.

Nhìn chị mình lúc thì ngây người lúc lại cười ngốc, chẳng biết đang nghĩ gì, Thẩm Tinh bèn vẫy vẫy tay trước mặt cô: “Chị, chị. Chị đang nghĩ đến chuyện gì thế?”

“Hả? À, không có gì. Ờm, ban nãy em nói gì vậy?”, Thẩm Giai Oánh bấy giờ mới hoàn hồn, bối rối chuyển chủ đề.

Nhưng Thẩm Tinh cảm thấy cô kỳ lạ quá nên vẫn tiếp tục hỏi: “Người đàn ông vừa rồi là ai thế? Có quen biết với chị à?”

Thẩm Giai Oánh vội đáp: “Không, không quen. Chị thấy quen quen thôi.”

Thấy em trai vẫn không tin, cô bèn nói lảng: “Người vừa rồi đẹp trai thật ấy. Em có cảm thấy thế không?”

“Chị, em nhớ chị từng nói chị không quá xem trọng ngoại hình mà. Đừng lừa em nữa. Chị nói đi, là ai vậy?”

Không chịu được sự truy hỏi của em trai, Thẩm Giai Oánh đành ngại ngần đáp: “Bạn chị!”

“Bạn?”, Thẩm Tinh vô cùng khó chịu, “Bạn mà gặp nhau chẳng chào lấy một câu? Bạn bè gì chứ, hừ. Chị à, sau này đừng qua lại với loại người như thế nữa!”

Bực bội gõ đầu Thẩm Tinh, Thẩm Giai Oánh ra dáng chị gái giáo huấn em trai: “Chị mà còn cần em dạy à? Em tự cho mình trước đi. Em đấy, bạn bè đến dự sinh nhật em, đứa nào đứa nấy cũng ăn nói bỗ bã tục tĩu, không ra thể thống gì. Chị chỉ lo em chơi với bọn nó rồi hư hỏng theo thôi.”, Thẩm Tinh sờ đầu, không dám hó hé nữa, chỉ sợ bà chị mình lại tặng thêm vài bài học về tư tưởng đạo đức.

“Được rồi, em đi chơi tiếp đi. Chị không tham gia cùng mấy đứa nhỏ bọn em đâu. Chị về đây, em cũng phải về trường sớm đấy. Đừng có ăn chơi suốt đêm, có nghe chưa?”, Thẩm Giai Oánh vẫn còn nghĩ đến chuyện vừa nãy, chẳng còn tâm trí đâu mà nán lại đây thêm nữa. Cô vừa dứt lời thì định ra về luôn.

“Đừng mà chị, bọn nó đều đang chờ chị đấy. Em còn khoe với bọn nó là chị em đẹp lắm mà chẳng đứa nào tin. Chị, chị không thể làm em mất mặt với bọn nó được!”

Thẩm Tinh dè dặt nhìn Thẩm Giai Oánh, chỉ sợ cô lại búng tay vào đầu.

“Đám trẻ ranh, cứ để bọn nó ở đấy chơi đi, chị về đây!”, Thẩm Giai Oánh dứt khoát từ chối lời thỉnh cầu của Thẩm Tinh rồi vội vàng xoay người đi mất.

Thẩm Tinh vẫn đứng đấy trầm ngâm nhìn theo cô.

Thẩm Giai Oánh chạy ra ngoài tìm nhưng không còn thấy bóng dáng Tần Hạo nữa. Do dự một chút, cô mới lấy điện thoại ra tìm số của Tần Hạo, nhưng vẫn chưa quyết định gọi.

Lúc này, Tần Hạo đã về khách sạn. Lâu rồi anh không được ngủ một giấc ngon, tinh thần thoải mái hơn một chút nhưng vẫn hơi mệt.

Bây giờ Lâm Vũ Hân đang được Huyết Ảnh bảo vệ, có lẽ sẽ không xảy ra vấn đề.

Tuy nhà họ Diệp muốn ra tay với anh, nhưng họ mới vừa làm nổ xe Lâm Vũ Hân rồi. Trong khoảng thời gian ngắn, có lẽ họ sẽ không có hành động gì khác.

Có vẻ tạm thời sẽ không có chuyện gì để làm.

Tần Hạo bỗng nhớ đến Lâm Vũ Hân. Người phụ nữ ấy đã chầm chậm hằn sâu vào trái tim anh. Buổi tối quấn quýt khó quên hôm ấy như vẫn còn vẹn nguyên trong tâm trí. Anh vừa nghĩ đến, đã cảm thấy một ngọn lửa đang hừng hực trong lòng.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
2. Bá Đạo Tổng Tài Chi Sủng Kiều Thê
3. Bổn Cung Là Hoàng Hậu
4. Sủng Bảo Bối Thành Nghiện
=====================================

Sau đó, anh lại nghĩ đến Thẩm Giai Oánh mà mình vừa gặp. Không hiểu sao anh lại nổi giận, cô có quan hệ gì với anh đâu. Người ta có bạn trai hay không thì liên quan gì đến anh?

Tần Hạo khẽ lắc đầu. Anh đang định đi ngủ thì chuông điện thoại bỗng reo lên.

Anh nhìn số gọi đến, là Thẩm Giai Oánh!

Ha ha, không ở cạnh bạn trai mà gọi anh làm gì? Hay là hẹn hò với bạn trai xong rồi nên muốn an ủi “lốp dự phòng”?

Cảm giác chán ghét bỗng dâng lên trong lòng Tần Hạo. Anh thẳng thừng cúp máy, vứt điện thoại sang một bên rồi nằm xuống ngủ.

Bên kia đầu dây, Thẩm Giai Oánh đang cầm điện thoại, đứng sững sờ ở ban công trước nhà.

Cô vẫn cố chấp gọi tiếp.

Vì sao lại cúp máy?

Thẩm Giai Oánh ấm ức nghĩ. Cô vô cùng sốt sắng, muốn hỏi anh rốt cuộc có ý gì? Cứ cho là giữa cô và anh không có tình cảm trai gái, thì vẫn là bạn bè mà? Thế mà anh lại cúp máy khi cô gọi! Thật quá đáng.

Tần Hạo bực mình liếc nhìn, lại là Thẩm Giai Oánh gọi. Anh vốn định cúp máy, nhưng ngẫm lại, cảm thấy làm như vậy thì hơi tuyệt tình.

Nhấn nút nghe máy, anh lãnh đạm hỏi: “Có gì không?”

Giọng điệu này của anh khiến Thẩm Giai Oánh lặng đi. Cô tủi thân hỏi: “Hôm nay anh không vui à? Hay là gặp phải chuyện gì rồi?”

Tần Hạo cười lạnh, đúng là diễn giỏi thật. Quan tâm anh quá nhỉ. Rõ là biết chuyện gì xảy ra mà còn giả vờ quan tâm để dò hỏi phản ứng của anh. Người phụ nữ này thông minh thật đấy. Trong lòng dấy lên cảm giác ghét bỏ, anh lạnh lùng đáp: “Tôi thì có thể xảy ra chuyện gì chứ? Tôi không có bạn gái, bạn gái không chạy theo kẻ khác, cũng chẳng thất tình. Thế thì có chuyện gì được?”

“Xin lỗi. Có phải tôi làm sai chuyện gì khiến anh không vui không? Anh có thể nói thẳng với tôi mà. Nhé?”, Thẩm Giai Oánh vô cùng ấm ức, không biết mình đã sai chỗ nào mà lại khiến Tần Hạo nói chuyện bằng giọng điệu như thế.

Nghe giọng cô van nài, Tần Hạo chợt mềm lòng.

Thôi vậy, cô chẳng là gì của Tần Hạo, cũng chưa từng hứa hẹn tình cảm với anh. Tần Hạo có tư cách gì để xen vào chuyện riêng của cô chứ?

Nghĩ đến đây, anh mới dịu giọng nói: “Cô không sai. Xin lỗi, hôm nay tâm trạng tôi không tốt nên mới xem cô như nơi trút giận. Xin lỗi nhé!”

“Sao anh lại không vui vậy? Hay là tôi hẹn anh ra ngoài tâm sự?”

- -------------------