Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ

Chương 339: Gọi phượng hoàng




“Này, anh đi đâu thế?”, Oanh Oanh dụi mắt nhìn Tần Hạo đang chuẩn bị ra khỏi cửa.

“Đi ra ngoài dạo thôi. Các cô cứ ở nhà đi!”, Tần Hạo xua tay. Anh muốn đi đâu làm gì mà còn cần phải có sự đồng ý của cô ấy à?

Oanh Oanh bỗng cất bước chạy theo vừa hét lên: “Cho tôi đi với!”

“Đi cái gì mà đi. Vào nhà mau!”, Tần Hạo định đóng cửa để ngăn Oanh Oanh lại.

Nhưng Oanh Oanh đã nhanh nhẹn lách qua được khe cửa. Cô ấy mỉm cười đắc thắng nhìn Tần Hạo: “Mặc kệ. Tôi cứ đi đấy. Anh không cho thì tôi vẫn bám theo anh!”

“Tùy cô!”

Bỏ tay khỏi cửa, Tần Hạo quay người đi thẳng.

Mặc váy cực ngắn, đi dép xỏ ngón, Oanh Oanh cứ ra ngoài với bộ dạng như thế.

Tần Hạo vừa yên vị trong thang máy, Oanh Oanh đã vội vàng chạy vào. Trong thang máy, ngoài hai người ra, còn có một đôi vợ chồng. Cặp đôi ấy cũng sống ở tòa nhà này. Đôi mắt họ nhìn chằm chằm vào Oanh Oanh, đặc biệt là người chồng, tròng mắt như sắp rơi ra ngoài vậy.

Nhận thấy ánh nhìn của đôi vợ chồng kia, Tần Hạo chỉ muốn cho Oanh Oanh một bạt tai!

Cô vợ véo mạnh vào eo chồng, thế mà vẫn không thể khiến chồng mình dời tầm mắt sang chỗ khác. Dáng vẻ Oanh Oanh bây giờ quả thật rất hấp dẫn.

“Chồng, đừng đi mà!”, Oanh Oanh nũng nịu với Tần Hạo. Cả người cô ấy ngả vào lòng anh, nụ cười tinh ranh hiện trên gương mặt.

Đôi vợ chồng kia vừa nghe được thì bèn nhìn sang Tần Hạo bằng ánh mắt quái dị. Dám để vợ ra ngoài với bộ dạng như thế, người đàn ông này khá thật đấy.

Tần Hạo cực kỳ giận dữ. Thang máy đến tầng kế tiếp, anh bèn lôi Oanh Oanh ra.

“Về thay quần áo ngay!”

“Không thay. Mặc như vầy được mà. Nhiều người khen tôi đẹp lắm đấy!”, Oanh Oanh lả lơi xoay một vòng, mới sáng sớm đã thu hút biết bao ánh nhìn.

Cô ấy cứ ầm ĩ như thế thì chưa đến hết ngày đã gây sự chú ý của toàn bộ tòa nhà này mất. Thẩm Giai Oánh mà biết chuyện thì không hay chút nào.

Kéo Oanh Oanh vào thang máy, Tần Hạo bấm nút lên tầng trên rồi quay về nhà. Anh đẩy Oanh Oanh vào trong, tức giận quát: “Thay quần áo đi! Còn không thì ở nhà!”

“Thay thì thay, hung dữ quá!”, Oanh Oanh vừa đảo mắt vừa mỉm cười nhìn anh đẩy quyến rũ. Bờ mông lắc lư bước vào phòng, cửa cũng chẳng đóng, Oanh Oanh cứ thế cởi quần áo ra.

Đúng là lẳng lơ!

Tần Hạo thầm cảm thán. Ánh mắt anh liếc vào phòng, nhìn từ góc độ này chỉ thấy được một chút.

Còn Yên Yên đang quét nhà. Cô ấy xem nơi đây như chính nhà của mình, vô cùng chăm chỉ quét dọn. Điều này khiến Tần Hạo cảm thấy cô em đáng yêu hơn cô chị rất nhiều.

Đúng lúc này, Tần Hạo thấy Oanh Oanh mặc một bộ áo ngực màu đỏ gợi cảm đang đi về phía anh.

“Anh đẹp trai, cài dây áo giúp tôi nhé?”, Oanh Oanh xoay người, ngồi xổm trước mặt Tần Hạo.

Tần Hạo vẫn kìm lại được, không hề đưa tay ra giúp.

“Chị, để em cài cho!”, Yên Yên ngốc nghếch vội vã chạy đến, vừa định giơ tay ra giúp thì đã bị Oanh Oanh gạt mạnh: “Đi ra. Em lo quét dọn đi! Con bé ngu ngốc!”

Yên Yên đành ủ rũ quay đi.

Tần Hạo cũng bó tay. Anh mà có một cô chị hung dữ vô lý như thế thì đã tẩn cho một trận rồi.

“Anh đẹp trai, nhanh lên nào, anh đang sợ gì vậy? Hay là anh ngắm người ta chưa đủ?”, ngoảnh đầu nhìn anh, Oanh Oanh nở nụ cười đầy quyến rũ, còn mặt dày nói ra mấy câu như thế.

Khẽ lắc đầu đầy bất lực, Tần Hạo đành phải cài áo giúp đối phương.

Oanh Oanh đứng dậy, sà đến hôn nhẹ lên má anh: “Cảm ơn anh nè! Hì hì…”

Tần Hạo ngây người. Anh bị ả lẳng lơ này hôn vào mặt rồi!

Muốn làm gì đây?

Khóe môi anh nhếch thành một nụ cười rất khẽ, tựa như hiểu ra gì đó.

Cuối cùng Oanh Oanh cũng thay quần áo xong. Đứng trước mặt Tần Hạo, cô ấy nói: “Anh đẹp trai, mình đi nào!”

Thấy Yên Yên vẫn đang làm việc nhà, Tần Hạo hỏi: “Yên Yên có muốn đi cùng không?”

Yên Yên ngây người, sau đó bèn lắc đầu đáp: “Không. Anh cứ đi với chị đi. Cẩn thận một chút, đi sớm về sớm. Lát nữa tôi sẽ nấu cơm, chờ mọi người về ăn!”

“Yên Yên siêng năng thật, không giống như người nào đó. Thôi được, vậy thì vất vả cho cô rồi!”, Tần Hạo cảm thán, mỉa mai Oanh Oanh không hề kiêng dè. Với người mặt dày như Oanh Oanh, tất nhiên là có thể bỏ ngoài tai câu mỉa mai này. Cô ấy còn vui vẻ cười với Tần Hạo, khiến anh cũng bó tay.

Hai người vừa ra khỏi cửa, Oanh Oanh đã định thân mật dựa vào người Tần Hạo, nhưng bị anh vô tình đẩy ra. Rời khỏi khu nhà, Tần Hạo lái xe đến tập đoàn Triều Dương. Vào quán cà phê đối diện công ty, anh tìm chỗ ngồi, rồi lấy một quyển tạp chí ra đọc. Anh vẫn bình thản lướt xem, tựa như chẳng có việc gì vậy.

“Anh đẹp trai à, anh ra ngoài chỉ để ngồi im ở đây thôi sao?”, Oanh Oanh chủ động bám dính vào người anh.

“Qua kia đi. Ngồi cho đàng hoàng vào. Không thì đi về!”, Tần Hạo lạnh lùng đẩy cô ấy ra. Anh lãnh đạm ngồi đọc tạp chí, ánh mắt lại thi thoảng liếc ra ngoài. Tòa nhà tập đoàn Triều Dương đã từng là nơi anh ra vào mỗi ngày, mà giờ đây Tần Hạo chỉ có thể ngồi đây quan sát từ xa.

“Nhỏ mọn!”, Oanh Oanh chu môi, phụng phịu nói. Sau đó cô ấy không bày trò tán tỉnh anh nữa, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.

Tần Hạo nhìn theo bóng dáng thướt tha ấy, khóe môi thoáng hiện nụ cười đầy bất lực.

Đợi hai người rời đi, Yên Yên vội vàng dọn dẹp lại nhà cửa. Sau đó cô ấy lặng lẽ lấy một món đồ nhỏ màu đen từ bên trong áo lót. Lấy thiết bị từ bên trong ra, cô ấy cất tiếng: “Phượng hoàng! Gọi phượng hoàng!”

“Có chuyện gì?”, hóa ra vật này là thiết bị liên lạc loại nhỏ. Bên trong có tiếng phụ nữ truyền ra.

“Anh Tần rất đề phòng, dường như đang nghi ngờ hai chị em tôi. Tạm thời chưa có tiến triển gì. Nhưng chúng tôi đã lấy được sự tín nhiệm từ người phụ nữ của anh Tần.”, chẳng còn vẻ ngoan ngoãn như trước, Yên Yên cất giọng đầy lạnh lùng.

“Có chuyện gì thì phải báo ngay cho tôi!”

“Đã rõ!”

Yên Yên đáp lời. Tắt thiết bị, Yên Yên sắp xếp lại đồ đạc, tiếp tục đóng vai ngoan hiền, ngồi trên sô pha xem truyền hình.

Ở bên này, Tần Hạo ngồi một mạch đến giữa trưa. Oanh Oanh ngán ngẩm ngáp ngắn ngáp dài. Thi thoảng cô ấy lại liếc mắt đưa tình với người đàn ông ngồi đằng sau, quả thật lẳng lơ vô cùng.

Tần Hạo chán ghét chẳng hề liếc nhìn Oanh Oanh lấy một lần.

Lúc này, anh bỗng trông thấy Lâm Vũ Hân đang bước ra từ tòa nhà. Ánh mắt của anh chưa từng rời khỏi bóng hình cô.

Trùng hợp là Lâm Vũ Hân lại đi về phía anh. Vẻ mặt u buồn, vô cùng cô độc. Giây phút ấy, trái tim của Tần Hạo khẽ nhói đau. Chợ nhớ đến khoảng thời gian trước đây ở bên cô khiến anh nhất thời ngơ ngẩn!

- -------------------