Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ

Chương 385: Hóa ra là sư phụ




Trước kia, mỗi lần luyện công, anh thường bị sư phụ dạy dỗ. Những đòn của bà khiến anh đau đến mức phải hét lên. Dần dà, anh nghĩ ra cách để ứng phó. Bây giờ cũng thế, chỉ cần ôm đùi của sư phụ thật chặt, để bà đánh vài cái thì sư phụ sẽ không tức giận nữa.

Trần Linh Tố rất sầu não. Ngày xưa, anh nghịch ngợm lắm, hơi tí là ôm lấy bà, như một đứa trẻ mồ côi thiếu thốn tình mẹ vậy. Trước đây bà không để tâm lắm, chỉ cảm thấy anh thật tội nghiệp.

Nhưng bây giờ Tần Hạo đã lớn chừng này rồi. Thế mà vẫn ôm đùi bà y hệt trẻ con vậy. Anh không biết xấu hổ nhưng bà thì có!

Huống chi, Lâm Vũ Hân còn đang ở ngay bên cạnh!

“Cút ra ngay, thiếu đánh đấy à!”, Trần Linh Tố tát vào mặt Tần Hạo, sau đó ấn mạnh lên đầu anh.

“Có bị đánh chết cũng không cút. Khó khăn lắm mới gặp được sư phụ. Nhỡ con buông tay ra, để sư phụ chạy mất thì biết tìm ở đâu bây giờ!”, trong lòng Tần Hạo đang vui lắm, đúng là có phần kích động.

Nhiều năm rồi, anh mới gặp lại sư phụ. Đây là cảm giác mà người khác không thể nào hiểu được.

Tần Hạo là đứa trẻ bị bỏ rơi, không có bố mẹ. Từ lâu, sư phụ đã là người thân gần gũi nhất của anh, nói bà như mẹ anh cũng chẳng phải quá lời.

Đây là lần đầu tiên Lâm Vũ Hân trông thấy Tần Hạo cư xử hệt như một đứa trẻ. Chẳng hiểu sao, cô lại cảm thấy xót xa.

Người phụ nữ này là sư phụ của anh ư?

Vậy đây chính là trưởng bối của cô rồi! Lâm Vũ Hân vội vã đứng dậy, nhưng lại chẳng biết phải chào hỏi thế nào. Cô chỉ đành lúng túng đứng yên ở đấy.

Tần Hạo vừa ôm đùi sư phụ vừa luôn miệng nói anh nhớ bà như thế nào. Người nghe cũng không khỏi phì cười, nhưng có thể cảm nhận được sự chân thành từ tận đáy lòng anh. Trần Linh Tố nở nụ cười đầy bất lực. Bàn tay đang ấn đầu anh cũng chuyển thành vuốt ve thật nhẹ nhàng.

“Được rồi. Đứng dậy đi. Bạn gái còn đang nhìn kìa!”

Bị ôm đùi như vậy, Trần Linh Tố chỉ đành gượng gạo nhắc khéo Tần Hạo.

Quả nhiên, vừa nghe bà nói thế, Tần Hạo lập tức buông tay ra. Anh nhìn sang Lâm Vũ Hân, ngượng ngùng cười. Sau đó, anh kéo sư phụ ngồi xuống, rót trà cho bà. Vừa đấm bóp cho sư phụ, anh vừa tán gẫu với bà.

Nhìn họ thân thiết như thế, Lâm Vũ Hân chợt thấy hơi ghen.

Trần Linh Tố liếc nhìn những người đang nằm trên sàn, hừ lạnh một tiếng: “Mấy năm nay đã làm được những gì rồi? Bọn họ là ai?”

Xấu hổ gãi đầu, Tần Hạo bèn kể ngắn gọn mấy chuyện anh đã trải qua trong nhiều năm qua, không hề giấu giếm. Anh có thể nhìn ra sư phụ không hề phản cảm với những điều này. Chỉ là bà không hài lòng trước bộ dạng lười biếng của Tần Hạo.

Mà quan trọng nhất là vì, anh không chịu luyện công tử tế.

“Chỉ biết gây chuyện. Đã lâu như vậy rồi mà công lực không hề tiến bộ thêm tí nào. Vừa rồi ta thật sự muốn đánh chết con để không phải bực mình thêm nữa!”

“Không luyện công cho tốt là ta bắt vợ con đi đấy!”

Những lời quở trách ấy khiến Tần Hạo ngẩn cả người. Sư phụ của anh nghiêm túc thế này từ khi nào ấy nhỉ?

Trước giờ, bà chưa từng quan tâm đến những chuyện này của anh.

Quả nhiên, sau khi khiển trách anh, Trần Linh Tố đã đi vào vấn đề chính: “Hôm nay ta đến đây để giao cho con một nhiệm vụ!”

“Nhiệm vụ gì thế?”, Tần Hạo kinh ngạc nhìn sư phụ. Nếu như là giết người gì gì đấy thì hoàn toàn không cần anh phải ra tay. Chẳng lẽ là một nhiệm vụ kỳ lạ? Ví dụ như, bảo vệ vị thiên kim tiểu thư nào đó…

“Hay là, sư phụ ở lại đây đi. Nơi này rộng rãi lắm. Lâu lắm rồi con không gặp sư phụ. Để đệ tử tận tâm báo hiếu cho sự phụ nhé!”, Tần Hạo thật sự rất vui, tâm nguyện nhiều năm nay đã thành hiện thực. Những lời này cũng là lời thật lòng của anh.

Nhưng Trần Linh Tố đã đập tan sự mơ mộng của anh ngay lập tức: “Còn cần con nói à? Đuổi bọn người này đi đi. Nơi này không cần đến họ!”

Không hề nể mặt, Trần Linh Tố chỉ thẳng vào các thành viên của chiến đội Long Hồn đang nằm trên sàn.

Tần Hạo ngẫm nghĩ một lát, sau đó đành gật đầu đồng ý. Dù sao thì sư phụ cũng ở đây rồi, bọn họ đúng là không còn tác dụng gì nữa. Sư phụ không yên tâm khi có người lạ ở bên cạnh.

Anh đưa họ ra khỏi nhà và đánh thức họ. Huyết Ảnh là người tỉnh lại đầu tiên. Vừa trông thấy Tần Hạo, cô đã thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi các thành viên tỉnh dậy, điều đầu tiên họ làm chính là bày trận phòng ngự, như thể sắp giáp mặt kẻ địch.

“Đại ca, có chuyện rồi!”

“Kẻ đó lợi hại lắm! Có thể nói là biến thái luôn ấy!”

“Đại ca không sao chứ?”

“Nhảm nhí. Đại ca còn đứng đây, đương nhiên là không sao rồi. Đại ca tuyệt thật, chỉ vài ba chiêu thôi đã đánh đuổi được người phụ nữ kia rồi. Anh quả là thần tượng của em!”

Đối mặt với sự cảm thán của họ, Tần Hạo chỉ biết lặng im.

Thấy anh không nói gì, tiếng bàn tán cũng dần lắng xuống. Họ ngập ngừng hỏi: “Người phụ nữ kia, đã bị anh đuổi đi rồi à?”

Tần Hạo lắc đầu: “Vẫn còn ở bên trong!”

“Hả?”

Bọn họ thất kinh, định xông vào trong nhưng bị Tần Hạo cản lại.

“Đừng có vào!”

Tần Hạo bất lực nói: “Không phải là kẻ thù đâu!”

“Không phải kẻ thù, chẳng lẽ là bạn? Chưa từng thấy bạn nào mà vừa gặp đã im ỉm lao vào đánh cả!”

“Đấy là sư phụ của tôi!”, Tần Hạo đành giải thích.

“Sư… sư phụ!”, bọn họ kinh ngạc đến nỗi há hốc miệng, sau đó kéo nhau xông vào trong nhà.

“Mẹ nó, còn muốn làm gì nữa hả? Đã bảo là sư phụ của tôi rồi. Không nghe lệnh à? Muốn chết phải không?”, vội vàng ngăn cản họ, Tần Hạo bực tức quát.

Ngờ đâu, bọn họ lại đồng thanh: “Đại ca đừng cản đường, bọn em phải đi bái sư!”

“Bái sư cái đầu mấy cậu!”, Tần Hạo điên tiết đạp mấy người họ ngã nhào xuống đất. Bọn họ mà đi bái sư cái gì, chọc giận sư phụ thì có!

Họ nói vậy thôi, chứ cũng biết chuyện này là không thể nào. Trước giờ, họ luôn biết Tần Hạo rất lợi hại, nhưng vẫn không rõ về lai lịch của anh. Bây giờ đột nhiên xuất hiện một người là sư phụ của Tần Hạo. Vừa nãy bọn họ còn chưa cảm giác được gì thì đã bị người phụ nữ áo đen kia đánh bất tỉnh rồi.

Về điểm này, họ cho rằng cả Tần Hạo cũng chưa chắc làm được. Tuy rằng thực lực của họ có hạn, nhưng phản ứng không hề tệ, có thể tiếp cận bọn họ một cách lặng lẽ như thế là chuyện không thể nào.

“Về cả đi!”

Tần Hạo bình thản ra lệnh. Thấy họ ngẩn ra, anh đành bất lực giải thích thêm một lần nữa.

Trước giờ, Tần Hạo chưa từng kể với Lâm Vũ Hân về chuyện lúc bé của anh. Những chuyện chẳng ai hay biết ấy luôn được anh chôn sâu trong lòng. Không phải anh cố ý giấu cô, chỉ vì những chuyện ấy chẳng vui vẻ gì mà thôi.

Có đôi khi, anh cảm thấy mình thật thê thảm. Từ bé đã bị bố mẹ bỏ rơi, được sư phụ dạy dỗ thành người. Lúc ấy, những đứa trẻ đồng trang lứa với anh đều là báu vật được bố mẹ yêu chiều.

Khi người ta được đến trường đi học, được vui vẻ nghịch ngợm thì anh đang luyện công.

Khi người ta tặng hoa, viết thư tình để tán tỉnh con gái thì anh vẫn đang luyện công.

Khi người ta làm tình với bạn gái, anh vẫn còn đang luyện công, hơn nữa còn là luyện loại Đồng Tử Công tội nghiệp.

Đến một ngày kia, sau bao vất vả, anh đã luyện đến một trình độ nhất định. Cứ nghĩ mình sắp được đón chào một cuộc sống tốt đẹp hơn, thì anh lại được gửi ra nước ngoài.

- -------------------