Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ

Chương 454: Cô làm gì được tôi




“Nói đi, phải làm sao thì anh mới biết tiếc tiền!”

Đang thả bộ trên đường lớn, Lăng Ngạo Tuyết bỗng ngoái lại hỏi Tần Hạo.

Lúc này Tần Hạo đang nhìn chằm chằm vào mông của Lăng Ngạo Tuyết. Nghe cô cất tiếng, anh lập tức dời ánh mắt sang chỗ khác, ra vẻ điềm tĩnh đáp: “Chuyện này à, thật ra cũng đơn giản thôi. Bình thường tôi keo kiệt với bạn gái mình lắm. Có khi họ đi làm tóc thôi, tôi cũng xót tiền nữa. Nhưng người đẹp thì khác, vì tôi vẫn chưa theo đuổi được mà.”

Lăng Ngạo Tuyết khinh bỉ nói: “Cầm thú cũng chẳng bằng anh!”

“Cảm ơn vì lời khen!”, Tần Hạo khẽ cười: “Nói đến cầm thú, tôi bỗng nhớ đến một câu chuyện cười. Cô muốn nghe tôi kể không?

“Hừ!”, Lăng Ngạo Tuyết không trả lời là “nghe”, cũng chẳng che tai lại tỏ ý “không muốn nghe”.

Tần Hạo cười cười: “Có một đôi nam nữ đi du lịch cùng nhau. Buổi tối ở khách sạn, phòng của họ chỉ có một chiếc giường. Tuy hai người đều có cảm tình với đối phương, nhưng vẫn… ừm, vẫn chưa đến mức độ ấy. Sau đó, cô gái muốn thử thách chàng trai, nên đặt một bát nước ở giữa giường. Cô gái nói rằng, nếu nửa đêm chàng trai mà dám bò qua chỗ mình, thì anh ta chính là cầm thú.”

Nói đến đây, Tần Hạo bỗng dừng lại. Quả nhiên, anh thấy Lăng Ngạo Tuyết rất chăm chú lắng nghe.

Anh cười bảo: “Cô đoán xem, sáng hôm sau thế nào? Cô gái kia trần như nhộng, đè lên người chàng trai kia!”

Lăng Ngạo Tuyết giận dữ quát: “Này. Nội dung câu chuyện rõ ràng không phải như thế. Anh nói nhăng nói cuội! Hơn nữa, cầm thú thì có liên quan gì đến chuyện này cơ chứ?”

Tần Hạo cười đáp: “Thì cô gái chính là kiểu người cầm thú cũng chẳng bằng đấy!”

“Này, con người anh bị gì thế nhỉ. Đúng là vô liêm sỉ!”, Lăng Ngạo Tuyết bất mãn nói.

Anh nhún vai, cười cười: “Hãy gọi tôi là anh hùng xả thân vì nghĩa!”

“Biến!”, Lăng Ngạo Tuyết bật cười. Đôi khi, cô cũng cảm thấy tên này khá hài hước.

Bỗng, Tần Hạo lao đến ôm chặt cô từ đằng sau. Sau đó, anh lập tức buông tay lui lại khi thấy Lăng Ngạo Tuyết sắp nổi cáu: “Đi nhanh lên nào. Cô đụng vào tôi đấy!”

“Hừ. Đừng tưởng tôi không biết anh lợi dụng sờ soạng tôi!”, Lăng Ngạo Tuyết ngoái đầu cười lạnh lùng, vô cùng khinh thường diễn xuất của người nào đấy.

Nhưng khi vừa ngoảnh đầu lại, cô bỗng cảm thấy mông mình bị ai đó vỗ mạnh một cái. Lăng Ngạo Tuyết quay phắt lại, chỉ thấy Tần Hạo đang ngồi xổm thắt dây giày, cách cô ít nhất năm mét.

“Ai sờ mông mình thế nhỉ? Không phải tên đó thì còn ai vào đây? Chẳng lẽ có ma?”, Lăng Ngạo Tuyết nhảy dựng lên vì hoảng hốt. Cô nhìn quanh quất. Bỗng, Lăng Ngạo Tuyết phát hiện một ông già kỳ quái đang ở cách đó không xa, thi thoảng lại nhìn về phía cô.

Lẽ nào là ông già háo sắc ấy?

Lăng Ngạo Tuyết điên tiết xông đến, tát thẳng vào mặt ông ta.

Ông già kia ngã xuống đất, kêu lên đầy thảm thiết. Có vài người xông ra từ một cửa tiệm gần đó, hét vào mặt cô: “Này, sao cô lại đánh người thế hả? Bố ơi, bố không sao chứ ạ?”

Lăng Ngạo Tuyết đứng sững sờ.

Tần Hạo nhìn người phụ nữ đang kinh ngạc ấy, trong bụng thì đang ngửa mặt cười to.

Sờ mông cô một tí thôi mà, sao phải đánh một ông già vô tội như thế chứ?

Mấy người vừa xông ra từ cửa tiệm là con của ông ta. Bọn họ vẫn đang tranh cãi quyết liệt với Lăng Ngạo Tuyết.

Cô cương quyết nói rằng ông ta già rồi mà còn lưu manh, vô sỉ, nhưng không đề cập chuyện bị sờ mông.

Ông già kia thì chột dạ. Vừa rồi, quả thật ông ta đã nhìn cô gái xinh đẹp này rất lâu, bị nói là lưu manh háo sắc cũng không oan. Cô lao đến tát ông ta đúng là có phần quá đáng. Chỉ là chuyện vẫn chưa rõ ràng, ông ta nhìn trộm thôi chứ không hề sờ mó gì! Bị bắt gặp thế này cũng rất khó nói!

Tiếp tục làm ầm ĩ thì sẽ càng gây chú ý hơn. Chuyện này mà đồn ra ngoài thì ông ta làm sao nhìn mặt người khác nữa!

Thấy bộ dạng áy náy của ông già kia, Lăng Ngạo Tuyết lại càng chắc chắn chuyện do ông ta làm. Trước cơn giận của cô, con của ông ta đành phải cố gắng hòa giải, không ngừng xin lỗi.

Tần Hạo nhìn cảnh tượng này mà kinh ngạc. Anh mới sờ mông cô một tí thôi, cô đã xông đến tát ông già kia rồi. Con của ông ta còn chạy đến xin lỗi nữa chứ, đúng là…

May mà Lăng Ngạo Tuyết cũng không tính toán với họ. Thấy cả nhà họ tỏ ý xin lỗi, cô không nhiều lời nữa, chỉ tức tối quay đi.

Tần Hạo bèn lặng lẽ bước theo cô, vừa ngoái lại nhìn ông già kia đang bị con cái cằn nhằn!

Quả là đáng thương!

Sau chuyện vừa rồi, Lăng Ngạo Tuyết luôn đặt tay ở sau mông, đề phòng việc bị người ta sờ soạng.

Tần Hạo cũng không động tay động chân nữa, có phải kẻ ngốc đâu.

Cả hai đi dạo suốt buổi sáng. Giờ ăn trưa đã đến.

Lăng Ngạo Tuyết vào một nhà hàng. Gọi món đầy bàn, cô quyết định sẽ trút giận bằng việc ăn uống. Tiếc rằng sáng nay ăn quá no, đến trưa thì cô lại không có tâm trạng ăn. Thế là lãng phí một bàn ăn thịnh soạn.

Lúc sắp rời đi, cô nghe một bà lão buông tiếng thở dài: Ôi, thanh niên thời nay…

Lăng Ngạo Tuyết cảm thấy hôm nay cô vô cùng mất mặt.

Đi dạo tiếp nữa thì vẫn chán chết thôi. Thế nên Lăng Ngạo Tuyết quyết định buổi chiều sẽ về nhà đánh một giấc.

Nhưng tên mặt dày nào đó vẫn bám theo cô không rời. Lăng Ngạo Tuyết ngoái lại trừng mắt nhìn, anh bèn ngẩng đầu ngắm trời. Đợi cô đi tiếp, anh lại cất bước theo.

“Này, cứ đi theo tôi làm gì vậy? Tôi muốn về nhà ngủ!”, Lăng Ngạo Tuyết đành phải lên tiếng.

Tần Hạo khẽ gật đầu: “Ừm, có hơi mệt thật. Tôi cũng muốn về ngủ. Chúng ta ngủ chung đi!”

“Cút. Ai ngủ chung với anh chứ!”, Lăng Ngạo Tuyết điên tiết. Tên này đúng là không biết xấu hổ!

Tần Hạo bày ra vẻ mặt vô cùng đắc ý. Tôi cứ mặt dày như thế đấy, cô làm gì tôi nào!

Lăng Ngạo Tuyết rút súng chĩa vào đầu Tần Hạo, tức tối quát: “Cút ngay cho tôi!”

“Ô kìa, cảnh sát cầm súng đe dọa người dân vô tội ngay nơi công cộng. Chuyện này quả là hiếm thấy. Chờ tí. Tôi phải lấy điện thoại ra quay lại mới được!”, Tần Hạo chỉ lo lấy điện thoại ra, chẳng hề bận tâm đến họng súng đen ngòm đang chĩa vào đầu mình.

Không đánh được, không mắng được, đe dọa thì chẳng có tác dụng!

Lăng Ngạo Tuyết muốn khóc quá!

“Tha cho tôi đi. Xin anh đấy. Tôi có bạn trai rồi. Đừng bám theo tôi nữa. Anh làm tôi mệt mỏi lắm rồi!”

Tần Hạo kinh ngạc hỏi: “Tôi làm cô ở đâu cơ?”

“Anh…”, Lăng Ngạo Tuyết cáu tiết, bèn quay người đi, không để ý Tần Hạo nữa.

Về đến nhà, Lăng Ngạo Tuyết vừa vào trong liền khóa trái cửa ngay. Nhìn người nào đó ngơ ngác ở ngoài, cô đắc ý nói: “Khó chịu lắm hả? Có giỏi thì vào đây đi?”

Thở dài ngao ngán, Tần Hạo đành ngồi ngay trước cửa nhà cô.

- -------------------