Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ

Chương 460: Trong ngoài bất nhất




"Cô ấy cho anh hết cổ phần của công ty sao? Tất cả sao?"

Thẩm Giai Oánh ngồi xuống sô pha, bỗng chốc như người mất hồn.

Trước đây rất lâu, Thẩm Giai Oánh là hai người bạn rất tốt từ thời đi học, hai người họ rất hiểu nhau. Cô thừa hiểu Lâm Vũ Hân chính là kiểu phụ nữ mạnh mẽ đặt hết tâm tư vào sự nghiệp. Ngay từ khi còn rất nhỏ, cô ấy đã bắt đầu học kiến thức kinh doanh, từ hồi học đại học đã bắt đầu giúp bố quản lý công ty.

Đợi đến khi tốt nghiệp đại học, cô ấy tiếp quản Triều Dương. Nhờ nỗ lực của cô ấy mà tập đoàn này đã trở nên ngày một lớn mạnh.

Tất cả những thứ đó là toàn bộ tâm huyết của cô ấy. Thế nhưng, thật không thể ngờ cô ấy lại đem tất cả cho Tần Hạo.

Nhưng còn Giai Oánh cô, cô đã cho Tần Hạo được gì?

Ngoại trừ cái vỏ có thể coi là xinh đẹp này ra thì cô còn gì nữa? Luận sự nghiệp, luận gia thế, cô chẳng so được với Lâm Vũ Hân. Cứ coi như cô dịu dàng hơn chút thì đã sao? Dịu dàng có thể bán lấy tiền được sao?

Một khi phụ nữ đã bắt đầu suy xét chi ly thì thường đem bản thân mình so sánh với người khác. Đây là một việc hết sức đáng sợ.

Thẩm Giai Oánh lúc này đang đem tất cả mọi thứ của bản thân mình so sánh với Lâm Vũ Hân.

Luận về ngoại hình thì nhìn cô trưởng thành hơn Lâm Vũ Hân một chút, có thể nói là mỗi người đẹp một kiểu.

Luận về gia thế, Thẩm Giai Oánh chỉ là một cô gái xuất thân từ gia đình bình thường, không thể sánh với đại tiểu thư lá ngọc cành vàng như Lâm Vũ Hân.

Luận về năng lực, Lâm Vũ Hân có thể một mình chèo lái cả một tập đoàn, cho nên việc cô ấy giỏi hơn Thẩm Giai Oánh không có gì phải nghi ngờ nữa.

Hơn nữa, luận về thời gian quen biết Tần Hạo thì Lâm Vũ Hân cũng tới trước, Thẩm Giai Oánh là người đến sau. Đến đêm đầu tiên của cô và Tần Hạo cũng tới sau.

Thẩm Giai Oánh không khỏi buồn phiền mà rơi nước mắt. Cô nghẹn ngào nói: "Cô ấy đã làm đến vậy rồi thì em còn gì không thể buông xuống được nữa đâu? Ngày mai em sẽ nộp đơn từ chức, cùng anh về Trung Hải, sau này sẽ giúp anh chuyện ở công ty!"

Tần Hạo không biết rằng việc này sẽ đem tới nỗi buồn lớn như vậy cho Thẩm Giai Oánh. Anh nhất thời cũng không biết nói gì, nhưng dù sao việc cũng đã theo ý anh, cũng không nhất thiết phải nói thêm gì nữa.

Vừa đúng lúc Yên Yên nghe thấy câu này của Thẩm Giai Oánh, cô kinh ngạc quay lại hỏi: "Hai người muốn về Trung Hải sao?"

Thẩm Giai Oánh và Tần Hạo đều về Trung Hải thì hai chị em họ phải làm sao?

Đây là suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Yên Yên.

Tần Hạo cười đáp: "Cô cũng về cùng chúng tôi đi, cô còn việc gì cần ở lại Yến Kinh sao?"

"Tôi không có, chỉ là...", Yên Yên có nỗi khổ khó nói ra.

Trung Hải, sau khi trở về đó liệu cô có thể tiếp tục ở bên cạnh Thẩm Giai Oánh như bây giờ không? E là không thể, dù gì họ cũng là thuộc hạ của Tần Yên Nhiên nên phải về nhà họ Tần là điều không tránh khỏi.

Đúng lúc Yên Yên đang do dự không biết có nên nói ra chuyện này hay không thì Oanh Oanh từ trong phòng phi ra. Cô trợn tròn mắt, hỏi: "Oa, chị Giai Oánh muốn về Trung Hải làm tổng giám đốc sao?"

"Tôi...", Thẩm Giai Oánh ngẩn người ra, sau đó ngại ngùng nhìn Tần Hạo. Chức vụ của cô đương nhiên là do Tần Hạo quyết định.

Tần Hạo gật đầu đáp: "Đương nhiên, không có ai phù hợp với vị trí này hơn cô ấy!"

"Oa, tôi cũng muốn về, tôi cũng muốn đi làm, anh cũng sắp xếp cho tôi một công việc đi!", Oanh Oanh hai mắt sáng như đèn pha, giống như một con sói đói nhìn thấy miếng thịt nướng thơm phức trước mặt.

Tần Hạo đảo mắt, đáp: "Cô thì làm được cái gì? Định ăn không của người ta à?"

"Tôi có thể làm thư ký cho anh. Đừng có quên, tôi cũng từng học hành, còn máy tính thì ai mà chẳng biết dùng. Tôi ngày ngày ở nhà xem phim, sớm đã sử dụng thành thạo máy tính rồi. Tất cả chỉ chờ ngày hôm nay!", Oanh Oanh cười đắc ý. Nghe xong lời này, ba người còn lại đều khó chịu quay mặt đi.

Yên Yên nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đưa chị tới công ty để làm mất mặt tập đoàn Triều Dương sao?"

Mặc dù đã rất nhỏ tiếng nhưng tai Oanh Oanh khá thính. Oanh Oanh trợn mắt lên, nói: "Này, Yên Yên, không có việc gì làm thì đừng có bình phẩm người khác! Cẩn thận chị kể chuyện em ngủ mơ gọi tên Tần Hạo ra cho mọi người biết đấy!"

Này, chị đã nói ra rồi mà?

Yên Yên luống cuống, ngại đến nỗi chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui xuống. Cô chạy vào nhà bếp rửa lại đống bát đũa vừa mới rửa xong một lần nữa, như thể làm vậy thì có thể che giấu được sự ngượng ngùng của cô.

Tất cả chuyện này phải quay lại thời điểm sau khi Tần Hạo rời khỏi Yến Kinh lần trước.

Vào một đêm gió mát trăng thanh, có một người phụ nữ vô duyên nào đó tỉnh dậy để đi giải quyết vấn đề cá nhân. Vấn đề cá nhân này thì chính là họ hàng, tức bà dì đến thăm. Nhưng đen đủi thay, 'thứ đó' đã dùng hết mà cô ấy quên không mua.

Nửa đêm canh ba đương nhiên không thể đi xuống dưới nhà mua thứ đó được, cho nên đã định lẻn vào phòng em gái chôm một ít. Thế nên, cô nhẹ nhàng mở cửa, nhưng sau đó lại nghe tiếng Yên Yên nói mơ.

Lúc đó nghe không rõ, nhưng cái người phụ nữ vô duyên này lại đi lấy điện thoại ghi âm lại, sau đó đem về phòng nghe đi nghe lại rồi cuối cùng cũng nghe ra.

Yên Yên nói rằng: "Tần Hạo, em rất thích anh..."

Tần Hạo ngại ngùng đứng đó, không thể nào giải thích, mà thực ra cũng chẳng có cách nào giải thích. Anh chỉ đành trưng ra vẻ mặt bất lực nhìn Thẩm Giai Oánh.

Thẩm Giai Oánh nhìn Oanh Oanh, sau đó lại nhìn sang Yên Yên đang giả vờ bận rộn trong nhà bếp, rồi lại nhìn Tần Hạo đang đứng bên cạnh mình. Nét mặt Thẩm Giai Oánh lúc đó vô cùng quái dị.

Kẻ nào đó vừa gây họa lại nhẹ nhàng lẩn vào trong phòng, sau đó lại khóa cửa lại, cười đắc ý: "Lần này không tin không bóp chết được anh!"

Tần Hạo quả nhiên chết rất thảm.

Nửa đêm hôm đó, Thẩm Giai Oánh nằm trên giường u oán thở dài, nói: "Xem ra cả hai cô gái này đều khá là có ý với anh!"

Tần Hạo ngẩn người ra một lát rồi đáp: "Làm gì có?"

"Đừng giả vờ nữa, em có thể nhận ra. Yên Yên khá thân với em, anh nghĩ em không nhận ra sao? Thực ra, em đã biết từ lâu rồi", Thẩm Giai Oánh lại thở dài, nói tiếp: "Cô bé này ở bên cạnh em, mỗi lần nhắc đến anh, cô ấy đều rất vui. Mặc dù không nói rõ ra nhưng sao em có thể không biết chứ? Em chỉ giả vờ không biết mà thôi!"

Tần Hạo cười khổ đáp: "Anh cũng không biết mình đã làm gì với Yên Yên. Hơn nữa, em nói Yên Yên thích anh thì cũng tạm chấp nhận đi. Nhưng cái anh không hiểu là cái đồ chết dẫm Oanh Oanh kia sao có thể có ý gì với anh được".

"Anh ngốc thật! Lẽ nào anh không biết Oanh Oanh chỉ khi ở cạnh bọn em mới tỏ ra là người như vậy. Khi ở cạnh người khác, em chắc chắn anh sẽ không nhận ra cô ấy!"

Thẩm Giai Oánh có chút bất lực, còn nhớ một lần nghỉ phép cô ra ngoài chơi với hai chị em họ. Đi cùng ba người có vài đồng nghiệp của Thẩm Giai Oánh, mọi người cũng không thân nhau lắm.

Lần đó, Thẩm Giai Oánh cũng coi như được mở rộng tầm mắt. Oanh Oanh hôm đó mặt lạnh như băng, nói năng cẩn trọng khiến cho mấy đồng nghiệp nam muốn tiến tới kết bạn với người đẹp cũng không dám đến chào hỏi.

Tần Hạo cảm thấy rất kì lạ, anh đáp: "Không thể, lần trước chúng ta ra ngoài chơi, Oanh Oanh cũng như lúc ở nhà mà!"

"Đó là bởi vì có anh ở đó!", Thẩm Giai Oánh thở dài. Cô đã ở với Oanh Oanh lâu như vậy, nên cô hiểu rõ hơn Tần Hạo rằng cô gái nhìn có vẻ lẳng lơ phóng đãng này thực chất không hề giống như trong tưởng tượng.

Tần Hạo lại càng thấy buồn bực hơn. Tại sao ai cũng có một chiếc mặt nạ khiến anh không thể nhìn rõ gương mặt thật bên dưới của họ vậy?

- -------------------