Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ

Chương 466: Vẫn còn ưu điểm




Hai người phụ nữ cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, sau đó nhanh nhẹn bỏ đi. Điều họ hy vọng chưa từng xuất hiện, điều họ sợ hãi cũng chưa từng xuất hiện, không biết nên thất vọng hay là vui mừng nữa.

Đợi bọn họ đi rồi, Tần Hạo và Lâm Vũ Nghi liếc nhìn nhau, sau đó đều lúng túng.

Nguyên nhân là vì lời người phụ nữ kia vừa nói. Các đồng nghiệp rất tin vào năng lực trong phương diện kia của Tần Hạo.

Tần Hạo rất đắc ý, muốn biểu diễn một hồi nhưng tiếc là đã sai đối tượng. Anh thối mồm nói một câu: "Xem ra tôi vẫn có ưu điểm. Tôi còn tưởng là đám người kia bôi xấu tôi đến mức chẳng có ưu điểm gì chứ!"

"Người ta nói gì về anh thì kệ đi, quan tâm làm gì? Tôi đã sớm biết ưu điểm của anh rồi!", Lâm Vũ Nghi thuận miệng trả lời một câu.

Tần Hạo giật nảy mình, hỏi: "Sao cô biết được?"

Vừa mới hỏi xong, anh liền thấy Lâm Vũ Nghi đỏ mặt. Cô ấy không phải là người không biết xấu hổ như Oanh Oanh, không biết giỡn kiểu đó. Sau khi nghĩ đến chuyện lỗ mãng mình làm, cô ấy mắc cỡ đến mức suýt thì tìm một cái lỗ mà chui vào.

Cũng may Tần Hạo không có ý trêu em vợ, nhanh chóng tìm một lý do để đi trước.

Giả vờ giả vịt đi quanh công ty một vòng, anh cũng thấy rất nhiều người châu đầu ghé tai, vừa nói vừa cười trong lúc làm việc, rõ ràng là bọn họ đang nói chuyện không liên quan đến công việc. Dường như sau khi anh tiếp nhận công ty, bầu không khí ở đây đã khác xa trước kia.

Đại khái là đạo lý binh lính hùng dũng thì chỉ hùng dũng một mình, nhưng tướng quân hùng dũng thì cả quân đều hùng dũng nhỉ. Tần Hạo rất khó chịu, đi hết một vòng thì cảm thấy mình nhất định phải mở cuộc họp lãnh đạo. Anh còn chưa nghĩ ra được phương án cụ thể, nhưng nói chung không phải là cuộc họp biểu dương người tốt việc tốt.

Bước đến văn phòng của bộ phận bảo vệ mình làm việc trước kia, Tần Hạo ung dung vào trong, nhìn thấy mấy tên rảnh rỗi đang chơi đấu địa chủ với nhau.

Tần Hạo vẫn bỏ hai tay vào túi quần, đứng nhìn ở phía sau mấy người bọn họ, trên mặt có vẻ khinh thường.

Mà cái tên đối diện vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tần Hạo thì sợ đến mức suýt thì chui xuống bàn. Thấy Tần Hạo ra hiệu "suỵt" với mình, anh ta vẫn không biết phải làm sao, không biết là mình nên chơi tiếp hay nên bỏ bài xuống rồi cúi đầu nhận sai nữa.

Mà hai người khác lại quá tập trung, hoàn toàn không phát hiện ra ở phía sau có người. Bọn họ vẫn còn hô to gọi nhỏ, thật sự hơi quá đáng.

Cuối cùng hai người kia cũng phát hiện ra biểu cảm của cái tên đối diện không đúng lắm, không hiểu sao lại mất tập trung. Hai người nhìn theo ánh mắt của anh ta, sau đó lập tức ngây ra.

"Tổng... Tổng giám đốc Tần...", hai người đổ hết mồ hôi lanh, bài trong tay cũng rơi xuống đất. Ai nấy đều sợ đến mức suýt thì tè ra quần.

Tần Hạo đập vào gáy hai người, tức giận nói: "Kỹ thuật kiểu gì vậy, lúc nãy phải phá anh ta mới đúng. Ngu quá đi mất, để con năm của người ta chạy mất!"

Tất cả đều sửng sốt!

"Mẹ kiếp, kỹ thuật của anh quá tệ, ra đi ra đi. Tôi vào đánh hai ván!", Tần Hạo xắn tay áo, kéo tên kia qua một bên rồi tự xào bài.

Đánh hết một ván, Tần Hạo thắng được một gói thuốc lá. Đương nhiên không loại trừ việc có người cố tình nhường anh. Anh cầm mười mấy gói thuốc lá với nhãn hiệu khác nhau rời khỏi văn phòng của bộ phận bảo vệ, sau đó còn quay đầu lại cười nói: "Lần sau còn đánh bài thì cứ gọi tôi!"

"Ây. Ha ha... Ha ha..."

Mấy người kia không biết nên khóc hay nên cười. Nói chung là không còn ai dám đánh bài trong giờ làm việc nữa.

Tần Hạo cầm một đống thuốc lá lên lầu, trở lại văn phòng của mình. Anh nằm xuống ghế sô pha, lấy một điếu thuốc ra rồi nhen lửa. Nhìn vào đồng hồ, anh nói với Lâm Vũ Nghi đang vùi đầu gian khổ làm việc: "Đi thôi. Đến lúc tan ca ăn cơm rồi, ngày mai làm tiếp!"

Lâm Vũ Nghi cũng không ngẩng đầu lên, rất có phong độ của chị mình là Lâm Vũ Hân.

Tần Hạo đột nhiên ngẩn ngơ, nhớ đến Lâm Vũ Hân. Anh cười khổ, không biết chừng nào mới có thể gặp lại cô nữa, bây giờ cô sống tốt không?

Người ta luôn bảo, nhớ một người thì dù người kia ở xa đến mấy cũng sẽ hắt xì.

Lâm Vũ Hân không hắt xì, chỉ thở dài một hơi.

Cô đang ở bên cạnh một cái ao trong veo đến mức thấy đáy, phong cảnh xinh đẹp vô biên, giống như tiên cảnh trong tranh thuỷ mặc.

Lâm Vũ Hân mặc một bộ đồ cổ trang trắng như tuyết, eo nhỏ chân dài đều bị bộ quần áo này che kín, thế nhưng vẫn không che được khuôn mặt tuyệt đẹp này. Sau khi trải qua cuộc sống sông núi điền viên thế này, tinh thần và khí chất của cô càng lúc càng lãnh đạm và yên tĩnh, là một kiểu đẹp rung động lòng người khác.

"Nơi này thật là nhàm chán! Không có máy tính, không có ti vi, không có tín hiệu điện thoại, ngay cả điện cũng chẳng có. Thật sự không biết những người kia làm sao có thể sống ở đây cả đời, sắp buồn chết rồi!"

"Không biết bây giờ cái tên kia sao rồi? Rốt cuộc khi nào hắn mới đến đón mình đây? Đừng nói là nhân lúc mình không ở bên cạnh nên đi tán gái khắp nơi nhé!"

"Ôi, sớm biết như vậy thì không nghe lời bọn họ, không giao công ty cho hắn rồi. Trong công ty có mấy cô gái có ngoại hình không tệ, xem ra tám phần mười đều gặp tai ương cả!"

"Tên khốn kiếp này, đợi mình về thì nhất định sẽ đánh chết hắn!"

"..."

Lúc này vang lên giọng nói mềm mại của một cậu nhóc từ xa xa: "Chị Vũ Hân, sư phụ bảo chị về ăn cơm!"

"Biết rồi!", Lâm Vũ Hân bất đắc dĩ thở dài một hơi, nhìn cậu thiếu niên nho nhỏ bay đến đây, trong mắt toát ra vẻ yêu thích từ tận đáy lòng.

Cậu nhóc này tên là Trần Linh, là cháu đích tôn của nhà họ Trần, cũng là đệ tử của mẹ nuôi Trần Linh Tố. Cậu nhóc này người cũng như tên, linh động hoạt bát, tư chất hơn người. Mới năm tuổi mà cậu nhóc đã đột phá cảnh giới hậu thiên, tiến vào con đường tu luyện võ giả chính thức.

Sau khi đi tới đây, Lâm Vũ Hân lại có nhiều nhận thức hơn về thế giới này. Trước kia có nằm mơ cô cũng không ngờ rằng, trên mảnh đất mà mình đang sống lại có rất nhiều thứ không muốn người ta biết như vậy.

Giống như mương nhà họ Trần có thể nói là chốn thần tiên này.

Nếu vào một tháng trước, có người nói với cô trên thế giới này có một nơi giống như chốn thần tiên mà Đào Uyên Minh nói đến, cô nhất định sẽ tát vào mặt người đó, thuận tiện hỏi anh tỉnh ngủ chưa.

Mà bây giờ, cô nhất định sẽ gật đầu thật mạnh, cũng nói với người này rằng mình đã đến đó rồi.

Mương nhà họ Trần gần như đã tách biệt hoàn toàn với thế gian. Trừ một số liên hệ không thể cắt đứt, ví dụ như dòng thứ của nhà họ Trần.

Sự tồn tại của dòng thứ là để làm cầu nối cho thế tục và nhà họ Trần, không đến mức khiến người ở mương nhà họ Trần chẳng biết gì về sự thay đổi của thế giới bên ngoài.

Tần Hạo thật sự đã nghĩ sai về điều này. Anh cho rằng dòng thứ của nhà họ Trần phụ trách kiếm tiền, nếu không thì sao có thể nuôi được các ông lớn của thế gia võ lâm như nhà họ Trần.

Anh không ngờ rằng trong mương nhà họ Trần gần như tách biệt hoàn toàn với thế gian, có nhiều tiền thì có thể ăn cơm không? Không thể!

Tiền gần như là thứ vô dụng. Tất cả mọi thứ ở đây đều là do người trong thôn tự trồng trọt, sau đó trao đổi những thứ cần thiết với người khác.

Nơi này cũng không cần đến pháp luật, bởi vì tất cả mọi chuyện đều là do người nhà họ Trần giải quyết. Bọn họ có từ đường của riêng mình, có hội trưởng lão của gia tộc, cũng có gia chủ.

- -------------------