Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ

Chương 480: Ghét chết đi được




Tần Hạo thở dài một hơi, hỏi: "Nói vậy thì cô chẳng hề thích tôi chút nào sao?"

Lăng Ngạo Tuyết khó hiểu nhìn anh, sau đó lắc đầu. Vào lúc Tần Hạo đang vô cùng hy vọng trong lòng, cô nói: "Không phải là tôi không thích anh, phải nói là tôi ghét anh chết đi được! Tôi thấy anh liền muốn nôn. Anh nói xem tôi làm thế nào để không ghét anh đây?"

"Ặc, được rồi. Thật ra thì tôi cũng có một cách?"

Tần Hạo đứng dậy, trên mặt là ý cười nhè nhẹ. Anh đi đến cửa, mở cửa ra ngoài rồi lại thò đầu vào, nói: "Cô lại đây để đầu vào, tôi giúp cô đóng cửa lại. Có lẽ đến lúc đó cô sẽ khôi phục ký ức, trở nên thích tôi?"

"Không bằng anh tự thử đi. Đợi đầu bị cửa kẹp, trở nên bình thường rồi thì không chừng tôi sẽ thích anh đấy! Anh chỉ muốn thay đuổi người khác, tại sao không tự thay đổi chính mình đi?", Lăng Ngạo Tuyết lạnh lùng nói, sau đó bỏ đồ ăn vặt xuống, chạy vào phòng mình đóng cửa lại rồi đi ngủ.

Tần Hạo đứng sững trước cửa hồi lâu, vẫn nghĩ có nên nghe ý kiến của cô nàng này không. Đừng luôn nghĩ thay đổi người khác, thử thay đổi chính mình.

"Tôi hoàn hảo như vậy rồi, cô muốn người ta còn phải thay đổi thế nào nữa! Thật là!"

Tần Hạo than thở rời khỏi nhà Lăng Ngạo Tuyết, trở về nhà Thẩm Giai Oánh, đúng lúc cô vừa tan tầm. Nhân lúc Yên Yên ở trong bếp làm cơm, Oanh Oanh còn ở công ty tăng ca với Lâm Vũ Nghi, cái tên nóng vội như khỉ này còn chưa ăn cơm đã kéo Thẩm Giai Oánh vào phòng, lăn lộn với nhau một trận.

Lúc đi ra, một người thì tinh thần thoải mái, một người thì mặt mày ửng hồng, vừa nhìn liền biết chẳng làm chuyện gì tốt.

Lúc hai người đi ra, vừa vặn Oanh Oanh cũng tan tầm trở về. Thấy dáng vẻ nghiêm chỉnh của cô ấy, Thẩm Giai Oánh khó hiểu hỏi: "Oanh Oanh, cô sao thế? Muộn như vậy mới về?"

Oanh Oanh vẫn còn đang quen với việc giả vờ giả vịt, chưa chuyển thành dáng vẻ không biết xấu hổ. Đột nhiên nhìn thấy Tần Hạo, cô ấy bèn giả vờ nghiêm túc khụ một tiếng, sau đó nói: "Kia gì, nhân lúc lãnh đạo tan tầm, tôi đã lén quay phim, mọi người có muốn cùng thưởng thức không!"

Thẩm Giai Oánh xì một tiếng, vào bếp làm cơm phụ Yên Yên.

"Tổng giám đốc Tần, anh có muốn xem cùng tôi không, đại chiến trong thang máy đấy! Rất đặc sắc!"

Trên mặt Oanh Oanh là vẻ khiêu khích khó mà diễn tả. Nhưng nụ cười xấu xa này khiến Tần Hạo hơi run. Đừng nói là cô nàng này thật sự quay video lại nhé?

Lỡ như mấy người Thẩm Giai Oánh nhìn thấy, thanh danh cả đời anh liền bị hủy trong một ngày.

Nói là khi đối diện với thủ đoạn quyến rũ không biết xấu hổ của Oanh Oanh phải không chút để tâm, nhưng vừa vào thang máy, thấy không có ai liền xông lên sờ ngực người ta là thế nào?

"Đừng làm cơm cho anh, anh có việc đi trước đây!", Tần Hạo chạy nhanh như một làn khói.

Ôi, đến cả nhà của Thẩm Giai Oánh cũng không ở được nữa!

Tần Hạo bước trên đường, cảm thấy vô cùng phiền muộn. Anh nghĩ bây giờ tâm trạng của mình không tốt, hay là đi làm chuyện nghiêm chỉnh vậy. Lúc có tâm trạng tốt thì dành cho mấy cô gái, lúc có tâm trạng không tốt thì dành cho mấy ông già.

Anh quyết định đi thăm dò tình hình ở mương nhà họ Trần, bản thân cũng dễ chuẩn bị hơn. Vốn dĩ phải đi thăm dò ngay sau khi Lâm Vũ Hân đi, thế nhưng có một câu nói rất hay.

Không thắng nổi bệnh trì hoãn mà!

Trong tiềm thức, Tần Hạo có cảm giác sợ hãi với mương nhà họ Trần, trong lòng vẫn luôn trốn tránh vấn đề này. Vì vậy anh cứ nghĩ muộn một chút cũng được, dù sao cũng còn nhiều thời gian!

Hôm nay, có lẽ là do một câu nói của Lăng Ngạo Tuyết khiến anh cảm thấy hổ thẹn trong lòng. Đừng luôn cố gắng thay đổi người khác, cũng phải tự thay đổi chính mình.

Tần Hạo lái xe đến chỗ dòng thứ của nhà họ Trần ở Trung Hải, đây là tư liệu Huyết Ảnh điều tra được.

Người phụ trách của nhà họ Trần ở Trung Hải là Trần Lạc Hà, một người đàn ông hơn năm mươi tuổi.

Anh được gặp Trần Lạc Hà một cách rất thuận lợi.

Trần Lạc Hà mỉm cười nhìn người trẻ tuổi trước mặt, trong mắt có ba phần thưởng thức, ba phần kính trọng, còn có bốn phần đồng tình. Ông ấy thưởng thức thiên tư và thành tựu của người trẻ tuổi này. Kính trọng anh là vì anh là đệ tử thân truyền của Trần Linh Tố, theo lý mà nói thì địa vị còn cao hơn người thuộc dòng thứ như ông ấy. Còn đồng tình là vì hiểu rõ tất cả những chuyện đã xảy ra với anh nên không thể không sinh ra cảm giác đó.

Vừa gặp mặt nhau, Tần Hạo cũng không có tâm trạng lôi kéo làm quen ông ấy, hỏi thẳng: "Làm thế nào để đến nhà họ Trần? Nhà họ Trần ở đâu?"

Trần Lạc Hà cũng đáp thẳng thừng: "Đánh thắng tôi thì tôi sẽ dẫn cậu đi. Đánh không thắng thì khỏi nói nữa!"

Tần Hạo quơ nắm đấm, nói: "Bác à, nắm đấm lớn như nồi đất thế này, bác có thấy bao giờ chưa?"

"Chưa!"

"Đừng nên ép tôi ra tay, tôi điên lên thì đến tôi cũng sợ!"

"Thật sao? Vậy cậu điên đi!"

Tần Hạo hú lên một cách quái dị, xông thẳng lên, sau đó là âm thanh chấn động của chân khí.

Một tiếng sau, Tần Hạo sắc mặt trắng bệch, cả người yếu ớt không còn sức, đỡ tường ra khỏi mật thất, phía sau là Trần Lạc Hà đầu đầy mồ hôi.

Đánh không lại!

Không hổ là cao thủ của nhà họ Trần!

Sau khi bị đánh tơi bời một trận trong mật thất, Tần Hạo rời đi!

Đương nhiên không phải là anh tự dưng chạy đến đây chịu đòn. Anh phát hiện ra một cách để luyện công rất tốt, đó là thông qua chiến đấu để lĩnh hội quy luật lưu động của nội kình trong thân thể, sau đó thông qua vô số lần chịu đòn để nâng cao tố chất thân thể của mình.

Khoảng thời gian gần đây không có các cuộc chiến sinh tử như trước, anh cảm thấy xương của mình đã mềm đi rất nhiều.

Nhưng mà bị đánh thảm như vậy, ngoại trừ tâm trạng trở nên buồn bực thì chẳng có chút thu hoạch nào.

Tần Hạo về đến nhà, tắm xong thì nằm lên giường, không ngừng nhớ lại hết thảy những chi tiết nhỏ khi đánh nhau với Trần Lạc Hà. Anh chẳng bỏ sót một chi tiết nào, nhưng nghĩ hồi lâu vẫn không có chút đầu mối nào. Bởi vì hôm nay bị thương nhẹ, tuy rằng không nghiêm trọng lắm nhưng tinh thần cũng bị giày vò đến trạng thái rất mệt mỏi, cuối cùng anh ngủ thiếp đi trong lúc suy tư.

Đêm đó, Tần Hạo mơ một giấc mơ rất kỳ lạ. Trong mơ, lúc chiến đấu với Trần Lạc Hà, mỗi một chưởng, mỗi một quyền hay mỗi một chiêu thức của đối phương đều bị tách ra thành vô số động tác nhỏ, sau đó chiếu lại như đoạn phim. Bản thân anh thì ở trong mơ đánh với Trần Lạc Hà bộ chiêu thức kia.

Từ lần đầu tiên dây dưa mãi, đến lần thứ hai đã giống như nước chảy mây trôi, đánh đến lần thứ ba thì đã có thần vận, không hề thua kém Trần Lạc Hà.

Đánh xong bộ chiêu thức này, Tần Hạo trong mơ đột nhiên biến mất, trong đầu vang lên tiếng nổ.

"Tần Hạo!"

Âm thanh rít gào truyền vào tai anh.

Tần Hạo mở mắt ra, lập tức thấy Lâm Vũ Nghi đang cúi đầu nhìn mình.

- -------------------