Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ

Chương 482: Dập đầu nhận tội




Hiện giờ, Vương Dật Quần cực kỳ cực kỳ hối hận. Cậu ta đã kể chuyện này với bố mình. Bố cậu ta chẳng nói chẳng rằng, ‘thưởng nóng’ cho cậu ta hai cái bạt tai mà đến bây giờ vẫn còn đau.

Sau đó bố cậu ta ra ngay một chiếu chỉ: "Mau đến xin lỗi người ta, người ta bảo dập đầu thì dập đầu, người ta bắt gọi cha gọi mẹ thì gọi cha gọi mẹ. Nếu không giữ được khách hàng này thì tao sẽ tìm mẹ kế cho mày, sinh một thằng con trai khác!"

Vương Dật Quần vô cùng bi thảm, cậu ta là một kẻ ưa sĩ diện, sao có thể hạ mình xuống được? Nhưng nếu cậu ta nói ra suy nghĩ này thì có lẽ bố sẽ cầm dao rạch mặt cậu ta rồi nói: "Không có mặt thì khỏi sợ mất mặt!"

Cho nên, Vương Dật Quần đành mặt dày tìm tới tập đoàn Triều Dương với tinh thần dù có phải chết thì cũng phải cầu xin Lâm Vũ Nghi tha thứ cho bằng được. Tình bạn trong quá khứ lúc này chính là con át chủ bài.

Oanh Oanh vốn rất lạnh lùng nhưng lại bị một tên đàn ông con trai ôm chân cầu xin, làm cô suýt nữa thì biến đổi sang nhân cách khác. Sau cùng Oanh Oanh cũng hết cách nên đành phải báo với Lâm Vũ Nghi một tiếng.

Lâm Vũ Nghi nghe thấy cái tên này mặt bỗng chốc lạnh như băng. Thật uổng công cô đã coi cậu ta như bạn tốt, vậy mà cậu ta lại làm cô bẽ mặt ở quán nướng. Hôm đó cậu ta còn mắng cô, mắng cả Tần Hạo khiến cô xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu. Bây giờ biết công ty bố cậu ta lâm nguy nên mới biết đường đến cầu xin cứu mạng sao.

Đối với loại người như vậy, Lâm Vũ Nghi vô cùng khinh thường.

Nhưng cậu ta sống chết không chịu đi, nói thế nào cũng đòi gặp mặt bạn cũ Lâm Vũ Nghi một lần. Để được gặp Lâm Vũ Nghi, cậu ta còn khóc lóc trước mặt đồng nghiệp của cô, kể lể trước đây mình và Lâm Vũ Nghi là bạn tốt đến mức nào.

Ý tứ trong câu nói của cậu ta chính là giờ Lâm Vũ Nghi lột xác thành phượng hoàng rồi thì không cả thèm gặp mặt bạn cũ nữa.

Cho nên, Lâm Vũ Nghi lúc này phải đối mặt với áp lực vô cùng lớn. Nếu gặp thì nhìn thấy cậu ta cũng đủ làm cô nổi điên lên. Không gặp thì sẽ khiến người khác nghĩ rằng giờ cô giàu có là quên ngay bạn cũ, không niệm tình xưa.

Lâm Vũ Nghi không còn cách nào nên mới đành gọi điện cho Tần Hạo, bảo anh mau tới công ty nghĩ cách giải quyết chuyện này. Nếu có thể, Lâm Vũ Nghi thực sự hi vọng Tần Hạo có thể đuổi cậu ta đi. Cả cái nhà cung ứng là công ty của bố cậu ta cũng không cần nữa.

Tần Hạo rất vội vã đến công ty, muốn xem xem đã xảy ra chuyện gì. Nhưng đen đủi cho anh là lúc đó lại tắc đường, hóa ra là do phía trước xảy ra tai nạn giao thông.

Bây giờ là mười một giờ trưa, Vương Dật Quần biết nếu buổi sáng Lâm Vũ Nghi không gặp anh ta, đợi đến sau giờ nghỉ trưa, rất có thể cô sẽ không tới công ty nữa. Cho nên, lúc này cậu ta càng ra sức khóc thảm thiết.

Lâm Vũ Nghi thực sự chịu không nổi kiểu đàn ông mặc váy như thế này nữa nên đành cho người dẫn cậu ta vào trong văn phòng mình.

Vương Dật Quân mừng rớt nước mắt, vội vã theo Oanh Oanh vào văn phòng.

Trước đây mỗi khi đứng trước mặt Lâm Vũ Nghi, cậu ta đều tỏ ra mình ở chiếu trên còn Lâm Vũ Nghi chỉ là một người đẹp để cậu ta thường thức, trong đó còn có một chút dục vọng và sự đồng cảm. Nhưng lúc này đây, Vương Dật Quần không còn thái độ đó nữa mặc dù người trước mặt cậu ta vẫn là Lâm Vũ Nghi, nhưng thân phận và địa vị của cô lúc này đã khác xa. Tâm trạng của Vương Dật Quần cũng vì thế mà thay đổi hẳn.

Giờ cậu ta phải ngước mắt lên nhìn cô gái này, thậm chí còn chẳng dám nhìn thẳng vào cô. Cậu ta sợ chẳng may Lâm Vũ Nghi bực mình sẽ đuổi cậu ta đi.

"Vũ Nghi... Tổng giám đốc Lâm, hôm nay tôi đặc biệt tới đây để xin lỗi về sự việc lần trước. Tôi có lỗi với cậu, tôi thực sự không nên nói linh tinh sau khi uống rượu, nếu tôi biết tập đoàn Triều Dương... À, không, tôi thực sự không nên uống nhiều như vậy. Tôi xin lỗi cậu, hi vọng cậu có thể lượng thứ cho tôi...", Vương Dật Quần nói những lời vô nghĩa này một cách đứt quãng. Cậu ta có vẻ vô cùng lo lắng, cứ như thể một người nhà quê mới đến những nơi nguy nga lộng lẫy.

Lâm Vũ Nghi cực kì thất vọng. Cô nhớ lại Vương Dật Quần của trước đây không như thế này. Lúc còn ở trường đại học, cậu ta là con nhà giàu nhưng không hề kiêu ngạo, cũng là anh chàng đẹp trai vừa thông minh vừa có tài, là giấc mộng thanh xuân của biết bao cô gái.

Nhưng bây giờ Lâm Vũ Nghi thực sự thất vọng, người bạn học này đến tên của cô cũng không dám gọi nữa. Trước đây cậu ta vẫn gọi tên cô một cách thân thiết nhưng giờ lại gọi cô là 'tổng giám đốc Lâm'!

Cái danh xưng nghe mới nực cười làm sao!

Nếu Vương Dật Quần lấy thân phận một người bạn để xin lỗi Lâm Vũ Nghi, thừa nhận lỗi lầm của mình thì có lẽ Lâm Vũ Nghi sẽ không so đo chuyện này nữa. Làm gì có ai không có lúc mắc sai lầm cơ chứ?

Thế nhưng, mấy tiếng 'tổng giám đốc Lâm' này thực sự đã cắt đứt hoàn toàn chút tình nghĩa bạn bè trước kia trong lòng Lâm Vũ Nghi.

Người đứng trước mặt cô lúc này nào phải người bạn học con nhà giàu tài đức vẹn toàn mà chỉ là một doanh nhân có nhân phẩm tồi tàn mà thôi.

Đối với loại người này Lâm Vũ Nghi chẳng có gì để nói. Cô thẳng thừng: "Hôm đó Tôn Ngọc Yến đi về kiểu gì vậy? Tôi không nhìn thấy cô ta!"

"Cô ta?", Vương Dật Quần không hiểu tại sao Lâm Vũ Nghi đột nhiên lại hỏi tới nhân vật này. Cậu ta nghĩ có lẽ nào Lâm Vũ Nghi rất ghét Tôn Ngọc Yến nên định tìm cô ta để cho một bài học? Vừa nghĩ, cậu ta vừa thuận miệng đáp: "Là tôi lái xe đưa họ về!"

Đương nhiên là cậu ta chỉ nói là đưa họ về, chứ về đâu thì không nói. Vương Dật Quần nào có đưa họ về nhà mà đưa đến quán rượu. Sau đó,... là những chuyện không dành cho thiếu nhi, không nói nữa!

Lâm Vũ Nghi khẽ thở dài, nét mặt bỗng trở nên lạnh lùng, đáp: "Cậu uống say như vậy mà vẫn lái xe đưa họ về nhà được sao? Bọn họ chưa mất mạng thì đúng là cao số!"

Vương Dật Quần bỗng thẫn thờ, đến giờ cậu ta mới biết hóa ra Lâm Vũ Nghi muốn hỏi chuyện này. Nhưng lúc này đã muộn rồi, có muốn giải thích cũng khó mà giải thích được rõ ràng.

"Hôm đó tôi thực sự đã uống say, sau đó ra ngoài hóng gió cũng tỉnh táo lên kha khá, vẫn có thể lái xe. Cũng may không gặp cảnh sát, nếu không say rượu lái xe là bị gô cổ lại rồi!"

Lâm Vũ Nghi thấy cậu ta vẫn lằng nhằng với câu chuyện đó thì chẳng có hứng thú ngẩng đầu lên nhìn lấy một cái. Trong lòng cô không khỏi u sầu vì người bạn này.

Vương Dật Quần thấy Lâm Vũ Nghi chẳng nói chẳng rằng, cứ cúi gằm mặt xuống thì liền cắn răng bước lên phía trước một bước, nói: "Tổng giám đốc Lâm, tôi thực lòng muốn tới xin lỗi. Hi vọng cậu rộng lượng không chấp kẻ nhỏ nhặt như tôi!"

"Tôi không có chấp cậu!", Lâm Vũ Nghi hờ hững đáp. Lời này là thật lòng, nếu không phải cậu ta tự tìm tới thì đúng là cô không nghĩ ra chuyện này, càng không nghĩ tới việc sau hôm đó phải đối phó với Vương Dật Quần như thế nào.

Còn về công ty Minh Đạt của bố cậu ta, cô càng không nghĩ đến. Vốn công ty đó cũng không quá lớn, Lâm Vũ Nghi sao có thể để ý nhiều như vậy. Nếu không phải Vương Dật Quần tự tìm đến đây thì đến giờ cô vẫn không biết.

Được thôi, nếu cậu đã khóc lóc cầu xin tôi như vậy thì tôi sẽ cho cậu vừa lòng. Tôi sẽ để cho công ty nho nhỏ của cậu biến khỏi tầm mắt tôi mãi mãi về sau!

Cho nên, Vương Dật Quần hôm nay gặp 'may': hôm nay cậu ta không đến thì đã chẳng làm sao!

Lâm Vũ Nghi lạnh nhạt nói: "Cậu muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra, tôi không có nhiều thời gian!"

Vương Dật Quần cắn răng, nói: "Tôi hi vọng hiểu lầm giữa chúng ta sẽ không ảnh hưởng đến việc hợp tác giữa tập đoàn Triều Dương và công ty của nhà tôi".

Lâm Vũ Nghi hờ hững đáp: "Việc này không phải do tôi quản, tôi cũng sẽ không can dự vào. Cậu đi tìm người phụ trách bộ phận tương ứng của công ty tôi mà hỏi. Được rồi, nếu không có việc gì nữa thì mời cậu về cho! Không tiễn!"

Những việc xấu mà Vương Dật Quần đã làm, những người khác đều không biết. Người ngoài chỉ biết rằng hai người là bạn đại học. Mà người bạn này của tổng giám đốc Lâm lần này khóc rất thương tâm rồi đến tìm cô ấy. Hai người bọn họ nói chuyện với nhau trong văn phòng rất lâu, sau đó người bạn kia lại thất thểu ra khỏi văn phòng với dáng vẻ vô cùng đau lòng.

- -------------------