Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ

Chương 497: Em bị thần kinh à!




Trên đường đi xảy ra chuyện gì thì không cần nói cũng biết. Tóm lại, khi Diệp Thanh Trúc xuống xe vào khách sạn thì hai chân run rẩy, đứng cũng không vững nữa.

Nghỉ ngơi một buổi tối, ngày hôm sau họ lại tiếp tục lên đường.

Cuối cùng thì chiếc SUV cũng đã tới được đoạn đường gần với Trần gia thôn nhất trên bản đồ. Nơi đây là một vùng sỏi đá.

Tần Hạo phóng tầm mắt. Phía trước là một dãy núi hoang vắng không một bóng người. Đường đã cụt, chiếc xe không thể chạy thêm.

“Xuống xe, đi thôi!”

Tần Hạo quay xe, lái tới một khu kín đáo. Anh xuống xe, lấy ra một ba lô ở cốp xe khoác lên vai, sau đó xách thêm một túi đồ nữa trên tay.

Diệp Thanh Trúc vừa ngáp ngủ vừa bước xuống. Thấy bộ dạng của Tần Hạo thì vui vẻ.

“Chậc chậc, chuẩn bị chu đáo gớm nhỉ!”

“Bắt buộc thôi!”

Tần Hạo cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Theo chỉ dẫn của bản đồ, thì đoạn đường tiếp theo phải trèo đèo vượt suối. Ở giữa vùng rừng núi mà tìm được đường vào Trần gia thôn thì không phải chuyện dễ dàng.

Hơn nữa, Trần Lạc Hà còn nói lối vào Trần gia thôn có bày thế trận. Vậy thì không thể không cẩn thận chuẩn bị trước.

“Đi thôi!”

Hai người bắt đầu đi bộ tới dãy núi phía trước.

Tần Hạo khoác hai túi đồ lớn trên người mà cảm giác không hề hấn gì. Diệp Thanh Trúc thì đi tay không. Mới đi được hai bước cô đã kêu mệt.

“Trời ơi, nhức quá đi, em không đi nổi nữa!”

Đi tới trước một tảng đá, Diệp Thanh Trúc ngồi phịch xuống, bóp bắp chân và không ngừng càm ràm.

“Tại anh, kéo người ta tới đây. Người ta là con gái yếu đuối, làm gì có sức mà trèo lên ngọn núi cao như thế này! Em không biết, anh phải cõng em!”

Tần Hạo coi như điếc. Dù sao cô ấy cũng thuộc loại mặt dày, kiểu gì cũng nói được nên kệ.

Thấy Tần Hạo mặc kệ thì Diệp Thanh Trúc càng kêu to hơn.

“Em không đi nữa, nếu anh không muốn đi một mình và bỏ mặc một cô gái như em ở nơi hoang vắng thế này thì cõng em đi! Tùy anh đấy!”

Tần Hạo châm điếu thuốc, hút một hơi nhưng không nói gì mà nhấc chân bỏ đi.

“Này, con người anh sao lại như thế chứ!”, Diệp Thanh Trúc thấy anh chẳng nể nang thì vội vàng đuổi theo. Hai người cãi nhau, tôi nhéo anh, anh đá tôi, thật vui vẻ.

Hóa ra trên đường đi, họ đã quấn lấy nhau và dường như có một sợi dây vô hình kết nối, dù không nhìn thấy nhưng đã buộc họ lại với nhau, không thể tách rời.

Chuyện tới nước này, Tần Hạo cũng không rõ là rốt cuộc mối quan hệ giữa mình và Diệp Thanh Trúc là gì. Cô vốn là cô nhóc bên cạnh sư phụ nhưng lại không có vẻ ngoan ngoãn của một người giúp việc mà giống một cô nhóc hoang dại hơn.

Còn anh thì đã để xảy ra mối quan hệ không nên có với cô. Nói là chơi gái thì có khi còn phù hợp hơn.

Nhưng giữa hai người cũng có một thứ tình cảm nam nữ đặc biệt. Nó khác với Thẩm Giai Oánh.

Khi có những lời dặn dò cuối cùng với bốn người Thẩm Giai Oánh vào tối qua, Tần Hạo đã suy nghĩ rất nhiều. Kết luận cuối cùng về mối quan hệ giữa anh và bọn họ được phân tích như sau.

Thẩm Giai Oánh là người phụ nữ mà đời này anh sẽ không từ bỏ, và cũng cùng anh trải qua rất nhiều sóng gió.

Lâm Vũ Nghi tạm thời vẫn đang dừng lại ở thân phận em vợ. Nhưng tối qua khi cô ấy nói ‘tôi sẽ luôn đợi anh’ thì đã khiến Tần Hạo quyết định sẽ đi cùng cô tới cùng.

Hai chị em Oanh Oanh. Oanh Oanh có lẽ sẽ bám anh tới chết không chịu buông.

Yên Yên thì còn hơi sớm, vẫn cần thêm thời gian khảo nghiệm.

Lâm Vũ Hân mới là người phụ nữ mà anh thực sự quan tâm. Lần mạo hiểm tới Trần gia thôn này là vì cô.

Bất luận thế nào cũng phải lôi cô ra khỏi cái đầm lầy khó lường của Trần gia thôn. Mặc kệ cô có phải là cháu gái của ông cụ nhà họ Trần hay không.

Còn Diệp Thanh Trúc thì Tần Hạo không biết phải đối xử với cô như thế nào nên đành tới đâu hay tới đó.

Hai người chật vật trèo qua ngọn núi cao trước mặt. Dù Tần Hạo có sức lực thế nào thì phải vác hai cái túi cũng khiến anh toát mồ hôi đầm đìa.

Thế nhưng càng lúc họ càng tới gần vị trí được đánh dấu trên bản đồ.

Tần Hạo cũng mỗi lúc một cẩn thận hơn. Anh chăm chú quan sát tình hình xung quanh, tỉ mỉ lần theo con đường nhỏ tới Trần gia thôn.

Diệp Thanh Trúc theo ở phía sau. Thỉnh thoảng cô còn ngâm nga, rồi phàn nàn vài câu. Thấy Tần Hạo không quan tâm thì cô lại ngồi phịch xuống. Thế nhưng thấy anh chẳng buồn quay đầu và cứ thế đi xa thì cô đành phải lầm bầm chửi rủa vài câu rồi đứng dậy đi theo.

Họ đi tới khi trời dần tối.

Cảm giác về phương hướng và khả năng thích ứng với môi trường rừng rậm của Tần Hạo đã được bộc phát. Anh không hề bị mất phương hướng ở khu rừng núi này khi đã từng là một nhân vật rất ngầu trong giới sát thủ lăn lộn nhiều năm ở nước ngoài.

Tối nay có trăng, trời càng tối thì phản ứng của anh càng nhanh nhạy.

Trong rừng thi thoảng vọng lại tiếng kêu của động vật, khiến bầu không khí một nơi hoang vu không một bóng người này càng trở nên khủng khiếp.

Lần này thì Diệp Thanh Trúc càng không dám ở phía sau quá xa. Cô vội vàng đuổi theo, hai tay nắm chặt cánh tay của Tần Hạo, sợ bị bỏ rơi.

“Có sói không?”, Diệp Thanh Trúc hỏi nhỏ, mắt nhìn xung quanh, sợ nhìn thấy một cặp mắt lấp láy ở đâu đó.

Tần Hạo rút một khẩu súng từ trong túi ra, đeo mắt kính đi đêm, quay lại nói với cô: “Em cũng sợ sói à?”

“Hả, đương nhiên rồi. Nếu là sói đực thì em không sợ!”

Diệp Thanh Trúc nhiều chuyện.

Tần Hạo bị chọc tức điên. Cô nàng này kiểu gì cũng nói được.

Diệp Thanh Trúc cười nói: “Khác giới thì hấp dẫn nhau mà. Một con sói đực nhìn thấy vẻ đẹp của mỹ nữ thì có khi lại trở thành thú cưng của cô ấy đấy!”

Nếu không phải vì có qua nhiều quy tắc không hiểu khi tới nhà họ Trần, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì Tần Hạo thật sự chỉ muốn bắn luôn cái đuôi này. Chỉ ăn nói linh tinh là giỏi.

Đang cẩn thận đi về phía trước thì đột nhiên không biết thần kinh của Diệp Thanh Trúc làm sao mà cô bỗng ngửa cổ lên trời tru lên như ma làm.

“Em bị thần kinh à?”

Tần Hạo nổi điên, lập tức bụm miệng cô lại.

Nhưng đã muộn.

Diệp Thanh Trúc kêu như vậy đã gây ra xôn xao trong khu rừng. Từng cặp mắt mọc xanh ngọc bích lấp láy nhìn chăm chăm bọn họ trong màn đêm.

“Mẹ kiếp, đúng là có sói thật, mà cũng nhiều gớm!”

Ở trong rừng, thứ đáng sợ nhất không phải là người. Bởi vì con người không linh hoạt bằng động vật. Sinh vật nguy hiểm nhất trong rừng là sói, hơn nữa chúng lại là động vật bầy đàn, một khi hành động là theo cả nhóm.

Tần Hạo không nghĩ nhiều, anh kéo chốt an toàn, từ từ đi về phía trước, chú ý nhìn xung quanh.

“Không cần sợ, có em ở đây, đảm bảo anh sẽ không sao!”

Diệp Thanh Trúc đi ở phía sau cười nói.

“Cút!”

Tần Hạo tức giận: “Nếu không phải em tru lên thì có dụ ra cả đống thế này không? Lát nữa em tự lo cho mình đi! Còn lâu anh mới cứu!”

Diệp Thanh Trúc ấm ức: “Sao anh lại như vậy chứ, vứt người ta một mình ở đây. Người ta là người phụ nữ của anh mà, lẽ nào, anh thích bị súc sinh cắm sừng sao?”

- -------------------