Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ

Chương 91: Đừng Giả Bộ Làm 'Thánh Tình' Nữa




Vương Tú Quân biết rào cản lớn nhất giữa hai người bọn họ chính là Đường Kiều. Cô vốn không muốn nghĩ đến, nhưng Tần Hạo lại cứ nhắc tới.

“Em sẽ nói là anh dụ dỗ em!”

Vương Tú Quân bật cười. Cô cảm thấy ý này không tệ, đổ hết lỗi lầm lên đầu anh.

Tần Hạo cười nói: “Có ai đó cứ nói anh mặt dày, nhưng sao anh phát hiện ra có người, mặt còn dày hơn cả anh nữa? Rõ ràng là em dính lấy anh, vậy mà còn nói là do anh dụ dỗ em sao?’

Vương Tú Quân nói với vẻ bỉ ổi: “Anh lùi để tiến, đầu tiên là làm quen em, sau đó từng bước từng bước khiến em rơi vào bẫy của anh. Anh thật đáng ghét!”

Tần Hạo thản nhiên nói: “Em cứ đi giải thích với Đường Kiều như vậy. Cô ấy sẽ chỉ cảm thấy người chị em thân thiết nhất đã cướp mất bạn trai của mình thôi. Em tự giải quyết đi!

“Này, sao con người anh vô trách nhiệm thế chứ?”, Vương Tú Quân tức giận đứng dậy gầm lên.

Tần Hạo tỏ vẻ khinh khỉnh: “Anh có ngủ với em đâu, chịu trách nhiệm cái gì chứ?”

Vương Tú Quân kéo chăn đang đắp trên người Tần Hạo ra. Cô chui vào trong, ôm chặt lấy anh: “Bây giờ ngủ rồi nè!”

“Cho anh xin đi, em là người lớn. Em nghĩ anh nói "ngủ" chỉ đơn giản như này sao?”, Tần Hạo điềm nhiên trả lời.

Vương Tú Quân tỏ ra giận dỗi. Cô cởi bộ đồ ngủ màu tím nhạt, áp sát người ôm chặt lấy lưng anh.

“Vậy anh định làm gì thì làm đi! Em chiều anh!”, giọng điệu Vương Tú Quân chứa tia oán hận. Cô chẳng biết xả nỗi oán hận này ra chỗ nào, thế là cô há miệng, hung hăng cắn vào lưng anh.

Tần Hạo cảm thấy đau vai, đang định giãy ra thì đột nhiên…

“Ấy da!”

Vương Tú Quân bỗng kêu lên. Cô lập tức đẩy Tần Hạo ra, khẽ sờ lên lưng anh. Tay cô run rẩy vì sợ hãi. Sau đó cô không hề chần chờ mà xốc chăn lên.

Tấm lưng trần của Tần Hạo hiện rõ mồn một trước mặt. Từng vết thương đáng sợ, khủng khiếp giống như những con ác long kéo từ phía sau ra phía trước.

Vương Tú Quân chết đứng trong khoảnh khắc.

Tần Hạo lấy áo trên giường mặc vào người với vẻ mất kiên nhẫn. Bỗng nhiên, Vương Tú Quân ôm chầm lấy anh, khẽ vuốt ve từng vết thương trên người anh bằng những ngón tay thon dài của mình.

“Đây là niềm vinh dự tuyệt vời nhất trong cuộc đời người đàn ông. Nó sẽ không bao giờ phai mờ, là tấm huy chương mà không một ai có thể cướp đi mất!”, nét mặt Vương Tú Quân trở nên nghiêm túc. Ánh mắt cô tràn đầy sự tôn kính.

Nhưng Tần Hạo đâu có quên. Anh cố nén lại sự khao khát trong lòng rồi nói nhỏ: “Em thật sự quyết tâm là có chết cũng không quay đầu?”

“Anh bắt em quay đầu thì chi bằng bảo em chết đi!”, Vương Tú Quân kiên định nói. Cô siết chặt lấy tay anh từ sau lưng.

Tần Hạo nghiến răng, lớn tiếng chửi: “Vậy anh mặc kệ đấy, cái gì tới cứ tới!”

Nói xong, Tần Hạo quay người lại, đè lên người Vương Tú Quân.

Vương Tú Quân hết hồn. Cô ra sức giãy giụa, tức giận nói: “Sao anh giống súc sinh thế?”

Tần Hạo cười lớn: “Anh nói rồi, em thường chửi anh như vậy, nhất là khi ở trên giường! Xem ra đã bị anh đoán trúng. Em cũng chẳng cân nhắc, đã lên giường rồi còn ra vẻ thanh cao. Có ai mà không là súc sinh chứ, khác gì chó mèo đâu?”

Cuối cùng Vương Tú Quân cũng đã lấy lại được chút lý trí của mình. Cô chau mày nói: “Anh nghĩ kỹ rồi chứ? Phải giải thích với Đường Kiều thế nào?”

“Giải thích cái gì? Có gì mà phải giải thích?”, Tần Hạo tức giận. Sự việc lằng nhằng quá.

Vương Tú Quân bật cười khi nhìn thấy bộ dạng do dự của anh.

Khoảnh khắc này, nụ cười tuyệt mỹ của cô nở rộ. Đôi mắt long lanh, co ngẩn ngơ nhìn Tần Hạo. Biểu cảm thật khó nói nên lời, có sự xấu hổ, có sự vui mừng, và có cả niềm hạnh phúc.

Tần Hạo thở dài. Anh lật người, nằm ngửa nhìn lên trần nhà với vẻ thẫn thờ.

Đêm đó chỉ có khoảng ba, bốn tiếng là trời đã sáng.

Tần Hạo cũng không có thêm bất kỳ hành động gì. Vương Tú Quân thì quá mệt mỏi. Cô nằm bên cạnh Tần Hạo ngủ ngon lành.

Nếu là trước đây thì chính Vương Tú Quân không thể tưởng tượng nổi và ngay cả bản thân cô cũng không ngờ rằng ở bên cạnh Tần Hạo luôn có một cảm giác an toàn tới mức thần kỳ.

Vương Tú Quân ngủ tới trưa mới tỉnh lại. Cô sờ soạng xung quanh, nhưng trống không. Vương Tú Quân vội vàng mở mắt.

Tần Hạo đi rồi sao!

Vương Tú Quân bỗng cảm thấy thất vọng. Cha nội này thật vô lương tâm. Dù gì cũng đã ngủ với nhau một đêm, mặc dù chẳng làm gì được nhưng anh đi gì mà sớm thế!

"Tên khốn này không hiểu việc một cô gái chịu lên giường với anh là có ý nghĩa gì sao? Đúng là khúc gỗ!”, Vương Tú Quân nói rồi bỗng cảm thấy thú vị bèn bật cười.

Vương Tú Quân bước vào nhà tắm. Cô nhìn chính mình với vẻ quen thuộc trong gương. Hình như cô đã hơi khác, thần sắc tốt lên nhiều

“Hóa ra đây chính là hương vị của tình yêu, thật khiến người khác rung động!”

Vương Tú Quân tắm rửa, sửa soạn xong mới rời khỏi khách sạn.

Cô lấy điện thoại ra xem giờ, lúc này là mười hai rưỡi trưa. Cô cảm thấy hơi đói bụng.

Đúng lúc này, điện thoại có tin nhắn gửi đến.

“Xuống ăn cơm đi!”

Người nhắn tin chính là Tần Hạo. Vương Tú Quân vội vàng gọi điện thoại. Cuộc gọi vừa kết nối cô đã vui mừng nói: “Chồng à, anh đang ở đâu??

“Em gọi linh tinh gì vậy!”

Tần Hạo ở đầu dây bên kia trở nên trầm mặc. Hình như anh cảm thấy không quen. Một lúc sau anh mới bình tĩnh nói: “Anh đợi em ở cửa thang máy!”

“Ừm!”

Vương Tú Quân hạnh phúc tắt máy.

Cửa thang máy vừa mở ra, Vương Tú Quân liền nhìn thấy khuôn mặt thân quen của Tần Hạo. Cô cảm giác trong mắt mình giờ đây chỉ có mỗi anh.

Đẹp trai quá đi mất!

Vương Tú Quân nhảy chân sáo ra, ôm lấy cánh tay của Tần Hạo, khẽ gọi: “Chồng ơi!”

Tần Hạo vỗ trán. Thật bất lực!

“Đừng gọi linh tình chứ. Anh có làm gì em đâu, cũng chưa lấy em, sao em lại có thể gọi như vậy chứ?”

“He he, tối qua anh đã ngủ với em rồi. Lẽ nào anh định chối bỏ trách nhiệm sao?”, Vương Tú Quân nhoẻn miệng cười trông thật quyến rũ.

Khiến Tần Hạo không khỏi ngẩn ngơ.

“Em đẹp không?”, Vương Tú Quân cảm nhận được ánh mắt mơ màng của anh bèn hỏi.

Tần Hạo nghiêm túc gật đầu. Anh vốn định chọc ghẹo cô nhưng nhìn dáng vẻ yêu kiều đó thì anh lại cảm thấy khao khát. Anh gật đầu nói: “Đẹp!”

“Sau này không được nói là anh nhìn đủ rồi, nhìn chán rồi, nhìn thấy em là thấy phiền đấy nhé!”, Vương Tú Quân giống những cô gái đang yêu khác, chưa gì đã nói chuyện hơn thua.

Hai người đi vào nhà hàng ở tầng một, tìm một vị trí rồi ngồi xuống. Tần Hạo gọi người phục vụ lên đồ ăn.

“Anh xin lỗi nhé! Tối qua tâm trạng không được tốt lắm”, Tần Hạo nâng ly rượu vang, xin lỗi cô.

Vương Tú Quân bĩu môi, tay đặt lên cằm, nhìn anh cười: “Tối qua anh còn mắng em giả bộ dè dặt, giả bộ dịu dàng, đáng yêu. Em nói anh ấy, rõ ràng là đồ háo sắc, chỉ muốn ôm ấp làm tới, vậy mà cứ giả bộ làm ‘thánh tinh" làm gì? Làm vậy anh có mệt không? Em cảm thấy anh mới thật sự là đồ giả tạo đấy!”

- -------------------