Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 339




Kỳ thật thì Lâm Phi còn có thể nhắc đến cảnh giới Quy Nguyên, có thể cảm nhận được nguyên khí tràn ngập trong vũ trụ, nhưng nói ra thì bọn họ càng thêm khó lý giải nên không nhắc đến.
Lâm Phi dừng một chút, nhìn thấy cha con Phương gia đang suy nghĩ, liền tiếp tục nói:
- Tôi muốn nói, thế giới mà chúng ta thấy, chẳng qua là thế giới của định luật Tảng băng trôi. Khi chúng ta đến một cảnh giới hoàn toàn mới thì sẽ có đồ vật mới xuất hiện.
Cho nên, thế giới mà chúng ta thấy là thế giới chân thật, nhưng cũng không hoàn toàn là thế giới chân thật.
Nói xong, Lâm Phi đưa tay chỉ vào máy tính phòng thí nghiệm:
- Các người nhìn đi, nhân loại phát minh ra máy vi tính, rồi thế giới internet. Ở trên mạng, mọi người có thân phận, có tiền tài, có ngôn ngữ, có các dạng tin tức. Ngoại trừ không có cảm giác nó là thực thể thì máy vi tính, internet cũng là một thế giới.
Nếu như một ngày nào đó trong tương lai, nhân loại tạo ra một chương trình, có thể thông qua internet truyền vào trong não người cảm nhận tin tức. Như vậy, nhân loại cái gì cũng không làm, chỉ cần ngồi trước máy vi tính cũng có thể cảm nhận được lạnh băng và khốc liệt, ôn nhu và lạnh lùng.
Đến lúc đó, nhân loại còn có thể phân biệt cái gì gọi là thế giới thật, cái gì là thế giới ảo? Các người có nghĩ ra không?
Cha con Phương gia sửng sốt một chút rồi lắc đầu.
Lâm Phi không nói lời nào, dùng ngón tay chỉ vào đầu của mình.
Phương Hải Triều có vài phần hiểu ra, nói:
- Ý của cậu là, thế giới internet cũng vậy mà thế giới của chúng ta cũng vậy, cuối cùng đều là đầu óc của chúng ta thông qua thu hoạch tin tức mà phân biệt ra hay sao?
- Phân biệt cũng là một từ đúng. Nhưng tôi cho rằng, thế giới....chính là đại não sáng tạo.
- Cái gì?
Cha con Phương gia chấn kinh. Bọn họ cảm thấy đây là một cách nghĩ điên cuồng.
Lâm Phi hút một hơi thuốc cuối cùng, nhả ra một làn khói, nói:
- Các người cứ một mực đi tìm trí tuệ nhân tạo siêu cấp. Nhưng người sáng tạo ra nó lại là một cô gái có tên Ảnh Tử.
- Cô ấy sáng tạo ra LOOK, là trí tuệ nhân tuệ siêu cấp, đã nói cho tôi biết, thế giới chân thật và thế giới giả tưởng, hết thảy đều là tin tức.
-Nếu có một ngày, nhân loại có thể kết hợp đủ loại tin tức với nhau, khi đó nhân loại không chỉ chế tạo ra trí tuệ nhân tạo siêu cấp, thậm chí còn có thể trực tiếp sáng tạo ra một thế giới sinh hoạt như chúng ta bây giờ chứ không phải là thế giới ảo internet.
-Mà nhân loại sở dĩ không tạo ra được thế giới giống như thế giới hiện tại là vì họ tạm thời không có biện pháp và năng lực để tiếp xúc nhiều tin tức hơn.
-Cho dù là cổ võ giả, tu luyện đến cảnh giới Tiên Thiên, thu hoạch nhiều tin tức, nhưng cũng chỉ là chân khí Tiên Thiên mà thôi.
-Có những người đi trước đã thông qua thực tế của bọn họ mà nói cho chúng ta biết một sự kiện, bất kể thông qua tu luyện võ cổ hay là ma pháp, hay là sát khí, hay là các dạng tu luyện khác, cuối cùng đều dựa vào đại não của loài người.
-Đại não, là thứ bí ẩn duy nhất mà nhân loại không có cách nào phá giải được. Nó chính là cái chìa khóa để nhân loại mở ra vô số tin tức.
-Để đầu óc chúng ta cảm ngộ đến một thế giới cao hơn, triển lộ cho chúng ta nhiều bí mật hơn, khi đó chúng ta mới có thể tiến nhập vào một lĩnh vực mới.
-Cho nên, nếu muốn hiểu rõ cái gì là thế giới chân thật, nhân loại chỉ có thể không ngừng khai phá đại não thì mới có cơ hội thành công.
Trong mắt Lâm Phi tràn đầy hồi ức. Trên hải đảo, dưới trời sao, bóng hình xinh đẹp khiến hắn khó quên, kích động vạn phần giảng giải trí tuệ kết tinh của cô, đưa hắn vào một thế giới tinh không văn minh chưa bao giờ nghĩ đến.
- Trí tuệ nhân tạo siêu cấp xuất hiện, kỳ thật không khó lý giải. Đó chính là thông qua bắt chước đại não nhân loại chế tạo ra một hợp thể tập trung tin tức thời đại siêu việt.
Nó có thể đánh bại toàn bộ máy vi tính trên thế giới, là vì nó đã đem khái niệm "tin tức" tiến hành tổng kết lại, đem tin tức của thế giới hiện thực làm nhiều hơn thế giới giả tưởng. Còn trí tuệ nhân tạo siêu cấp tiếp xúc thế giới chỉ là giảm bớt tin tức.
Phương Thư Hải và Phương Hải Triều mặt mũi chấn kinh. Bọn họ cảm thấy toàn thân đều nổi da gà. Cô gái tên Ảnh Tử kia có thể nói là muốn dùng máy vi tính để sáng thế.
- Nói như vậy, các người phát minh ra vật chất S cũng chính là muốn cho đại não của nhân loại có thêm ...tin tức?
Phương Thư Hải hỏi.
- Đúng vậy. Có thể hiểu là như vậy.
Lâm Phi gật đầu. Hắn chính vì muốn để cho hai người biết ý nghĩa của vật chất S nên mới nói những khái niệm cũ này.
- Chúng tôi phát hiện, hết thảy đều cần đại não loài người tiến hành khai phát thì mới có thể thành công.
Chúng tôi lớn mật nghĩ ra một cách, chính là thông qua cải tiến đầu óc nhân loại, khiến cho đại não của nhân loại trở nên mạnh mẽ hơn, dần dần khai phát ra nhiều năng lực hơn.
Vì vậy, mượn tính năng không có gì sánh kịp của trí tuệ nhân tạo siêu cấp, chúng tôi đã nghiên cứu ra vật chất S. Loại vật chất này còn có một đặc điểm rất lớn, chính là trợ giúp đại não nhân loại, kích phát trí nhớ sinh trưởng của loài người, khiến cho một số người cơ thể không trọn vẹn có thể dựa vào trí nhớ của đại não mà khôi phục cơ thể của mình.
Lại nói tiếp, vật chất S chẳng qua chỉ là một điểm công năng nhỏ mà thôi. Thật không nghĩ đến, các người lại coi vật chất S là ưu điểm lớn nhất.
- Khó trách...vật chất S chỉ có thể bị phá hư khi đại não đã chết. Bởi vì đại não mới là căn nguyên khiến vật chất S có thể hoạt động. Một khi đại não bị hủy, vật chất S cũng bị mất đi ý nghĩa.
Phương Hải Triều nói.
Lâm Phi gật đầu, cười nói:
- Đáng tiếc, nghiên cứu phát minh vật chất S cũng chỉ có thể đến bước này thôi. Bởi vì tôi và Ảnh Tử dần dần phát hiện ra, khi chúng tôi vừa mới bắt đầu nghiên cứu vật chất S đã không để ý đến một vấn đề cơ bản.
Chúng ta căn bản không hiểu rõ đầu óc của mình. Ngay cả đại não vận tác như thế nào cũng không biết. Lại nói đến việc nghĩ biện pháp, mượn ngoại lực mở mang đầu óc của mình. Đây vốn là một nghịch biện.
Hết thảy những gì chúng ta làm chỉ giống như con sâu cái kiến dưới mặt đất mà lại có ý định đo lường tầng mây phong quang, căn bản chỉ là chuyện viễn vông.
Cho nên, về sau tôi đã từ bỏ việc khai phát vật chất S. Hơn nữa, lo đến việc nó hại người nên nghiêm cấm chế tạo nó trên thế giới. Đáng tiếc, vẫn bị tên Victor đáng chết kia tiết lộ ra.
Nói đến đây, cha con Phương gia trên cơ bản cũng đã hiểu. Nhưng bởi vì khối lượng tin tức thu hoạch được có chút lớn, bọn họ cần phải có thời gian tiêu hóa.
Một lát sau, Phương Thư Hải thở dài, nói:
- Tôi hiểu rồi. Thật sự, vật chất S xuất hiện giống như nuông chiều nhân loại cho hư, chứ không phải là một con đường tốt.
- Vâng!
Lâm Phi cười nói:
- Không quản các người có nguyện ý kết thúc thí nghiệm vật chất S hay không, tôi nhất định sẽ chế ra thuốc trung hòa. Tối đa nửa năm, vật chất S sẽ mất đi ý nghĩa tồn tại.
- Cậu có lòng tin như thế sao?
Phương Hải Triều cau mày.
Lâm Phi gật đầu:
- Kỳ thật, khi phát hiện ra điểm này, tôi đã suy nghĩ qua một số phương án giải quyết. Tôi là người phát minh, tất nhiên sẽ hiểu được mấu chốt mà các người không biết.
Sắc mặt cha con Phương gia phức tạp hơn. Bọn họ không biết đây là chuyện tốt hay xấu. Kỳ thật, đứng dưới góc độ của bọn họ, vật chất S có cũng được không có cũng được. Nhưng chỉ sợ Trung Quốc không có, các quốc gia vẫn tiếp tục sử dụng. Đến lúc đó thiệt hại sẽ rất nhiều.
- Chúng tôi trở về thương lượng lại một chút. Ý của cậu, chúng tôi hiểu. Chúng tôi sẽ cẩn thận.
Phương Thư Hải nói.
- Không tiễn!
Lâm Phi nhìn thời gian, thấy không còn sớm, đã đến giờ cơm chiều, nhưng hắn cũng không có hứng thú giữ hai người này lại dùng cơm.
Nhưng Phương Hải Triều đột nhiên nói:
- Nói xong việc công, còn có một việc riêng muốn bàn với cậu.
- Sao?
Lâm Phi sững sờ.
- Con gái của tôi, Phương Nhã Nhu, tại sao lại nói cậu là bạn trai hiện tại của nó? Còn muốn dẫn cậu về thủ đô để gặp mẹ của nó.
Sắc mặt Phương Hải Triều đen kịt, hiển nhiên là cảm thấy bất mãn.
Mặt Lâm Phi có chút cứng đờ, cũng không thể nói hắn chỉ là giả mạo, đành ngoài cười nhưng trong không cười nói:
- Chẳng lẽ không được sao?
- Cũng không phải là không thể được.
Phương Thư Hải nheo mắt nói:
- Vấn đề là, quan hệ giữa cậu và Tô Ánh Tuyết không phải rất mật thiết sao? Tuy Phương gia chúng tôi không được tính là gia tộc Thiên Tự Hào, nhưng cháu của tôi cũng không phải để cho cậu tùy tiện đùa bỡn.
Lâm Phi vuốt mặt, cảm giác phải cứng rắn hơn một chút, bằng không sẽ bại lộ hết:
- Cũng không phải là tôi bắt buộc Nhã Nhu. Là cô ấy tình nguyện. Nói sau, chúng tôi quen nhau, các người sẽ không xen vào chứ?
- Cậu....cậu ỷ mình là Scarpe thì không để chúng tôi vào mắt?
Phương Hải Triều tức giận nói.
Lâm Phi biết, có nói thêm thì sẽ gặp chuyện không hay, liền khoát tay:
- Các người đi đi. Vài ngày nữa đến thủ đô, chúng ta sẽ nói chuyện tiếp. Tôi muốn ăn cơm tối.
Phương Hải Triều còn muốn nói nữa thì bị Phương Thư Hải cản lại.
Ánh mắt ông cụ lập lòe, nói:
- Được, chờ đến thủ đô, chúng ta sẽ nói cụ thể hơn. Hải Triều, chúng ta đi.
Phương Hải Triều không hiểu cha của mình nghĩ như thế nào nhưng cũng đành tức giận rời khỏi.
Lâm Phi thấy bọn họ cuối cùng cũng đã đi, liền nhẹ nhàng thở ra. Dù sao, sau khi đến thủ đô, làm bộ cho người nhà người ta xem, cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ. Hắn cũng lười suy nghĩ việc khác.
Sau khi xuống lầu, vừa lúc bữa cơm cũng được dọn lên. Lâm Phi ngồi xuống liền chén ngay, khiến cho mẹ con Hứa Vân phải cười nói hắn đúng là một "thùng cơm".
Ăn cơm được một nửa, Lâm Phi liền nhận được điện thoại của Tô Ánh Tuyết.
- Lâm Phi, anh đang ở đâu vậy?
Giọng của cô gái rất gấp.
- Anh đang ăn cơm. Làm sao vậy?
Lâm Phi cau mày.
- Mau tới công ty của em. Em vừa mới nhận được điện thoại của ba, nói chúng ta đến bến tàu cứu ông ấy. Ông ấy bị người ta bắt.