Hình như cô hơi nóng, trên mũi có li ti mồ hôi. Cuối cùng cũng bắt được nhịp, cùng anh triền miên đáp trả, cánh tay ôm chặt lấy cổ anh, quấn quýt không rời.
Sơn Chi không biết hành động của mình đã đốt cháy dục vọng và tiếp thêm sức mạnh để anh phá vỡ sự kiềm chế của mình. Xung quanh vang lên tiếng kêu lạ lạ, hình như bọn họ đã quên mất điều gì đó.
Một chiến sĩ bị thương ở tay đang trố mắt nhìn, cơn đau ở tay cũng không bằng đau ở mắt, đau ở tim và đau nhất chính là anh ta chưa từng nếm trải tình yêu.
Đây là tội bắt ép uống thuốc độc, tôi phải kiện đồng chí!
"Xin hỏi, hai vị, đã xong chưa?" Một giọng nói vừa cứng nhắc vừa bất lực vang lên.
Sơn Chi bồi hồi, vội vàng thối lui, sắc mặt cô đỏ ửng, khoé môi còn vương lại sợi chỉ lấp lánh lạ lùng. Tống Miên mặt không biến sắc, hững hờ nhìn Vị Tư nhưng sâu trong ánh mắt ấy là đầy tức giận.
Ban nãy Vị Tư còn gương nanh, giờ đây nhìn ánh mắt ghi thù của đồng chí nào đó mà sợ đến run cả người.
Tội lỗi quá, tiểu nữ đã làm gián đoạn sự nồng nhiệt của ngài, thật xin lỗi thật có lỗi.
Cũng đâu thể trách tôi chứ! Tôi đã đứng đây từ khi đôi môi hai người dính lấy nhau, tôi cũng bị tổn thương tinh thần y như đồng chí nằm bên cạnh mà. Là do hai người bỏ thế gian này mà đắm chìm vào hạnh phúc đấy chứ ư.
Vị Tư cười cười, cố gắng bồi chữa: "Thật ra cũng vừa mới đến thôi, đừng lo, tôi vào lấy băng gạc là đi ngay ấy mà, đi ngay. Hì hì hì." Nhanh như tên b.ắ.n lấy tận mấy cuộn băng gạc, trước khi đi còn nói: "Xong rồi xong rồi, xin mời tiếp tục."
Sơn Chi cắn môi, cúi đầu không dám nhìn ai.
Gương mặt ngượng ngùng đỏ ửng như quả cà chua chín.
Anh chứng kiến nét mặt không tự nhiên của cô, cũng không dám tiếp tục, khó chịu đè nén cơn lửa đốt trong người xuống. Bày ra dáng vẻ điềm nhiên bình thường nói: "Lát nữa anh phải về nơi đóng quân, em nhớ ăn uống đàng hoàng, thiếu cái gì thì nói với anh một tiếng."
Tống Miên chống người ngồi dậy, giờ anh mới phát hiện thân trên chẳng mặc gì ngoài tấm chăn màu hồng mỏng manh.
Cơ bắp cuồn cuộn cùng màu da bánh mật dũng mãnh, phía dưới là cơ bụng tám múi săn chắc, vốn dĩ cô định ngăn cản anh ngồi dậy vì vết thương còn chưa ổn, nhưng nhìn cảnh này quả thật lời nói cũng mắc ngay họng. Nhớ đến mấy phút trước, bản thân cô còn dùng tay sờ lên từng tất thịt đó, cô đỏ mặt.
Cuối cùng cũng phải lấy lại bình tĩnh, nói: "Vết thương của anh nếu không chăm sóc kỹ sẽ dễ nhiễm trùng đấy, hay anh ở lại đây vài hôm đến khi nào tốt lên rồi hả rời đi."
Anh biết cô lo cho mình nhưng ngoài kia không biết bọn khủng bố đã hoành hành ác đản thế nào, mới trưa hôm nay thôi mà bọn chúng đã có kế hoạch chặn đường cướp đồ của quân đội như thế thì thử hỏi với lá gan của bọn chúng sẽ làm điều gì lớn hơn nữa. Tống Miên xếp lại tấm chăn ngay ngắn, đặt vào tay Sơn Chi, dang tay bẹo vào gò má cô, vẻ mặt cưng chiều: "Không sao, anh hứa sẽ lo cho bản thân tốt mà, sẽ không cãi lời bé Chi đâu, yên tâm nha."
"Vâng." Cuối cùng cũng không thể khiến anh lính thay đổi ý định, cô cũng chỉ có thể đành gật đầu. Tống Miên xoay người, bên cạnh là đồng chí đang giả vờ ngủ, có lẽ phương thức này giúp anh ta thoát khỏi cảnh mặn nồng của vợ chồng nhà bên. Anh nhìn đôi mày nhíu chặt của anh ta mà buồn cười thay, dùng tay khều nhẹ vào bắp chân anh ta: "Đồng chí cho tôi mượn quân phục được không? Khi trở về chiến khu, tôi sẽ mang trả lại cho đồng chí."
Người nọ hé mắt, giả vờ tỉnh ngủ, ngáp ngáp mấy cái, uể oải đáp: "Được, của đồng chí đây."
"Cám ơn đồng chí."
Tống Miên mặc vào, thật may tỉ lệ thân hình của người nọ cũng giống anh, chỉ là quân phục này là của quân chính phủ, khác với quân phục của Tống Miên. Anh cúi người thắt dây giày, Sơn Chi còn đang mải mê chăm chú nhìn, bỗng dưng anh đứng dậy, trước khi đi ngang qua còn hùng hổ hôn lên gò má cô một cái, phát ra tiếng kêu *chụt* đầy ái muội.
Cô giật mình, to mắt nhìn anh, phát hiện ra người gây tội vừa đi vừa ngoáy đầu nhìn cô cười trêu ghẹo, Sơn Chi chu môi giả vờ giận dỗi nhưng trong lòng lại đặc biệt vui vẻ.
Cái người này, sao mà không biết xấu hổ gì hết!
Khi Tống Miên trở lại trời cũng đã sập tối, xung quanh lều có lính gác, Bernie vừa từ chiến khu khác trở về, anh ấy nhận lệnh của Chỉ huy Ui là phải ngay lập tức rời khỏi đây, m.ô.n.g chưa đặt lên yên xe, nhìn thấy Tống Miên liền vội chạy lại.
"Nghe Clinton nói cậu bị thương, không sao chứ?"
"Nhỏ thôi mà." Giọng nói nhẹ bẫng.
"Cậu nhớ cẩn thận một chút, vào ăn cơm thôi, hôm nay có món rau luộc đó." Trước khi đi, Bernie khẽ cười.
Ở đây gần một tháng, hầu như ngày nào cũng chỉ gặm lương khô, hôm nay có món rau luộc cứ như ơn trên trời ban. Xung quanh các chiến sĩ đang vây quanh một nồi rau luộc tươi xanh, đang hì hục chấm vào một chén nước chấm màu đen, có lẽ là nước tương, nhìn thêm một chút cũng chẳng có thêm món nào nữa. Một bữa ăn giản đơn hơn cả giản đơn, vậy mà ai cũng không oán than, xem món ăn đơn giản này như trâu báu mà đón nhận, thậm chí họ còn cho rằng đây là may mắn.
"Cơm hôm nay cũng ngon quá đồng chí ơi."
Tống Miên liếc qua, cơm mà họ nói chính là cơm chan nước lã. Bởi vì lượng gạo quá ít, nếu chia đều ra cho các chiến sĩ sẽ không đủ không no, nên thêm một nửa lượng nước vào, như vậy vừa có cơm vừa có nước húp sẽ mau no hơn. Đạm bạc như thế, mà mang lại tiếng cười hạnh phúc mãn nguyện của bao chiến sĩ.
Một đồng chí múc một vá vào bát đưa sang cho anh, còn cười cười vui vẻ chỉ vào bát nói: "Cho đồng chí nhiều cơm hơn nè, rau hôm nay tươi lắm, đồng chí Clinton cùng chúng tôi đi rà soát, vô tình thấy một người trồng rau nên vào ghé xin." Dứt lời, hào phóng nói với các chiến sĩ còn lại: "Nếu mà các đồng chí muốn ăn nữa, thì mai tôi lại sang đấy xin."
"Thôi đi, ăn một bữa nhớ mùi vị là được rồi, đấy là của dân, họ đã vất vả trồng, dân còn khổ chúng ta không nên xin như vậy. Ăn một bữa lấy vị, mấy ngày tiếp theo vừa ăn lương khô vừa tưởng tượng là được." Đồng chí A cười cười.
Đồng chí B: "Khi nào giành lại độc lập, cậu muốn xin dân bao nhiêu cũng không ai cấm cản đâu. Ha ha ha."
Tống Miên đưa bát lên môi, húp từng ngụm, chưa bao giờ cảm thấy một bữa cơm nơi chiến trường lại ngon như vậy, đầm ấm như vậy. Silas là chàng trai trẻ tuổi nhưng rất hiểu chuyện, biết rõ bản thân so với các anh lớn còn thiếu sót cũng biết rõ mọi người ăn uống tần kiệm thiếu thốn, nên mỗi bữa chỉ lấy một ít thức ăn, lẳng lặng ngồi một bên, yên ắng nghe mọi người nói chuyện rồi ngây ngô cười theo.
Anh cụp mắt nhìn vào bát cơm chỉ toàn nước lã, thêm chục hạt cơm và một cọng rau xanh của cậu, tâm tư không biết nghĩ gì, chỉ biết anh thở một hơi, đảo đầu đũa gấp một đũa rau xanh chấm nước tương rồi bỏ vào bát của cậu, cất giọng nhắc nhở: "Ăn nhiều một chút, ra chiến trường đánh không lại thì mất mặt lắm." Lời nói như chế giễu, nhưng thật ra là lá chắn cho sự quan tâm không muốn bày tỏ.
Đàn ông luôn chỉ muốn dùng sự lạnh lùng, thô bạo của mình để bày tỏ, bởi vì họ cho rằng vì bản thân phải mạnh mẽ nên chẳng khi nào bày tỏ cảm xúc thật ra bên ngoài, thứ có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo đó, chắc chắn là trái tim.
Các chiến sĩ khác bắt được tình hình, nhao nháo ngó sang, một đồng chí giật lấy bát của Silas, vớt cơm trong nồi bỏ hết vào bát, đưa sang, bắt chước giọng điệu Tống Miên mà dạy dỗ: "Đồng chí mà đánh không nổi, người ta lại bảo chúng tôi cắt giảm phần ăn của đồng chí."
"Đúng rồi, đứa nhỏ vừa mới lớn, nên ăn nhiều chút."
Silas nghẹn đắng, cúi đầu mắt rưng rưng nhìn chiếc bát đầy ắp cơm, cảm xúc trong cậu dạt dào, chẳng thốt lên câu nào, chỉ biết ăn từng ngụm trân quý trong sự ấm áp nơi mảnh đất cằn cỏi này.
Bữa cơm còn dang dở, tiếng cười còn chưa kéo dài bao lâu một tiếng nổ ầm ầm như động đất xảy ra, mặt đất rung động một cái làm nồi canh đạm bạc phải rung chuyển. Các chiến sĩ nhanh chóng bỏ chén đũa, người chưa kịp lau miệng đã vác lấy s.ú.n.g chạy đi, người vội vàng lau trong khi miệng còn cơm chưa nhai hết.
Muốn ăn được bữa cơm ngon, không biết họ đã phải trả giá những thứ gì, đánh mất thứ gì và nhận lại được gì.
Mà bản thân họ, cũng chỉ muốn những điều đơn giản nhất.
Có lẽ là như bữa cơm hôm nay và chiến thắng ngày mai.
"Fugu! Fugu! Fugu thất thủ rồi, bọn chúng đánh tới Fugu rồi!" Bernie lảo đảo vừa chạy vừa hét lên.
Nghe đến Fugu cả người Tống Miên đông cứng, nét mặt lạnh băng vừa lo sợ vừa hốt hoảng. Lần đầu tiên Bernie chứng kiến được sắc mặt của anh, anh đứng trước mặt, kéo tay Tống Miên lại, gấp gáp nói: "Song, vết thương của cậu vừa mới băng bó, việc này cứ để tôi thay cậu đi, cậu ở đây thủ đi."
"Đồng chí bỏ tôi ra!" Dường như anh chẳng để lời nói vào tai, khi nói câu này còn pha lẫn sự run rẩy, không phải vì sợ giặc mà là kiềm nén cảm xúc của bản thân, anh sợ nếu không kiềm chế lại, e rằng sẽ hành động thất thố với Bernie.
Bernie biết Tống Miên khi muốn làm việc gì không ai là có thể ngăn cản được, ngoại trừ cô gái tên Sun kia.
"Cậu muốn đi, tôi đi cùng cậu."
Tống Miên lướt ngang, vội vàng chạy đến, ngồi trên xe phóng đi ngay tíc tắc. Bernie vội vàng chạy theo, nhìn thấy Silas cũng muốn đi nên căn dặn: "Cậu ở đây, tôi đi."
"Rõ!"
"Nhớ rõ, nếu gặp chuyện gì phải thả tín hiệu ngay!"
"Rõ ạ."
Tống Miên đã chạy khá xa, Bernie khó nhọc đuổi theo, kéo hết ga, như một con báo đen gầm gừ xông tới, đoạn đường đầy cát và đá sỏi bởi vì lực ma sát quá mạnh mà tạo nên khói bụi mù mịt phía sau. Sỏi đá cũng b.ắ.n lên tung toé, nếu không có kỹ thuật cao mà lái loại phương tiện này trên đoạn đường như thế thì nhất định sẽ té chết.