Vết Nứt Con Tim

Chương 79




Nhiệm vụ mà bọn chúng đảm nhận chính là đốt nơi cứu trợ của đội y tế.

Hắn cưỡng chế ép Sơn Chi ra khỏi nơi đó, Sơn Chi muốn la lên để binh lính có thể nghe thấy, lời chưa thốt ra đã ngay lập tức bị hắn bịt chặt miệng. Cả cơ thể cô chỗ nào cũng đau nhức, giờ đây hắn thô bạo kéo đi không thương tiếc. Bởi vì tốc độ của cô quá chậm, hắn không có kiên nhẫn liền dùng một cánh tay ôm chặt thắt lưng cô mà chạy. Ở eo còn có vết thương do gai đâm, giờ đây hắn ôm tư thế này, đau đớn không chịu nổi.

Trên trán Sơn Chi toàn mồ hôi ướt đẫm.

Xa xa, cô thấy vóc dáng cao lớn bộ đồ màu xanh đặc trưng của quân đội, hai mắt Sơn Chi mở to, không ngừng ú ớ trong họng.

Tống Miên, cứu em.

Hắn nhanh chóng đi đến chiếc xe đậu bên đường, là loại xe motor, phía trước có bình xăng to. Hắn mang Sơn Chi đặt lên, ở trên bình xăng có thứ gồ ghề cấn lên bụng khiến cô đau tái mặt, cự nguậy. Hắn dí s.ú.n.g vào đầu cô, nghiến răng đe doạ: "Mày còn không ngồi yên, tao để mày té chết!"

Dứt lời, chính hắn cũng ngồi lên xe, gồ ga ầm trời, đạp số, lấy ra một khẩu s.ú.n.g ngắn khác, quay đầu xe hướng về những quân lính mà xông lên.

Hắn giơ tay, hướng về phía trước mà nhả đạn như mưa rơi, không phân biệt phương hướng cứ b.ắ.n đạn tùy ý. Tống Miên cầm súng, ra lệnh đồng đội phải cúi đầu, tìm chỗ nấp.

Sơn Chi kinh sợ, dùng tay bám lấy chân hắn và bình xăng, nghiêng đầu nhìn.

Khi xe lướt qua người Tống Miên, Sơn Chi bật khóc.

Chiếc xe an toàn chạy vượt qua.

Đôi mắt cô ướt nhoà, tức tưởi, bao nhiêu kiềm nén đều đã vỡ tung khi nhìn thấy Tống Miên. Cô đối với anh chính là một loại cảm giác ỷ lại, anh cho cô điểm tựa còn cô thì luôn tin tưởng ỷ vào.

Anh gương mắt nhìn theo chiếc xe, bây giờ mới phát hiện trên xe gã có người, khi nhìn rõ gương mặt kia, trái tim Tống Miên đạp mạnh dữ dội.

Anh không kiềm được cảm xúc mãnh liệt, hét lên: "Sơn Chi!"

"Tống Miên, Tống Miên cứu em! Cứu em với... Em đau quá." Nghe được giọng nói của anh, cô càng khóc to hơn.

Tống Miên cái gì cũng không màn, ngay lập tức đuổi theo.

Silas muốn cùng anh chiến đấu, nhưng cậu bị Chad giữ lại: "Gã ta hành động mạo hiểm như vậy chắc chắn là có kế hoạch, cậu rà soát từng nhà cho kỹ, bắt được tên nào g.i.ế.c tên đó."

"Rõ!"

"Tôi sẽ đuổi theo sau hỗ trợ Song."

Nhanh chóng Chad vác s.ú.n.g chạy phía sau.

Tốc độ giữa người và xe luôn luôn rõ ràng, hắn đã bỏ chạy khá xa, Tống Miên chửi một tiếng, mạnh bạo đá một hòn đá dưới chân, bực tức. Clinton từ hướng khác lái xe vào, nhìn thấy anh thì ghé lại, chưa nói được câu nào đã bị anh mạnh bạo đẩy xuống xe, còn bản thân thì gồ ga cưỡi xe mà chạy.

Đầu có Clinton mây mù giăng kín, đến khi Chad bắt kịp, anh ta mới hiểu chuyện gì xảy ra. Hai người đi tìm xe mà đuổi theo.

Tống Miên điều khiển xe với tốc độ kinh người, ra khỏi con hẻm, bên ngoài chính là đường lớn Fugu, xa xa phất phơ chiếc áo màu đen của hắn. Chân trái đạp số, tay phải vặn ga, thân xe giật mạnh phóng nhanh về phía trước. Qua một lớp mặt nạ vải, đôi mắt anh toé ra lửa, đồng tử toàn chỉ máu, chỉ hận không thể c.h.é.m g.i.ế.c ngàn nhát lên người gã.

Chiếc xe nhanh chóng bắt kịp gã, tốc độ của anh là đang đi tìm thần chết, khoa trương đến mức, gã kia phải giật mình vì bản thân đã bỏ một đoạn khá xa vậy mà tên lính này lại bắt kịp.

Đạp số, lên ga, chạy vượt đi.



Nếu là trường hợp bình thường, có lẽ Tống Miên đã dùng một cước đạp văng hắn, nhưng trên xe còn có Sơn Chi, anh không thể hành động quá nguy hiểm như vậy được. Suy nghĩ một hồi, vương tay xuống bắp đùi lặng lẽ rút súng, đưa s.ú.n.g về tay đang giữ tay lái, dùng ngón tay mở chốt an toàn, sau đó là một tiếng đạn lên nòng. Dùng tay trái để nhắm b.ắ.n hơi khó nhưng bất quá cũng miễn cưỡng giải quyết được.

Họng s.ú.n.g nhắm vào chân trái hắn, Sơn Chi nhận thấy hành động của anh, lén lút nâng cao đầu để tránh tầm s.ú.n.g bắn.

Hắn điều khiển xe, muốn quay đầu nhìn thì sợ rằng thả chậm tốc độ, xe thì lại không có kính, gã chỉ có thể thông qua hai tai mà dò xét. Tiếng xe xa dần, cho rằng đã vượt xa nhưng một tiếng *Đoàng* nhức tai vang lên, tiếp theo đó hắn cảm nhận ống chân trái đau điếng, đau như muốn bứt sinh mạng này của hắn. Hắn đau đớn la hét, hai mắt đỏ ngầu, nhìn xuống Sơn Chi kèm nén cơn khóc, còn đang nấc cục từng hồi, hắn nổi điên phá tiết bằng cách dùng tay trái nắm lấy mái tóc cô đập xuống thân xe.

Phía sau Tống Miên kinh hãi, cánh tay giữ s.ú.n.g còn muốn b.ắ.n cũng khựng lại. Hai mắt tràn tơ m.á.u nhìn bàn tay hắn không ngừng hạ lên đập xuống, mái tóc cô rũ rượi, anh không thể nhìn thấy rõ vết thương.

Sơn Chi đau đớn, hai tay kiệt quệ dùng sức lực yếu ớt của mình nắm tay hắn, như một cách giảm bớt cơn đau cũng như ngăn cản hành động tàn ác này. Nhưng một kẻ m.á.u lạnh, xem mạng người như cỏ rác, thì làm sao mà chịu dừng lại.

Tống Miên bây giờ chỉ có hai lựa chọn, một là b.ắ.n c.h.ế.t hắn nhưng Sơn Chi vẫn còn trên xe, hai là cô cứ như vậy bị hắn hành hạ cho đến chết. Trong đầu anh rối như tơ nhện, anh nhìn cô đau khổ giẫy giụa, ở tim như có ai bóp chặt.

Một lần nữa nâng lấy súng, lần này là bả vai trái, anh sẽ khiến cánh tay mà hắn dùng để hành hạ cô phải phế.

*Đoàng*

"A a a shit." Hắn rống lên một tiếng.

Cánh tay gã vô lực buông xuống, cơn đau quá bất ngờ khiến gã phản ứng theo bản năng mà buông tay phải, ôm lấy vết thương ở bả vai trái.

Chiếc xe mất điều khiển, nhanh chóng vẹo một đường cong, đ.â.m thẳng vào một thân cây c.h.ế.t khô bên đường. Đầu Sơn Chi đập xuống đất, trán lay lán máu, từ chiều đến giờ, m.á.u tuôn ra khiến cô cảm giác m.á.u trong cơ thể cạn kiệt rồi.

Cả người không còn chút sức lực nào nữa, cô nằm yên dưới đất, thở hổn hển. Gã khủng bố ôm lấy vết thương, lăn lộn trên đất, nhìn thấy cô nằm yên trên đất, gã cắn răng, lảo đảo đứng dậy, rút s.ú.n.g muốn g.i.ế.c cô.

Đối diện với nòng s.ú.n.g lạnh như băng, Sơn Chi chỉ vô lực mà nhìn, mái tóc che nửa lên, một con mắt qua khe hở nhìn hắn lạnh như băng.

Ngón tay từ từ tiến lại gần, khi hắn chuẩn bị bóp còi, một dòng m.á.u ở ngay tim phúng ra, xuyên qua tim gã một đường thẳng, m.á.u ở miệng cùng lúc đó trào ra. Gã thất kinh nhìn xuống, rồi lăn ra c.h.ế.t không nhắm mắt.

Tống Miên dùng khẩu s.ú.n.g M14 kết liễu hắn, một viên g.i.ế.c c.h.ế.t hắn ngay tức khắc. Chiếc xe của anh nằm lăn lóc một nơi, hơi thở dồn dập, khoá chốt an toàn rồi lảo đảo sốt ruột chạy đến bên cạnh Sơn Chi.

Anh quỳ trên mặt đất khô cằn, hai chân anh run rẩy không ngừng.

Vội vàng đỡ Sơn Chi ngồi dậy, thấy cô không phản ứng anh càng khủng hoảng hơn. Ôm lấy gò má cô, nhìn vết thương trên trán m.á.u tuôn ướt một bên mặt, cánh tay run rẩy của anh bịt chặt lại, giọng anh run run: "Chi, Chi! Em nghe anh nói không, Chi? Trả lời anh, em đừng làm anh sợ. Mau trả lời anh!"

Sơn Chi vẫn nhắm chặt mắt không trả lời.

Tống Miên đau khổ cứ luôn miệng gọi tên cô, anh tuyệt vọng ôm cô vào n.g.ự.c mình, gào lên một tiếng "Sơn Chi".

"Tống Miên, anh là quân nhân, sao mà làm ồn thế hả." Cô cong môi, đáng thương khẽ nhấc mí mắt phàn nàn.

Anh mừng rỡ, trả lời:

"Anh đưa em về."

Cô ngồi dậy, muốn tự đi, cô chỉ cảm thấy đau nhức và choáng thôi, vẫn còn gắng gượng được.

"Em tự đứng được, anh mau dẫn xe lại đây."

Tống Miên cởi áo, khoác lên người cô, còn dùng một góc áo, bảo cô giữ chặt nó đặt trên đầu kiềm m.á.u chảy ra.



Vừa được vài chục bước, tứ phía xuất hiện gần hai chục tên. Bọn chúng cầm d.a.o và mã tấu, vẻ mặt đầy man rợ, nhìn anh như con mồi béo bở.

Tống Miên lùi bước, trở về bên cạnh Sơn Chi, dang tay ôm cô vào lòng mà bảo vệ.

Theo như anh được biết, những kẻ bịt mặt mang s.ú.n.g là thuộc hạ của bọn khủng bố, còn những kẻ ăn mặc bình thường, không tỏ ra quái dị, cầm đao cầm d.a.o găm thì nhất định là bọn phản quốc, tai sai cũng những kẻ cầm đầu dấy lên bạo loạn kia.

Sơn Chi tỉnh ngay lập tức, nhìn khung cảnh trước mắt, ai ai cũng cầm mã tấu dài hơn năm mươi centimet khiến trái tim cô muốn nhào ra khỏi lòng ngực, nép mình thật chặt vào người anh. Sắc mặt Tống Miên trầm đến đáng sợ, giữ chặt khẩu s.ú.n.g trong tay, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng chiến đấu.

Anh cụp mắt, cảm nhận được sự run rẩy của cô, hạ thấp môi khẽ khàn giọng trấn an: "Ngoan, đứng cạnh anh, ôm chặt vào. Anh sẽ không để bọn chúng đụng vào em đâu."

Sơn Chi nghe lời anh, giang tay ôm chặt thắt lưng cứng rắn, nhỏ nhắn yếu ớt, anh như thái sơn che chở mọi giông tố bão táp kéo đến.

Cô nhìn khẩu s.ú.n.g ngắn trên tay anh, nghĩ ra một ý tưởng, thều thào nói: "Tống Miên, em muốn cùng anh chiến đấu, được không?"

"Không được, quá nguy hiểm." Anh nhích người, điều chỉnh tư thế, tay trái càng ôm chặt lấy thắt lưng cô.

"Anh không muốn kiểm tra trình độ b.ắ.n s.ú.n.g của em sao, thầy giáo?"

Khoé môi Tống Miên cong cong, nhét khẩu s.ú.n.g ngắn vào tay cô, đồng thời quay người nhanh như chớp kéo khẩu s.ú.n.g chuyên dụng ở sau lưng tỳ vào vai phải, nghiêng đầu nhắm về bọn chúng. Tấm lưng hai người đối nhau, cô tựa vào lưng anh, mỗi người một phía, tạo nên một bức tranh chiến đấu ngược ánh nắng chiều.

Sơn Chi dùng hai tay giữ lấy súng, không lơ là, cầm chặt s.ú.n.g trong tay, bất cứ lúc nào cũng có thể nhả đạn.

Một bên dùng súng, một bên dùng đao, tấu, bọn chúng cũng phát hiện ra sự chênh lệch giữa hai bên, một kẻ muốn thối lui, một kẻ thì gào thét lớn: "Chúng ta đông người, sợ gì mấy khẩu s.ú.n.g này, chỉ cần tránh là được."

*Pằng*

Vừa dứt câu, tên khinh tốc độ đạn s.ú.n.g đã ngã lăn ra mà chết.

Sơn Chi run rẩy.

"Làm tốt lắm bé." Qua tấm lưng tựa vào nhau Tống Miên thấy được sự sợ hãi của cô, khẽ tán thưởng, như một động lực ngầm cổ vũ cô.

"Shit, g.i.ế.c nó, dù sao chạy cũng không thoát, xông lên!"

"Xông lên!"

Đồng tử Tống Miên căng thẳng nhìn một lũ lao tới như đàn ong vỡ tổ, nếu dùng s.ú.n.g phải canh chuẩn sát mục tiêu mới b.ắ.n được, nhưng trong thời gian đó sẽ để cho kẻ địch dễ dàng trừ khử. Anh buông súng, đấu tay đôi.

"Sơn Chi, theo sau anh, b.ắ.n được kẻ nào thì bắn."

Lưỡi đao sắc lẹm chói lóa dưới ánh nắng chiều vàng nhạt, hướng đến bả vai anh hạ xuống, Tống Miên lách người, vung cước đạp vào n.g.ự.c khiến gã hộc máu. Xung quanh liên tục nhào đến, cứ mỗi lần anh đạp văng một tên là lại có một hai kẻ xông nào dùng mã tấu c.h.é.m loạn lung tung.

Tốc độ nhanh cách mấy cũng không thể sánh bằng những nhát đao tán loạn của bọn chúng. Sơn Chi phải thật bình tĩnh giữa bao la lưỡi đao sắc bén nhưng vì trận đánh quá hỗn loạn cô chỉ có thể b.ắ.n bừa, hướng đạn nhả ra lung tung chỉ khiến chúng bị thương bên ngoài vẫn còn sức chiến đấu.

Trong lúc không để ý, Sơn Chi không nhìn thấy từ trên đầu xuất hiện một chiếc mã tấu dài. Tống Miên ra sức đánh đá, giành được đao là tận dụng ngay lập tức, một nhát chí mạng ở cổ, cắt đứt gân mạch. Dường như chưa đủ, anh nhấn lưỡi đao sâu vào, đồng tử tràn tia m.á.u hận thù, m.á.u tươi nhuộm cả mặt và quân phục, khi thân thể tên đó ngã gục anh mới dứt khoát kéo mạnh lưỡi đao, đầu ở cổ tự khắc lìa.

Cái đầu gã rớt xuống đất, m.á.u tươi b.ắ.n tung toé. Một cảnh tượng kinh hoàng.

Nhanh như chớp quay sang đ.â.m một nhát vào bụng kẻ đang lâm le bên cạnh, không một giây được nghỉ, nghiêng đầu dùng đao dài đỡ lấy cây đao từ trên đầu hạ xuống, đồng thời gạc chân đ.ấ.m một cú vào bụng.