Vết Thương Ẩn

Chương 3: Không Thể Nói




Sáng sớm cô thức dậy rất sớm nhưng lại không sớm bằng anh, cô vừa thức dậy nhìn khắp phòng đã không thấy anh đâu.

Cô lật đật đi vào vệ sinh cá nhân rồi thay ra một bộ đồ thoải mái cho bản thân mới đi xuống dưới nhà.

Vừa đặt chân xuống đã được mẹ Âu dắt vào bàn ăn, anh thì ngồi kế bên cô còn ba và mẹ Âu thì ngồi đối diện.

- Con dậy rồi à, mau vào ăn sáng đi con.

Trên bàn lúc này là phở bò, cô nhìn thấy thì có hơi lo sợ.

Ba người ngồi ăn rất chi là ngon lành nhưng cô lại không động đũa đến.

Mẹ Âu thấy thế liền hỏi cô:

- Tiểu Di sao con không ăn?. Không hợp khẩu vị con sao?

Cô lắc lắc đầu, ý nói không phải.

- Vậy sao con không ăn?

Anh từ nãy đến giờ điều nhìn thấy hết những biểu hiện trên khuôn mặt cô.

- Cô bị dị ứng à?

Cô nghe có hơi giật mình, nhưng rồi cũng gật đầu.

Cả cha mẹ Âu lúc này cũng điều nhìn cô:

- Con dị ứng với phở sao Tiểu Di?

- V... âng.

- Vậy mẹ kêu đầu bếp làm món khác cho con nhé!

Cô lại lắc đầu, rồi nhỏ giọng nói:

- Không cần đâu ạ, con không thấy đối lắm, con xin phép lên phòng ạ.

Nói rồi cô đi ngược lên phòng, trước khi đi còn cuối chào mọi người rồi mới đi lên.

Cô lên phòng, trên bàn ăn lúc này cả ba nhìn nhau không biết là đang nghĩ gì.

- Mẹ thấy con bé hình như rất nhát, vừa rồi lúc mẹ cầm tay con bé mẹ thấy trên cánh tay nó có mấy vết bầm.

- Bà nói thật à!

- Thật, tôi không nhầm đâu.

- Chuyện này con sẽ cho người điều tra.

- Con đó, nữa về nhà riêng thì đừng có mà ăn hiếp con dâu của mẹ nghe chưa, mẹ mà biết là con chết với mẹ.

- Mẹ yên tâm con trai mẹ không có như thế đâu.

Bà trề môi ý chỉ chê con trai mình. Còn cha anh thì không quan tâm đến cuộc đối thoại của hai mẹ con mà tiếp tục ăn phần ăn của mình.

Trên phòng cô ngồi nép mình vào một góc mà bịt tai lại. Thật ra cô không bị dị ứng với bò, cô lại rất thích phở nhưng nó lại là món ám ảnh tâm lý cô. Lúc cô lên mười tuổi ngày hôm ấy ba mẹ nấu phở bò ăn nhưng lại không cho cô ăn lúc mà cô đòi ăn thì họ liền đánh cô một trận sau đó... họ đổ thẳng nguyên tô vào sọt rác ngay trước mặt cô.

Kể từ đó cô không còn thích phở nữa ngược lại cô nhìn thấy lại thấy sợ, cô sợ bị đánh như ngày hôm đó, rất sợ.

Cô run rẩy rồi lại khóc, mỗi lần cô nhớ đến cô lại cảm thấy mình như trở về ngày hôm đó. Khóc đến nghẹt thở, không ai hiểu cô cả, cô thật sự mệt quá, những ám ảnh tâm lý nó cứ đeo bám cô mãi, thật sự rất mệt.

Anh mở cửa phòng bước vào không thấy cô anh đảo mắt quanh phòng liền thấy cô đang bịt tai ngồi run rẩy ở một góc gần tủ quần áo, có vẻ như cô đang khóc.

Anh bước đến, cô phát giác có người liền ngẩng mặt lên liền thấy anh cô vội lao đi những giọt nước mắt.

Còn anh nhìn thấy cô như thế thì thấy có hơi khựng người, cô bị làm sao thế không biết.

- Cô sao vậy, có chuyện gì sao lại khóc?

Cô lắc đầu rồi lên tiếng trả lời anh.

- Kh... không sao.

Lại là những câu nói không sao, rốt cuộc cô có bao nhiêu điều không thể nói cho người khác biết chứ.

Âu Tư Đình đi đến xoa đầu Đường Di rồi nở một nụ cười ấm áp, khẻ nói:

- Đứng lên đi, dưới sàn nhà lạnh lắm.

Cô có chút run run, thật sự vẫn còn có người bỏ ra chút quan tâm đến cô ư!

Mắt Đường Di đỏ hoe lên, cô lại thấy mủi lòng nữa rồi.

Giọt nước mắt không hẹn mà rơi xuống, cô cố kiềm nén nhưng không sao kiềm được. Anh thấy cô khóc trong lòng lại thấy có chút nhói đau, cảm giác này anh chưa từng có qua.

Anh mạnh dạn dang tay ôm Đường Di vào lòng, cô lại thấy bất ngờ nhưng cũng không đẩy anh ra. Anh ôm cô vào lòng nhưng cảm giác cô gái trong lòng mình rất lạnh.

Anh vuốt ve lưng cô nhầm an ủi một phần nào đó, anh biết có nhiều thứ khó lòng nói ra được, nhưng nếu có một sự an ủi nào đó có vẻ sẽ tốt hơn.

Một lúc thấy cô gái trong lòng đã mệt đến ngủ quên đi thì anh mới ôm cô đặt lên giường rồi đắp chăn cho cô.

Anh nhìn gương mặt còn động lại vài giọt nước mắt vẫn chưa khô. Bất giác trong lòng anh lại tò mò về cô gái nhỏ này.

- Cô thật sự làm tôi tò mò về cô đấy, rốt cuộc cô đã chịu những gì để thân cô ra nông nỗi này.

Anh nói rồi cũng đi ra ngoài, để cho cô nghĩ ngơi.

Xuống dưới nhà anh đi vào bếp dặn dò đầu bếp nấu ít canh cho cô. Còn anh thì đi dọn một ít đồ dùng rồi đem ra xe để chuẩn bị di chuyển về nhà riêng.

Riêng Âu lão gia và Âu phu nhân sau khi ăn sáng xong đã ra sân bay đi nước Y xử lí công việc.

Trong ngôi nhà chính hiện tại chỉ còn cô và anh cùng một số người làm trong nhà.