Vết Thương Ẩn

Chương 31: Nụ Hôn Chuồn Chuồn




Và rồi kể từ ngày nhắc đến bản hợp đồng, ngày ngày Đường Di điều tạo khoảng cách với Âu Tư Đình.

Anh thì rất đau đầu, vì phải luôn nghĩ cách, nghĩ kế để kéo gần khoảng cách với cô hơn.

Hai người, một kéo một khóa, cho đến chủ nhật cuối tuần, cũng là ngày hôm nay. Cha mẹ Âu gọi cả hai về nhà chính ăn cơm với ông bà.

- Cha mẹ vừa gọi đến, bảo chúng ta về nhà ăn cơm cùng họ.

Đường Di nhìn qua anh một cái rồi gật đầu trả lời.

- Vâng.

- Vậy em lên trên thay quần áo đi, rồi chúng ta đi.

Đường Di lại gật đầu rồi bước thẳng lên trên lầu. Để lại phía sau Âu Tư Đình phải than ngắn thở dài.

Chiếc xe dừng lại ở sân nhà chính Âu gia, Âu Tư Đình bước xuống trước mà nhanh nhẹn đi đến mở cửa xe cho Đường Di, nhưng nghĩ còn chưa làm đã bị cô gạt bỏ.

Âu Tư Đình “…”

Tuy rằng anh có cố gắng kéo gần khoảng cách nhưng không đáng kể.

Bước vào trong nhà, Đường Di đi trước còn anh thì bước theo sau. Cha mẹ Âu lúc này đang ngồi xem phim ở phòng khách, nhìn ông bà coi rất vui vẻ. Đường Di không nở phá vỡ không gian này nên là đứng ngoài cửa nhìn họ.

Nhưng cái tiếp theo khiến Đường Di phải lườm nguýt Âu Tư Đình một cái. Anh dõng dạc đi vào rồi gọi cha mẹ inh ỏi.

- Cha mẹ, cha mẹ con mới về.

Anh đã thưa nhưng chỉ có cha Âu nhìn qua, còn mẹ Âu ngồi đó mắt vẫn dán vào màn hình tivi.

Đường Di đã không nỡ phá, vậy mà anh một mạch đi vào như thế. Cô cũng bước vào trong, rồi kính cẩn thưa hỏi cha mẹ.

- Cha, mẹ con mới về ạ.

Mẹ Âu nghe thấy tiếng con dâu liền quay mặt qua, không còn ngó lơ như vừa nãy. Để lại ai đó mặt lúc này còn đen hơn cái đích nồi.

- Tiểu Di, về rồi à con, lại đây với mẹ.

Bà vừa nói vừa làm cử chỉ vỗ vỗ xuống cái sô pha ý định rõ ràng. Đường Di đi đến ngồi bên cạnh bà, cả hai mẹ con đều cười nói vui vẻ.

Thế là sau khi dùng bữa sáng xong, Đường Di cùng mẹ Âu, hai mẹ con rời khỏi nhà đi dạo mua sắm. Phải nói mối quan hệ của mẹ Âu và Đường Di ngày càng tốt hơn.

Để lại hai người đàn ông ở nhà bơ vơ, Cha Âu thì không cần nói đến, còn Âu Tư Đình từ khi Đường Di rời đi, anh cứ mà đi tới đi lui ở đằng trước cửa nhà.

Biểu hiện này cho thấy ai đó đang nhớ vợ rồi đây.

Buổi chiều trôi qua êm đềm trong căn nhà chính Âu gia, Âu Tư Đình, một người đàn ông “lịch lãm” và “tinh tế”. Ánh nắng chiều len lỏi qua cửa sổ, tạo ra những đường nắng vàng óng ả trên sàn nhà gỗ. Không gian nội thất được bố trí gọn gàng, với những chiếc ghế da sang trọng và bức hoạ văn phòng nghệ thuật trang trí trên tường.

Âu Tư Đình đang ngồi trên chiếc sô pha rộng, với sắc đen trang trọng. Anh nhâm nhi tách cà phê đắng, tưởng nhớ về Đường Di người yêu thương của anh. Anh nhìn vào xa xăm bên ngoài cửa sổ, những lá cây rơi lả tảng trên lối đi nhỏ.

Tiếng đồng hồ reo lên, đếm từng giây trôi qua, làm cho khoảnh khắc chờ đợi trở nên dài dòng hơn. Âu Tư Đình thức tỉnh đếm từng giờ, để chờ đón sự trở về của Đường Di.

Bên ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn nhẹ nhàng buông xuống, làm cho không gian trở nên ấm áp và lãng mạn. Tiếng chim hót vang lên từ vườn nhỏ phía sau nhà, tạo ra không gian yên bình và lãng mạn hơn thêm.

Buổi chiều ở nhà của Âu Tư Đình trở nên đặc biệt hơn khi anh đang đợi Đường Di quay trở về. Bầu không khí lắng đọng và tương tư, là nơi anh dành cho một tình yêu chân thành và sự chờ đợi thầm lặng.

Không để Âu Tư Đình chờ thêm nữa, cuối cùng mẹ chồng nàng dâu hai người cũng về đến nhà.

Âu Tư Đình nghe thấy tiếng xe liền mừng như trúng số độc đắc. Anh hết cười rồi lại cười, nhìn anh chả khác gì mấy người nghiện vợ đâu.

Đường Di cùng mẹ Âu bước vào đến phòng khách, trên tay hai mẹ con lúc này là lủ phủ, lỉnh kỉnh đồ đạc. Tính đâu đó tầm hơn chục túi.

Âu Tư Đình thấy thế liền đi đến phụ hai người.

- Hai mẹ con hai người mua gì mà nhiều thế kia?

Từ phía cầu thang, ông Âu cất tiếng nói.

- Đi mua sắm thì đương nhiên phải mua đồ rồi.

Ông Âu “…”

Âu Tư Đình “…”

Ông Âu bị vợ bắt bẻ cái liền nín thinh, ông không dám nói hay hỏi thêm gì nữa, sợ rằng tối nay lại bị bà mắng cho một trận thì lại khổ.

Âu Tư Đình cầm giúp Đường Di mấy cái túi đồ lên trên phòng, anh đi trước còn Di đi sau, anh mở nhẹ cánh cửa phòng rồi nhường cô vào trước.

Đủ cho thấy anh ta đủ chu đáo hầy.

Cả hai vào phòng, anh đóng nhẹ cửa lại. Đi đến cái bàn nhỏ và đặt mấy cái túi đồ lên. Đường Di cũng làm tương tự vậy.

Âu Tư Đình vừa định quay qua bảo Đường Di đi tắm rửa rồi xuống ăn tối thì bất ngờ biến cố ập đến.

Đường Di đang đứng ở phía hong giường cũng là nơi Âu Tư Đình đứng cách không xa. Anh vừa quay qua đã va phải Đường Di.

Do là anh xoay qua có hơi mạnh, nên là cánh tay anh vơ vô tình đập vào mặt Đường Di.

Đường Di vì đau mà lấy tay che đi khuôn mặt rồi nhăn nhó.

Âu Tư Đình biết bản thân vừa làm Đường Di đau, anh rất hối lỗi mà liên tục xinh lỗi cô.

- Anh xin lỗi, anh xin lỗi, anh không cố ý.

- Em có sao không, anh xin lỗi.

Đường Di thì không biết có ổn không, sao cái vô tình của Âu Tư Đình. Chứ còn anh, thì anh không ổn chút nào rồi đó.

- Di, em sao rồi, đau chỗ nào không, anh xin lỗi.

Đến câu nói thứ ba, Đường Di mới trả lời lại anh.

- Không sao, chỉ hơi đ… “Chụt!”

Đường Di còn chưa kịp nói hết câu, cái tên nào đó đã lợi dụng cơ hội mà hôn người ta rồi.

Nụ hôn chuồn chuồn của Âu Tư Đình lướt nhanh qua đôi môi ngọt ngào của Đường Di.

- Hết đau chưa?

Đường Di mắt chữ a mồm thì chữ o, cô đang rất sốc luôn ấy. Cái tên này vậy mà dám hôn cô?