Vết Thương Ẩn

Chương 7: Đường Nhuệ Về Nước




Trợ lý Lâm, chuyện tôi kêu cậu điều tra đến đâu rồi.

- Thưa sếp, do thông tin bảo mật của nhà họ Đường rất kín nên vẫn đang cố gắng điều tra ạ, nhưng không được lạc quan cho lắm.

- Được rồi, cậu lui xuống đi.

- Vâng.

Ở một tỉnh của nước Y, Âu lão gia và Âu phu nhân đang mãi mê hưởng thụ chuyến du lịch bãi biển. Lần trước hai người nói với con trai là đi xử lý công việc nhưng thực chất là hai người đi du lịch cơ.

- Không biết hai đứa nó giờ này sao rồi hé ông.

- Bà đừng có lo, tụi nó cũng lớn hết rồi nên biết cái gì cần và cái gì không cần làm.

- Nhưng tôi không lo cho thằng oắt con ông, người tôi lo là con dâu kia kìa, tui sợ nó ăn hiếp con bé thì làm sao đây.

- Haizz, đi chơi với chồng bà mà bà toàn lo cho ai không, tui đây sao bà không lo hả?

- Cái thân già ông lo gì mà lo chứ!

- Nè bà chê tôi già à.

- Yes, ông già.

- Thôi tui chịu thua, ai bảo bà là vợ tôi chi.

- Hứ...

Tuy rằng hai vợ chồng đã có tuổi nhưng vẫn luôn hạnh phúc bên nhau thế đấy, chỉ toàn mắng yêu không hà.

Tại sân bay nước S một thanh niên phong tuấn với nước da trắng tự nhiên, thân ảnh cao lớn cùng khuôn mặt chuẩn soái đang thư thả đứng bắt taxi.

Chưa kịp lên xe nữa, có một cô gái chạy nhanh như bay chạy chen ngang anh với chiếc taxi.

- Xin lỗi, xin lỗi...

- Tiểu thư cô đừng chạy nữa, mau về nhà đi, lão gia sẽ phạt chúng tôi đấy.

Giọng nói ở đằng xa phát lên làm cho Phó Tuệ Yên hốt hoảng không thôi.

- Anh... anh gì đó ơi, tôi đi nhờ cùng xe với anh được không, chỉ cần đi một đoạn tách bọn họ ra là được.

Đường Nhuệ đớ người ra, ơ cái gì đây, chỉ mới về nước mà đã gặp chuyện gì thế này.

- Nhanh nhanh lên, họ sấp tới rồi kìa.

Không để anh phản hồi cô mạnh tay kéo anh đi vào trong xe mặc kệ anh có cảm xúc gì.

- Bác tài, bác tài chạy nhanh nhanh lên đi.

Xe bắt đầu lăn bánh chạy nhanh về phía trước. Đường Nhuệ hoàn hồn lại rồi nhìn qua phía cô gái.

- Nè, cô có phép lịch sự không hả?

- Đương nhiên là có, nhưng tình thế cấp bách phép lịch sự không quan trọng nữa.

- Cô...

- Anh vừa về nước à, tôi cũng vậy.

- Rồi liên quan gì nhau.

- Anh không thể nào nói chuyện nhỏ nhẹ được à.

- Đương nhiên là được nhưng người đó không phải là cô.

- Này... anh là có ý gì vậy hả?

- Không ý gì hết.

- Tôi không so đo với anh, lần này anh giúp tôi, tôi nợ anh một lần, muốn trả ơn gì cứ nói bổn tiểu thư đây đáp ứng cho anh.

- Tự cao đến thế à.

- Nè, anh đừng có mà móc méo tôi nha.

Vừa nói Phó Tuệ Yên vừa lườm Đường Nhuệ.

- Thôi được rồi, không đùa nữa, cô xuống xe.

Phó Tuệ Yên trợn mắt nhìn anh, cái gì thế này người đàn ông này nói là làm thật đấy à.

- Anh... quá đáng mà, đi nhờ một chút cũng khó ưa đến như vậy.

- Vậy cô càng phải xuống xe, mời.

Cô nóng đến mức nắm chặt tay kìm chế lại, không phải vừa cho cô đi nhờ một đoạn thì cô đã đánh cho cái tên khó ưa này một trận nhừ người rồi.

- Được, được tôi xuống xe, anh nhớ cho rõ mặt tôi vào lần sau mà còn gặp coi tôi có đánh chết anh không. Bác tài dừng xe.

Đường Nhuệ nhúng vai ý là vô tội ấy mà, làm gì mà hâm he ghê thế!

Phó Tuệ Yên bước ra khỏi xe mà mang theo cục tức to đùng, mới về nước thôi đã gặp toàn chuyện gì đâu không.

- Anh đừng để tôi gặp anh lần nào nữa nếu không mày chết với bà đây.

Trên xe Đường Nhuệ cười như được mùa.

- Đúng là nhóc con lanh chanh.

Hai con người mới gặp nhau lần đầu mà đã oan gia thế này rồi, sau này còn oan gia dài dài.

Đường Nhuệ không biết rằng cô gái vừa rồi là một cao thủ võ đấy, bề ngoài nhỏ con vậy thôi chứ lực đánh rất chi là thốn à nha.

Lần này Đường Nhuệ có đối thủ xứng tầm mình rồi đây. Anh ở nước ngoài cũng từng học võ nên cũng rất là giỏi.

Xe chạy một lúc cũng về đến biệt thự Đường gia, Đường Nhuệ bước xuống xe kéo theo vali rồi bước vào bên trong.

Người làm trong nhà ùa ra thấy có người lạ vào nhà liên lên tiếng hỏi:

- Cậu là ai, sao lại vào đây?

Anh cười cười rồi nói:

- Con là Đường Nhuệ.

Quản gia Triệu giật mình trước cái tên.

- Là cậu... cậu chủ.

Bà liền chạy ùa vào phòng khách có hai vợ chồng nhà Đường mà báo tin vui.

- Lão gia, phu phân cậu chủ Đường Nhuệ về rồi ạ.

Hai người nghe thấy tên con trai liền đứng bật dậy.

- Đường Nhuệ?

Rồi cả hai vợ chồng ùa chạy ra đón con trai mình.

- Cha mẹ vẫn khỏe chứ ạ.

Bà thấy con trai mình đã lớn thế này không kìm được nước mắt mà òa khóc.

- Đường Nhuệ cuối cùng con cũng chịu về thăm nhà rồi, mau mau vào trong đi con.

- Đúng thế, mau vào trong đi con.

- Dạ.

Thế là hai vợ chồng vui vẻ ngồi ôn chuyện với con trai cả buổi cho đến khi Đường Nhuệ hỏi:

- Tiểu Di đâu cha mẹ sao con không thấy em ấy.

Hai vợ chồng cứng mồm, nhưng rồi cũng diện lý do nói:

- Em con nó được gả sang Âu gia rồi.

Anh nghe mà sốc.

- Năm nay tiểu Di chỉ mới mười chín tuổi thôi mà, sao lại lấy chồng sớm như vậy.

Đường lão gia và Đường phu nhân diện lí do một hồi cũng qua mặt được Đường Nhuệ. Chứ Đường Nhuệ mà biết em gái sống chật vật trong ngôi nhà này thì không biết suy nghĩ như thế nào đây.