Chương 14: Chủ nhân của quỷ thành
Khi đi vào cậu mới nhìn thấy được sự tráng lệ và nguy nga của lâu đài, các loại gỗ quý làm nên lâu đài, vàng bạc châu báu được trang trí bên trong cùng với vô số túi lương thực phong phú mà không có lấy 1 bóng người trông chừng.
Nhưng trong tầm mắt của Takeru thì những thứ đó không có chút nào rực rỡ và xinh đẹp, mà ngược lại nó mang đầy ký ức và đau đớn.
Cả tòa thành này mới là trung tâm của nỗi oán hận, Taira no Masakado tuy là 1 kẻ địch mạnh nhưng ông chỉ là người bảo vệ còn kẻ chủ mưu đang ở tại sâu trong tòa lâu đài.
Bước tới trước 1 căn phòng, Takeru dừng bước để điều chỉnh lại tâm tình rồi cậu đưa tay lên và dùng sức đẩy ra cánh cửa.
-"Xin chào mừng vị võ sĩ anh dũng đã đánh bại phụ thân, th·iếp thân vô cùng hoan nghênh ngài ghé thăm khuê phòng của th·iếp".
Trong căn phòng rộng lớn là 1 cô gái xinh đẹp khoác trên mình bộ Kimono vô cùng quý giá đang quỳ ngồi giữa phòng, khi thấy Takeru mở cửa phòng cô liền khom lưng để chào hỏi vị khách đang ghé thăm phòng của mình.
Khi nhìn thấy cô gái trong lòng Totsuka Takeru không có chút nào bất ngờ, vì suy đoán của cậu đã hoàn toàn trúng.
-"Ta nên gọi cô là gì đây Satsuki Hime hay là Takiyasha Hime" ?
Takeru nhìn cô gái trước mặt nhẹ nhàng hỏi.
-"Takiyasha Hime chỉ là cái tên được người đời đặt ra, phụ thân đã đặt cho th·iếp cái tên Satsuki nên người hãy cứ gọi th·iếp là Satsuki là được".
Satsuki Hime nở 1 nụ cười đau thương trên gương mặt xinh đẹp của mình.
-"Cô vốn đ·ã c·hết đi nhưng do Yomi xâm thực nên linh hồn cô đã quay về dương thế, sau đó nhờ vào truyền thuyết ảnh hưởng nên cô từ 1 nàng công chúa bình thường đã được trao tặng sức mạnh phép thuật và trở thành yêu quái Takiyasha Hime. Ta nói đúng không Satsuki Hime" ?
-"Đúng như ngài đã nói, th·iếp vốn là vong linh lang thang may mắn thoát ra khỏi Yomi để trở lại mặt đất. Nhưng khi vừa đặt chân đến trần gian th·iếp đã bị ảnh hưởng bởi truyền thuyết của bản thân, nên th·iếp đã đến vùng đất nơi đặt lăng mộ của phụ thân và dùng phép thuật triệu hồn đem linh hồn của ông ấy gọi về dương gian này nhưng không thành công".
-"Điều này cũng dễ hiểu, đây là do không có thể xác nên linh hồn không có điểm neo lại trần thế, cho nên cô mới triệu hồi lũ quỷ và dùng thân thể của 1 tên trong số chúng để làm thể xác cho Masakado nhưng do thân thể không thích hợp nên lý trí của ông ta hoàn toàn mất đi thay vào đó là sự điên cuồng và hỗn loạn".
-"Đúng vậy, khác với th·iếp phụ thân không thể tồn tại trên trần thế mà không có thể xác, nên th·iếp mới phải dùng đến phương pháp này. Chỉ không ngờ rằng phụ thân lại bởi vậy mà đánh mất lý trí, nhưng không sao cả lần tiếp theo, lần tiếp theo th·iếp sẽ tìm được 1 cơ thể thích hợp cho phụ thân" !!
Nói tới đây nét dịu dàng đài các trên mặt Satsuki Hime hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự phẫn nộ và oán hận đan xen cô gần như phát điên tự lẩm bẩm.
-"Satsuku Hime, hãy dừng lại đi việc cô đang làm không có chút nào ý nghĩa cả"
Takeru cố gắng khuyên can nữ oán linh trước mặt mình, cậu không hề muốn phải ra tay với cô gái đáng thương này chút nào.
-"Vô nghĩa, vô nghĩa sao !!! Đối với ngài đây là việc làm vô nghĩa nhưng đối với ta đó là thứ duy nhất có thể làm với tư cách 1 người con, ngài hãy nói cho ta biết đi không lẽ thân là con cái thì việc báo thù cho cha mình là sai lầm sao" !!??
Khi nghe câu nói của Takeru, Satsuki Hime hoàn toàn trở nên điên loạn. Nước mắt lăn dài trên dung mạo xinh đẹp của cô, răng ngà cắn chặt vào môi đến bật máu và sau đó cô điên cuồng hướng về Takeru thét hỏi.
-"Không, thật xin lỗi. Ta đáng lẽ không nên nói câu đó với cô, việc cô làm không có gì sai cả chỉ là nó không đúng đối tượng mà thôi".
-"Nếu kẻ mà cô trả thù là lũ người đã hãm hại cũng như phản bội cha cô thì ta không có gì để nói cả, nhưng đối tượng của cô hiện giờ là những người bình thường vô tội tại Kyoto nên ta không thể đứng ngoài mà nhìn được".
Nghe đến đây từ trên người của Satsuki Hime bốc lên ngọn lửa tạo thành từ nỗi oán hận, ngọn lửa vừa xuất hiện thì tòa thành cũng theo đó thay đổi.
Sự nguy nga tráng lệ của tòa thành vốn được tạo nên từ ký ức, nỗi nhớ nhung và sự đau thương của Satsuki Hime nhưng bây giờ tất cả đều trở thành chất dinh dưỡng cho nỗi oán hận đến cực điểm của cô.
Tòa thành dần sụp đổ và khung cảnh tráng lệ của nó đã bị đảo ngược hoàn toàn, đình đài lầu các đang b·ốc c·háy, vàng bạc và các thứ quý báu đều không còn, xác của những người hầu và lính canh thì tay ôm các bọc chứa đầy của quý và lương thực nằm la liệt khắp lâu đài.
Trong khi đó Satsuki Hime đang ngồi giữa đống phế tích dùng ánh mắt tràn đầy thù hận nhìn vào cậu.
-"Haiz, trước khi chiến đấu thì ta muốn hỏi cô 1 việc" ?
-"Ngài cứ việc hỏi đi" !
-"Taira no Masakado ông ấy kể từ khi được triệu hồn có bị cô khống chế không" ?
!!!!!
Satsuki Hime hoàn toàn bị bất ngờ trước câu hỏi kì lạ của Takeru, ngọn lửa oán hận tỏa ra từ cô cũng bị dập tắt trong phút chốc.
Dù nghi ngờ nhưng Satsuki Hime cũng thành thật trả lời cậu bé trước mặt, cô lắc nhẹ đầu rồi nói:
-"Không, th·iếp thân không hề khống chế hay ra lệnh gì cho phụ thân. Th·iếp đã từng cầu xin ông ấy hãy đi đến Kyoto để báo thù nhưng có lẽ ông ấy không hiểu được nên chỉ đi xung quanh tòa thành này mà thôi".
Khi nghe cô nói vậy Takeru thở dài và nhắm mắt lại, ngay trước khi Satsuki Hime có hành động tiếp theo thì Takeru đã mở miệng nói ra sự thật chấn động cho cô.
-"Taira no Masakado không hoàn toàn mất đi lý trí".
-"Ngài nói bậy, th·iếp thán hoàn toàn không cảm nhận được bất kỳ lý trí nào tồn tại bên trong cái thân xác đó" !!
Bất ngờ trước câu nói của Takeru, Satsuki Hime mở miệng phủ nhận câu nói của cậu.
-"Không, ta không nói bậy. Ta đã từng chiến đấu với ông ta, dù ta không thấy được bất kỳ kỹ thuật nào trong đòn t·ấn c·ông nhưng ông ta lại hoàn toàn dự phán và đánh chặn được gần như mọi đòn t·ấn c·ông của ta".
-"Điều này cũng không có ý nghĩa gì cả, phụ thân là 1 Samurai đại tài. Nếu đường đường chính chính chiến đấu thì không ai có thể đánh bại được ông ấy cả".
-"Nhưng khi đánh lui ta Masakado vẫn không tiếp tục truy kích, ông ta chỉ đứng tại tòa thành xung quanh và chỉ t·ấn c·ông khi ta cố gắng tiếp cận nó như thể ông ta đang cố bảo vệ thứ bên trong nó vậy".
-"Không thể nào, không thể nào như vậy được" !!
Satsuki Hime không ngừng lắc đầu, nước mắt không ngừng tràn ra khỏi khóe mắt. Ngọn lửa oán hận cũng dần nhỏ đi.
-"Lúc đó ta đã suy nghĩ về truyền thuyết của Masakado và vô tình nhớ đến các thân nhân của ông ta, trong đó có cô người đã được dân gian truyền tụng thành yêu quái Takiyasha Hime. Cộng thêm hành động kì lạ của ông ta nên ta đã cho ra 1 suy nghĩ vô cùng to gan".
-"Làm ơn, xin ngài làm ơn đừng nói nữa"
Satsuki Hime 2 tay bụm mặt không ngừng van xin Takeru dừng nói, vì cô sợ phải đối mặt với sự thật sắp tới.
-"Taira no Masakado không hoàn toàn mất trí, mà ông ta đã dùng phần lý trí còn sót lại để bảo vệ và ở bên người thân duy nhất của mình trong tòa lâu đài kia".
Takeru không vì sự đáng thương của cô mà dừng lại, cậu muốn dùng ngôn ngữ để tránh đi 1 cuộc chiến đấu không cần thiết.
Thân hình của Satsuki Hime khựng lại, cô lấy tay ra khỏi mặt rồi ngơ ngác nhìn thẳng vào mắt Takeru nhằm tìm ra 1 chút cảm xúc bối rối khi nói dối trong mắt cậu bé.
Không có, không có gì cả.
Trong mắt của cậu bé tên Totsuka Takeru không có chút nào dối trá, sâu trong đôi mắt cậu là nỗi tiếc thương cho cô, cho người cha đã khuất của cô.
-"Ha ha, ha ha ha !!! Ngài thật không giống 1 đứa bé chút nào, th·iếp cảm thấy ngài giống như 1 người đã trải qua vô số t·ang t·hương đang sống trong lốt 1 đứa trẻ vậy" !!!
Nở 1 nụ cười thê lương trên môi, oán khí trên người Satsuki Hime hoàn toàn tan biến.
-"Th·iếp thân cứ nghĩ rằng mình nên báo thù cho phụ thân nên đã dùng thứ tà thuật được trao đó kêu gọi ông, ông ấy vốn nên là Thủ hộ thần bảo vệ nơi đây nhưng vì sự ích kỉ của th·iếp mà đã trói buộc ông ấy vào cơn cuồng dại và khát máu của thân xác ác quỷ. Dù vậy ông ấy vẫn ở bên và bảo vệ th·iếp, bảo vệ đứa con gái bất hiếu này".
Theo Satsuki Hime từ bỏ việc báo thù thì không gian xung quanh cũng đang biến về lại bình thường, các binh lính bên ngoài khi thấy vậy lập tức chạy vào để dò xét tình hình và tìm kiếm Takeru.
Khi các binh sĩ chạy vào trong họ nhìn thấy Takeru đang đứng trước ngôi mộ của Taira no Masakado, còn bên ngôi mộ đang có 1 mỹ nhân cổ trang mặt đầy nước mắt ôm lấy bia mộ.
-"Ngài có thể cho th·iếp thân biết tên không, hỡi chàng võ sĩ anh dũng đã đánh bại phụ thân" ?
Tay ôm bia mộ của cha mình, Satsuki Hime đến lúc này mới nhớ tới việc hỏi thăm danh tính của Takeru.
-"Totsuka Takeru chỉ là 1 kiếm sĩ qua đường mà thôi, cô hãy nhớ lấy để khi gặp lại cha mình còn kể cho ông ta kẻ đã chính thức đánh bại ông ta nhé".
Totsuka Takeru nhẹ nhàng báo cho cô tên họ của mình.
-"Th·iếp thân xin ghi nhớ tôn danh của. Và thật xin lỗi các vị vì những rắc rối th·iếp đã gây ra, nhưng xin Takeru-sama hãy rủ lòng thương xót cho phép th·iếp được chôn cất cùng phụ thân".
Satsuki Hime nói rồi khom người xuống trong tư thế Dogeza.
-"Ta biết rồi, ta sẽ nhờ người làm giúp cô sau khi mọi chuyện kết thúc".
Khi nghe được nguyện vọng cuối cùng của cô gái đáng thương Takeru gật đầu chấp thuận cho cô được chôn cất cùng cha mình.
-"Đa tạ ngài Takeru-sama, lòng tốt của ngài th·iếp sẽ vĩnh viễn ghi khắc. Thân xác của th·iếp hiện đang ở XX" !!
Nói rồi thân thể của Satsuki Hime hóa thành vô số con bướm ánh sáng bay tán ra, rồi dần dần tan biến.
-"Th·iếp thân không có gì để báo đáp Takeru-sama chỉ còn chiếc Kimono này là món quà duy nhất của phụ thân mà th·iếp còn lưu giữ, nay xin trao cho ngài như lòng cảm tạ của th·iếp. Nguyện ánh sáng của nữ thần Amaterasu sẽ luôn chiếu rọi con đường ngài phải đi" !!
Tiếng nói vang vọng xung quanh khu lăng mộ, từ trên trời chiếc áo Kimono màu đen quý giá với hoa văn trang trí hình bướm vốn được mặc trên người của Satsuki Hime chậm rãi bay xuống và được Takeru vươn tay đón nhận.
Khung cảnh trong mắt của những binh sĩ chung quanh nhìn thấy là 1 thiếu niên tay phải chống kiếm, tay trái giơ lên đón lấy chiếc Kimono đang bay xuống, trong đôi mắt sắc bén của cậu mang 1 nét u buồn.