Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vì Cứu Thế, Ta Trốn Tại Sau Màn Khôi Phục Thần Bí

Chương 215: Vi Đà vs Khổng Tuyên




Chương 215: Vi Đà vs Khổng Tuyên

Tại vùng đất cực nam của Phật Giới, Khổng Tuyên và Vi Đà đứng đối diện nhau, ánh mắt cả hai nhìn thẳng vào mắt của đối phương, không khí xung quanh cũng hòa lẫn với chiến ý của cả 2 mà trở nên đặc quánh cả lại.

Cả hai đồng thời siết chặt lấy v·ũ k·hí trong tay nhằm chuẩn bị cho trận chiến sắp diễn ra, và cuối cùng Khổng Tuyên không thể kiềm chế được nữa mà đã ra tay trước và khai màn cuộc chiến của cả 2.

Khổng Tuyên đạp mạnh xuống đất để lấy đà phóng tới, đại kích trong tay bị hắn kéo theo và tạo nên 1 vết dài trên mặt đất. Và khi đã đến ngay trước mặt của Vi Đà thì Khổng Tuyên đã nghiêng người rồi vung mạnh thanh đại kích xuống.

Vi Đà thấy Khổng Tuyên ra tay liền lập tức nâng thương lên đón đỡ. Sau đó chàng trở tay đảo cây thương một vòng rồi đâm nó về phía Khổng Tuyên.

Tuy nhiên Khổng Tuyên đã kịp nghiêng người né tránh, khiến mũi thương chỉ lướt qua trước ngực mà không thương tổn đến hắn. Sau đó cả hai vẫn giữ nguyên tư thế trong khi ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào nhau.

Rồi Khổng Tuyên liếc mắt nhìn xuống mũi thương vừa lướt qua trước ngực mình rồi bật cười và nói.

-"Không tệ! Không tệ! Quả không hổ danh là Hộ Pháp Vi Đà lừng danh thiên hạ" !!

Dứt lời Khổng Tuyên lại 1 lần nữa nâng kích quét về phía của Vi Đà, khiến cho vị thanh niên thần phải nhảy bật người ra sau né tránh.

Tiếp đó Vi Đà chuyển thủ sang công, chàng không tiếp tục phòng ngự nữa mà đạp mạnh chân xuống đất để lấy đà lao tới đâm mũi thương về hướng Khổng Tuyên.

Lần này thì thế cuộc đổi ngược, Khổng Tuyên đã trở thành bên phòng thủ còn Vi Đả là bên t·ấn c·ông.

Tay nắm chặt trường thương, dù còn cách Khổng Tuyên một đoạn ngắn nhưng Vi Đà đã nâng thương đâm tới.

Nếu chỉ nhìn bằng mắt thường thì có vẻ như Vi Đà chỉ đâm ra một thương, nhưng thực tế là trong tích tắc ngắn ngủi ấy, chàng đã thực hiện hàng trăm nhát đâm liên tiếp. Và mỗi nhát đều nhắm vào tất cả những vị trí nguy hiểm trên cơ thể Khổng Tuyên như mắt, cổ họng, khớp tay, khớp chân, hạ bộ và eo.

Hơn nữa, thương pháp của Vi Đà ảo diệu đến mức đã hạn chế tối đa mọi góc độ né tránh, buộc Khổng Tuyên phải từ bỏ việc né tránh và phải đối mặt trực tiếp để hóa giải đòn t·ấn c·ông của chàng.

"Tốt ! Tốt ! Thương pháp thật tốt" !!

Khổng Tuyên hô lớn với khuôn mặt tràn đầy chiến ý. Đối mặt với hàng trăm nhát đâm của Vi Đà, hắn nắm chặt đại kích trong tay rồi xoay tròn nó như chong chóng, chặn lại toàn bộ những đòn nhát đâm chí mạng đang ào ạt lao tới.

Trong lúc Khổng Tuyên đang xoay đại kích để chặn đứng các nhát đâm thì Vi Đà đã lặng lẽ áp sát.

Chàng co 1 chân để hạ thấp trọng tâm cơ thể xuống còn chân kia xoạc dài, lưng hơi uốn nhẹ với trường thương đã nắm chặt nơi tay.

Rồi Vi Đà nhìn chằm chằm vào Khổng Tuyên, và khi nhận ra trung môn hắn đã lộ sơ hở liền bất chợt vung mạnh trường thương và quét thẳng vào giữa eo của hắn.

Mặc dù Vi Đà t·ấn c·ông vô cùng bất ngờ, nhưng Khổng Tuyên đã kịp phát hiện ý định của chàng. Thế là hắn đã nhanh chóng giơ chân lên, chặn lại cú quét thương của Vi Đà. Và thân thương trong tay Vi Đà lúc này, đang bị chân của Khổng Tuyên nắm chặt lấy mà không thể tiến thêm.

Lý do nói Khổng Tuyên "nắm" lấy cây thương bằng chân, là bởi bàn chân của hắn giờ đây đã biến thành một cái chân chim màu đen tuyền, với năm móng vuốt sắc nhọn đang bấu chặt vào thân thương.

Vi Đà dù đã cố gắng giật mạnh, nhưng năm chiếc vuốt ấy giữ chặt đến mức khó tin khiến cho việc thu hồi lại cây thương là điều không thể.

-"Nguy hiểm thật, suýt chút nữa là ta đã bị trúng đòn rồi" !!

Sau khi chặn lại đòn t·ấn c·ông bất ngờ của Vi Đà, Khổng Tuyên nở nụ cười và vui vẻ nói ra.

Tiếp đó trong khi vẫn bấu chặt cây thương của Vi Đà, Khổng Tuyên đã dùng nó làm trụ đỡ rồi tung người lên quét chân còn lại vào đầu của chàng.

Thấy vậy, Vi Đà lập tức buông trường thương rồi nhanh chóng rút thanh bảo kiếm giắt bên eo ra và chém tới. Trong khoảnh khắc, vô số tia lửa bắn tung tóe xung quanh khi lưỡi kiếm của Vi Đà v·a c·hạm với móng vuốt sắc nhọn của Khổng Tuyên.

Trong lúc cả hai đang giằng co, thì Vi Đà bất ngờ dùng mũi chân móc lấy cây thương đang nằm dưới đất rồi đá nó lên.

Tuy nhiên, Khổng Tuyên đã nhanh hơn một bước, tung người nhảy ngược ra sau để tránh đi mũi thương đâm lên.

Và sau khi rơi xuống đất thì hắn lại 1 lần nữa xông lên trước, Vi Đà thấy thế cũng lập tức nâng thương lên đón đỡ.



Cả hai lao vào t·ấn c·ông lẫn nhau, người này đánh thì người kia đỡ, kẻ này tiến thì kẻ kia lùi.

Họ vô cùng ăn ý khi đều không sử dụng đến phép thuật mà chỉ dựa vào tự thân võ nghệ để giao đấu.

Cứ thế bọn họ đánh suốt vài trăm hiệp mà vẫn bất phân thắng bại, không ai có thể chiếm được ưu thế trước kẻ còn lại.

Khổng Tuyên tay nâng đại kích vung thành hình vòng cung nhằm về phía của Vi Đà, nhưng chàng thanh niên đã nghiêng người ra sau tránh đi nhát chém chí mạng.

Tiếp đó Vi Đà uốn người xuống lấy 2 tay chống lên đất rồi nhắm vào cằm của Khổng Tuyên mà đá ngược chân lên trên.

Tuy nhiên Khổng Tuyên đã kịp đưa tay chặn lấy mũi giày của Vi Đà trước khi nó đá vào cằm mình. Tiếp đó hắn bất chợt đưa tay nắm lấy cổ chân của Vi Đà và kéo mạnh rồi ném chàng ra xa.

Và trong lúc bị ném bay thì Vi Đà đã ném cây thương của mình ra trước đường bay, đến khi bay lại gần cây thương thì chàng đã đưa tay nắm nó rồi xoay vài vòng để hóa giải quán tính đang tác động lên cơ thể mình, rồi sau đó tiếp đất an toàn bằng 2 chân.

Sau 1 lúc giao lưu bằng võ nghệ thì Khổng Tuyên không nhịn được mà bật cười và vỗ tay khen ngợi.

-"Tuyệt vời ! Tuyệt vời !! Lâu lắm rồi ta mới có cơ hội đánh đã tay như thế này. Chỉ luận võ nghệ thì ta phải nói rằng ngươi chính là kẻ mạnh nhất trong số những kẻ ta từng gặp".

Nói tới đây Khổng Tuyên dừng lại 1 lúc, tiếp đó chiến ý dâng trào mà hét lên.

-"Luận võ đến đây là kết thúc, đã đến lúc dùng ra bản lĩnh thật rồi, Vi Đà" !!

Vừa dứt lời thì từ phía sau lưng Khổng Tuyên, một chiếc đuôi công khổng lồ màu đỏ rực bất ngờ xòe ra. Trên chiếc đuôi ấy, ngũ sắc hào quang lập lòe tỏa sáng, chiếu rọi cả trời đất.

-"Đúng ý ta lắm, đến đây đi" !

Nhìn thấy Khổng Tuyên đã trở nên nghiêm túc, Vi Đà lập tức xoay thương một vòng rồi nắm chặt trong tay và hét to. Ngay sau đó, toàn thân chàng hóa thành một luồng hào quang màu vàng rồi lao thẳng tới đối thủ.

Năm xưa, sau khi Đức Phật Thích Ca nhập diệt thì các vị thiên vương, thiên chủ và vua loài người đã chia nhau số xá lợi của Ngài để đem về thờ trong các tòa bảo tháp.

Khi đó có một tên quỷ dạ xoa đã lợi dụng đám đông để trà trộn vào và ă·n t·rộm một viên xá lợi của Phật, rồi nhanh chóng t·ẩu t·hoát ngay trước mặt chư thiên.

Khi Vi Đà biết chuyện, thì chàng đã lập tức đuổi theo và dễ dàng bắt kịp tên quỷ dạ xoa, đồng thời lấy lại viên xá lợi.

Và quyền năng mà Vi Đà đang sử dụng đây chính là quyền năng liên quan đến truyền thuyết trên, thứ quyền năng mang tên [Thần tốc].

Nắm chặt thương trong tay, Vi Đà lao tới với tốc độ thần tốc và chỉ trong chớp mắt đã áp sát vào người Khổng Tuyên và tung đòn đâm tới.

Tuy nhiên, chiếc đuôi phía sau lưng Khổng Tuyên đã nhanh chóng vươn ra và chặn đứng mũi thương. Tiếp sau đó, những chiếc đuôi khác cũng đồng loạt tỏa ra hào quang ngũ sắc mà quét thẳng vào Vi Đà.

Thấy vậy, Vi Đà vội rút bảo kiếm ra chém vào những chiếc đuôi công đang t·ấn c·ông tới. Thế nhưng ngay khi vừa v·a c·hạm, chỉ nghe một tiếng "vụt" vang lên thì thanh bảo kiếm trong tay Vi Đà đã biến mất không dấu vết.

Đồng tử Vi Đà lập tức thu nhỏ lại vì bất ngờ, nhưng chàng đã kịp phản ứng mà thu hồi trường thương và né tránh, khiến cho [Ngũ sắc thần quang] của Khổng Tuyên quét hụt.

Nhưng Vi Đà không vì thế mà ngừng lại, chàng thu hồi trường thương rồi lấy ra 1 bộ cung tên và lần nữa xông lại gần.

Nhưng lần này Vi Đà không đến gần Khổng Tuyên mà chỉ chạy vòng vòng xung quanh đồng thời cài cung lắp tên và giương bắn về phía hắn.

Chiếc đuôi sau lưng Khổng Tuyên lại một lần nữa xòe ra rồi quét khắp xung quanh, các mũi tên mà Vi Đà bắn ra khi bị hào quang ngũ sắc quét phải liền lập tức biến mất hệt như thanh bảo kiếm khi nãy.

Không tin tà, Vi Đà tiếp tục bắn ra thêm hàng chục mũi tên nữa và ngay khi ngũ sắc thần quang sắp quét phải nó, thì Vi Đà đã lập tức kích nổ và tạo ra vô số v·ụ n·ổ trải dài liên tiếp.

Nhưng mà ngũ sắc thần quang của Khổng Tuyên vẫn không hề hấn gì, nó quét qua 1 cái thì toàn bộ v·ụ n·ổ kia đều biến mất tăm tích tựa như chưa từng xuất hiện.

Và dù cho Vi Đà có bắn ra hàng trăm hay là hàng vạn mũi tên đi nữa thì chỉ cần Khổng Tuyên vẫn còn sử dụng đến ngũ sắc thần quang, thì tất cả các đợt công kích từ xa của Vi Đà đều là vô dụng.



-"Vô dụng, vô dụng, vô dụng thôi ! Hãy ngoan ngoãn mà chịu thua đi, Vi Đà" !!

Thấy Vi Đà dường như đã bó tay trước thần thông của mình, Khổng Tuyên liền kiêu ngạo cười lớn.

Chiếc đuôi công sau lưng hắn cũng một lần nữa xòe rộng, bao phủ không gian xung quanh và tạo nên một lớp phòng thủ kín kẽ, không để lộ dù chỉ một kẽ hở.

Vi Đà vốn đang trên đà chạy tới thì bất ngờ 1 sợi lông khổng lồ từ chiếc đuôi công của Khổng Tuyên đã chắn ngang trước mặt. Khi chàng định né sang hai bên thì mới nhận ra, cả hai hướng trái - phải cũng đều đã bị phong tỏa. Và khi Vi Đà định chạy lùi về phía sau, thì không ngờ lại có thêm một sợi lông công nữa đã chặn cà đường lui và đẩy chàng vào tình thế bốn bề thọ địch.

Rồi theo hào quang ngũ sắc lóe lên thì thân hình của Vi Đà đã lập tức biến mất.

Sau khi thu đi Vi Đà, Khổng Tuyên liền nở nụ cười đắc ý rồi lắc mình hóa lại thành bản thể, là 1 con công màu đỏ với duy nhất một mắt ngay giữa trán.

Con công xòe đôi cánh to lớn của mình ra rồi vỗ mạnh và bay thẳng lên không, tiếp đó nó nhắm đến phía đông Phật Giới mà bay đi.

Đang bay được một đoạn dài thì cơ thể con công bỗng nhiên co giật, tiếp đó nó toàn thân xụi lơ rồi rơi thẳng xuống đất. Trên đường rơi, nó đã đâm vỡ vô số chùa chiền cùng bảo tháp, và cuối cùng đập mạnh đầu vào một tòa bảo điện to lớn rồi phát ra tiếng rên rỉ.

Ngay lúc này thì một vệt đỏ bỗng hiện lên trên cái cổ thon dài của con công, rồi nó rách toạc ra khiến cho con công kêu lên đau đớn.

Và từ trong v·ết t·hương đang rỉ máu ấy, Vi Đà với trường thương trong tay, toàn thân tỏa ra ánh sáng màu lưu ly phi thân mà ngoài.

Vừa thấy Vi Đà có thể an toàn thoát ra khỏi ngũ sắc thần quang của mình, con công không kìm được mà phun ra một ngụm máu. Tiếp đó giọng nó, run rẩy và tràn đẩy sự khó tin mà hỏi:

-"Làm... sao có thể !? Tại... sao ngươi lại có thể thoát ra được" !?

Nghe vậy, Vi Đà quay người lại nhìn con công 1 lúc, tiếp đó vươn tay về phía sau lưng rút ra Hàng Ma Xử và nói với nó.

-"Năm xưa, ta từng đoạt lại xá lợi của Phật Thích Ca bị trộm đi từ tay của 1 tên Dạ Xoa rồi đem về trả cho chư thiên chúng. Thế nên đại thần Indra đã ban tặng ta 1 viên xá lợi của Thích Tôn để ta mang theo bên mình".

-"Ngũ sắc thần quang của ngươi quả thực lợi hại, thế gian vạn vật chỉ cần thuộc ngũ hành đều sẽ bị ngươi thu lấy và ta cũng không ngoại lệ. Thế nhưng xá lợi của Phật lại nằm ngoài tam giới lục đạo, nhờ nó bảo vệ nên ta mới có thể an toàn thoát khỏi thần thông của ngươi được".

Dứt lời Vi Đà đã nâng cao Hàng Ma Xử, tiếp đó trong ánh mắt hoảng sợ của Khổng Tuyên, chàng đã đập nó vào đầu của con công đang nằm dưới đất.

Con công lập tức kêu ré lên đầy đau đớn, nhưng Vi Đà vẫn không dừng tay mà đập liền nhiều nhát vào đầu nó.

Món bảo bối Hàng Ma Xử trong tay Vi Đà lúc cầm trong tay thì nhẹ như lông hồng, thế mà khi đập vào đầu của Khổng Tuyên lại nặng tựa núi non, dù cho có kim thân và phật quang hộ thể thì Khổng Tuyên vẫn bị đập cho mềm cả người.

Và có 1 điều mà Vi Đà không nói cho Khổng Tuyên, chính là viên xá lợi mà chàng mang theo đó tuy đã cứu chàng ra ngoài nhưng bản thân nó thì vẫn còn nằm lại trong cơ thể của Khổng Tuyên.

Vi Đà vì muốn lấy lại viên xá lợi nên đã động sát niệm và khởi sát ý, thế nên chàng mới liên tục nhắm vào đầu của Khổng Tuyên mà đánh như vậy.

Một lúc sau, Khổng Tuyên đã không còn sức để mat kêu đau nữa. Hắn gục đầu xuống đất, thở ra thì ít và hít vào thì nhiều, trông chẳng khác gì một kẻ sắp c·hết.

Vi Đà lúc này cũng mặt đầy sương lạnh mà vươn cây chày nhuốm máu qua khỏi đầu, rồi chàng không chút do dự mà vung xuống.

Thấy vậy Khổng Tuyên chỉ còn biết nhắm mắt chờ c·hết, nhưng đợi 1 lúc mà cảm giác đau đớn vẫn không xuất hiện.

Thế là hắn cố gắng mở ra con mắt duy nhất của mình, và kinh ngạc khi thấy cây chày đã dừng lại, chỉ cách đầu mình khoảng chừng một gang tay còn Vi Đà thì gương mặt hiện đầy vẻ hốt hoảng.

Sau đó trong sự khó hiểu của Khổng Tuyên, Vi Đà nghiêng đầu qua phải và nhìn vào 3 bức tượng Phật bằng vàng của Phật A Di Đà, Quán Thế Âm Bồ Tát cùng Đại Thế Chí Bồ Tát đang được đặt trong chính điện.

Tiếp đó Vi Đà thu hồi cây chày của mình rồi quỳ xuống trước tượng của Tây Phương Tam Thánh, vừa quỳ báo vừa lẩm bẩm.

-"Nam mô A Di Đà Phật ! Nam mô Quán Thế Âm Bồ Tát ! Nam mô Đại Thế Chí Bồ Tát" !

-"Đệ tử suýt chút nữa thì đã bị tam độc che mắt mà phạm vào sát nghiệp, đệ tử xin hướng về thập phương chư phật mà phát tâm sám hối" !!



Nói rồi Vi Đà ngay lập tức thành tâm đảnh lễ trước 3 bức tượng, còn Khổng Tuyên thì nhân cơ hội này mà cố hết sức lực còn lại trong ngươi mà vỗ cánh bay lên không rồi thoát đi nơi này.

Vi Đà tuy biết hành động của Khổng Tuyên nhưng hoàn toàn không hề có ý định ngăn cản mà chỉ yên lặng quỳ bái và lẩm bẩm niệm kinh sám hối.

Và vào lúc này, 1 giọng nữ trong trẻo bỗng vang lên từ phía sau lưng Vi Đà.

-"A Di Đà Phật ! Bần tăng ở đây thay mặt Khổng Tuyên đa tạ ân tha mạng của tôn giả" !!

Vi Đà ngạc nhiên quay đầu lại và đập vào mắt của chàng là 1 vị Bồ Tát trong hình dạng nữ nhân đang chắp tay vái chào mình.

Chỉ thấy vị nữ Bồ Tát này thân mặc thiên y màu trắng và đeo đầy châu báu rực rỡ, đầu đội mão anh lạc với dây trân châu rũ xuống. Ngài có bốn cánh tay, hai tay chắp trước ngực, còn hai tay sau lưng thì chia ra, một tay cầm chiếc lông công tỏa ánh hào quang ngũ sắc, còn tay kia thì cầm quả Câu Duyên.

Sau đầu cô treo một hào quang màu vàng kim rực rỡ, tỏa ra những tia sáng chói lòa hiển hóa thành vô số cọng lông công sặc sỡ xoay tròn xung quanh vòng hào quang.

Dù Vi Đà đã từng gặp qua vô số chư Phật và Bồ Tát, nhưng vị Bồ Tát mang nữ tướng đang đứng sau lưng chàng lúc này lại hoàn toàn lạ mặt. Ngay cả khi vận dụng Túc Mệnh Thông thì Vi Đà vẫn không thể nhìn thấy được vận mệnh của cô ta.

Rồi vị nữ Bồ Tát đứng thẳng người lên, nhìn Vi Đà rồi mỉm cười nói với chàng.

-"Bần tăng pháp hiệu là Khổng Tước Đại Minh Vương Bồ Tát, vừa là Bồ Tát cũng là Minh Vương.

-"Xin kính chào Thiên Tôn".

Nghe vậy Vi Đà lập tức cung kính cúi chào lại và hô vang "Nam mô Khổng Tước Đại Minh Vương Bồ Tát".

Rồi Khổng Tước Minh Vương ngẩng đầu nhìn con chim công đang bay đi kia, tiếp đó cúi đầu nhìn Vi Đà rồi mỉm cười hiền từ và nói với chàng.

-"Bần tăng vừa chứng đắc Thập Địa Bồ Tát trong tương lai và đã dùng Thần Túc Thông quay về quá khứ để gặp tôn giả" !

Vi Đà nhìn Khổng Tước Minh Vương nói như vậy liền lờ mờ đoán được chút gì, nhưng chàng không xen ngang vào mà chỉ yên lặng đứng nghe.

-"Lần này bần tăng quay về quá khứ điều thứ nhất là để nói lời cảm tạ với tôn giả. Chính vì tôn giả đã tha cho Khổng Tuyên một mạng và cho hắn giữ lại xá lợi của Phật Thích Ca trong người, nên không bao lâu nữa hắn sẽ có duyên gặp Đức Thế Tôn hiện tại và quy y, rồi bắt đầu quá trình tu hành của mình."

-"Và trong vô số kiếp về sau, Khổng Tuyên đã chứng đắc vô thượng Bồ Đề chính quả và trở thành bần đạo của hiện tại."

Nghe vậy Vi Đà lập tức vui vẻ chúc mừng và niệm danh hiệu của Khổng Tước Minh Vương, rồi chàng thấy vị Bồ Tát trước mặt đã dùng phép biến sợi lông công mình đang cầm thành 1 viên xá lợi và đưa cho Vi Đà.

-"Lý do thứ 2 của bần tăng, chính là muốn tự tay trao xá lợi của bần tăng cho tôn giả để xem như thay thế cho xá lợi của Phật Thích Ca đang nằm trong người của Khổng Tuyên".

-"Xá lợi của bần tăng có thể giúp tôn giả không chịu [Tam Độc] ảnh hưởng, không bị bách độc xâm hại, nó sẽ trợ giúp cho tôn giả trên con đường tu hành của mình".

Sau khi đã trao xá lợi cho Vi Đà, thì bất ngờ từ dưới chân của Khổng Tước Minh Vương bỗng xuất hiện một con công toàn thân vàng kim, lưng cõng tòa sen báu nâng đỡ vị Bồ Tát.

Tiếp đó con công kêu to rồi vỗ cánh bay lên trời và biến mất giữa hư không.

---------------------------------

Khổng Tuyên cắm đầu bay đi, dù thương thế vô cùng nghiêm trọng nhưng hắn vẫn cắn răng mà vỗ cánh để kiên trì tránh thoát khỏi Vi Đà có khả năng sẽ đuổi theo.

Hắn cứ thế bay mãi, bay mãi mà không nhận ra mình đã bay khỏi Phật Giới, rời khỏi Tây Ngưu Hóa Châu của Tiên Giới mà bay thẳng xuống trần gian.

Và khi bay qua một khu rừng nằm giữa biên giới Ấn Độ và Nepal, thì sức lực đã hoàn toàn cạn kiệt nên Khổng Tuyên không thể bay tiếp được nữa mà đâm đầu xuống mặt đất.

Chỉ là, ngay trước khi Khổng Tuyên ngã c·hết, thì hàng loạt tiếng voi hú đã vang lên khắp khu rừng. Tiếp sau đó, vô số cái vòi voi đã vươn lên và đỡ lấy hắn.

Rồi Khổng Tuyên gắng dùng chút sức lực cuối cùng mở mắt ra, và hình ảnh cuối cùng hắn thấy trước khi ngất đi là một chàng thiếu niên ba mắt, đang ngồi kiết già dưới gốc cây Bồ Đề khổng lồ.

Khi thấy đàn voi nâng Khổng Tuyên đến trước mặt, chàng thiếu niên chắp tay mỉm cười, niệm:

-"Nam mô A Di Đà Phật" !