Chương 99: Tai nạn của Phật Giáo tại Tây Tạng
Tại cung điện Potala thuộc Lhasa, Tây Tạng.
Tòa cung điện Phật giáo cổ xưa từng trải qua vô số thăng trầm của năm tháng.
Nhìn thấy vô số sự kiện của Phật Giáo tại quốc gia này và từng bị xâm nhập bởi q·uân đ·ội của TQ.
Đã chờ được người gia chủ thật sự của mình trở về đồng thời đã chứng kiến được tên gia chủ g·iả m·ạo bị đá đít khỏi đây.
Sau khi thần bí khôi phục thì nơi đây đã được mở rộng với số lượng tu sĩ tăng lên do bị Đạo Giáo khu trục khỏi TQ.
Với sự gia nhập của họ thì nguồn kinh văn, tri thức của Phật Giáo gồm nhiều học phái khác nhau từ cả Tam Thừa đều tăng lên đáng kể và đạt đến 1 số lượng khổng lồ.
Sau 1 khoảng thời gian ngắn yên bình, cuối cùng nó cũng phải đối mặt với những vị khách không mời mà tới.
1 số lượng cực lớn tu sĩ đạo giáo, thiên binh, thiên tướng từ Thiên Đình TQ đã kéo tới và t·ấn c·ông toàn bộ Tây Tạng, cả tòa cung điện này cũng không may mắn tránh thoát được t·ai n·ạn.
Toàn bộ tòa cung điện linh thiêng này trong tích tắc chìm trong biển lửa, vô số tiếng la hét kêu khóc của vô số tăng nhân, tín đồ vang vọng trong khắp Potala và nhà dân xung quanh nó.
Dù những binh lính nơi đây tinh thông các phép thuật được tạo nên từ cảm hứng trong kinh sách Phật Giáo nhưng họ chỉ có thể đối phó với lũ tu sĩ kia mà thôi.
Đối mặt với những thần tiên từ Thiên Đình thì họ đã bị nghiền ép bởi độ chênh lệch thần bí cực cao kia.
Nằm sâu trong Potala, thiền phòng của Đạt Lai Lạt Ma.
Vị Lạt Ma già cùng các tăng sĩ có trách nhiệm bảo vệ ông đang vô cùng gấp gáp mà đưa ông rời khỏi nơi này.
-"Thưa ngài, xin ngài hãy nhanh chóng rời khỏi nơi đây. Mục tiêu của lũ ác thần kia chính là ngài, chỉ khi nào ngài rời khỏi nơi đây và đi đến Nhật Bản thì mới có thể an toàn được".
-"Đúng vậy, ngài là ngọn đèn hy vọng của Tây Tạng và Phật Giáo tại đây nên xin ngài hãy nhanh chóng đi theo mật đạo này ra ngoài".
Vị Lạt Ma già yên tĩnh nghe những tăng nhân xung quanh khuyên nhủ đồng thời lắng nghe những âm thanh vang vọng từ bên ngoài.
Sau 1 lúc trầm tư thì ông ấy mới lắc đầu rồi đứng lên khỏi ghế.
-"Ta không thể nào nhắm mắt mà bỏ lại những người dân tin tưởng vào ta 1 lần nào nữa".
Nhìn xung quanh 1 vòng và đối mặt với những gương mặt khó tin của các tăng nhân xung quanh mình, vị Lạt Ma già nua mỉm cười nói ra.
-"Nếu mục tiêu của chúng là ta thì cứ việc để chúng bắt lấy ta, chỉ cần chúng bỏ qua cho những người khác là đủ rồi".
-"Ta tin tưởng dù không tuyển chọn ra người thừa kế thì Phật pháp vẫn sẽ lưu truyền, ta từng nằm mộng thấy được Liên Hoa Sinh đại sư truyền thụ ta vô vàn kinh điển thất truyền và ta tin tưởng ngài sẽ truyền thụ lại cho người thừa kế xứng đáng y bát của mình nên các ngươi không cần vì ta mà đau thương".
Nói rồi ông như được chư Thiên gia trì sức mạnh mà đưa tay đẩy những vị tăng nhân kia vào con đường ngầm để họ trốn thoát còn mình thì sau khi phá hủy cửa ra vào liền thản nhiên đi ra khỏi cung điện.
Khi ông đi đến chính điện thì ngay lập tức đã bị phát hiện và nhanh chóng bắt lại giao nộp lên vị thần tiên nhận lệnh chinh phạt nơi này.
Bọn chúng nhanh chóng đưa ông đến trước 1 cái lều q·uân đ·ội, xung quanh là vô số thiên binh, thiên tướng đứng canh giữ.
Trên đường đi ông nhìn thấy những tên tu sĩ, những tên được gọi là thiên binh, thiên tướng đang lộ ra bộ dạng hung thần ác sát mà đồ sát những tăng nhân và người vô tội xung quanh.
-"Nam Mô A Di Đà Phật" !!
Ông nhắm mắt lại rồi tụng lên danh hiệu của vị Phật Phương Tây.
-"Ngươi là tên Lạt Ma được lũ phàm nhân kia tôn thờ sao" ?
Người hỏi thăm là 1 gã đạo sĩ trung niên mặc đạo bào bát quái màu đỏ tím.
Kế bên hắn ta là 1 con sư tử lớn 9 đầu đang giương nanh múa vuốt nhìn chằm chằm vị Lạt Ma.
-"Đúng vậy, tôi là người mà các người muốn bắt giữ. Nay tôi đã tự giao nộp mình thì xin các vị hãy dừng hành động tàn ác kia lại".
Gã đạo sĩ cười to dẫn theo lũ thiên binh và tu sĩ xung quanh cũng cười theo.
Tiếng cười chế nhạo của chúng vang vọng khắp doanh trại trong khi vị Lạt Ma già quỳ sụp xuống đất với cơ thể bị trói chặt.
-"Thưa sư phụ, hắn ta nói đúng đấy ạ. Con không nghĩ chúng ta nên tiếp tục những việc như thế này nữa".
Bên cạnh gã đạo sĩ là 1 thiếu niên môi hồng răng trắng, gương mặt trắng nõn mặc giáp trụ cổ đại màu đỏ đứng ra nói với hắn.
-"Na Tra, từ lúc nào mà con lại mềm lòng như thế này chứ hả ? Con đường đường là Trừ Ma Đại Nguyên Soái, Tam Đàn Hải Hội Đại Thần khí thế năm xưa khi con còn là Tây Chu Tiên Phong Tướng đâu mất cả rồi" !?
-"Thái Ất Chân Nhân nói phải. Lũ này là những tên người phàm dám chống lại Thiên Đình thì chẳng khác nào tà ma ngoại đạo, tại sao ngươi lại cầu xin cho chúng chứ" ?
Người nói là 1 gã tướng quân có bộ dạng trung niên mặc áo giáp màu xanh với chiến bào phấp phới sau lưng, eo đeo bảo kiếm trong khi 1 tay đang nắm lấy 1 tòa bảo tháp 9 tầng.
-"Nhưng thưa sư phụ, phụ vương họ chỉ là những người vô tội mà thôi. Xin người...." !
Na Tra vẫn tiếp tục cố gắng thuyết phục cả 2 người họ nhưng đột nhiên 1 bàn tay to lớn đã đặt lên vai cậu dừng lại những lời cậu sắp nói ra.
Khi cậu quay đầu lại thì thấy 1 vị tướng quân uy vũ mặc giáp trụ trên vai có 1 con Hoa Hồ Điêu, tay nâng 1 cây dù báu đã đứng phía sau cậu lắc đầu.
Phía sau ông ta là 3 người anh em khác của ông cũng thầm lắc đầu với cậu.
-"Như vậy nhi thần, đệ tử xin cáo lui" !
Na Tra chấp tay lại chào từ biệt Lý Tịnh và Thái Ất Chân Nhân rồi buồn bã đi theo Tứ Đại Thiên Vương ra khỏi lều.
Ngay sau khi Na Tra khuất hẳn thì Lý Tịnh mới hừ 1 tiếng khó chịu.
-"Tên nghịch tử này dạo này thường xuyên qua lại với lũ tiên nhân Tiệt Giáo kia, mong chân nhân hãy chú ý nhiều hơn đến nó".
-"Bần đạo sẽ lưu ý, đa tạ Thiên Vương đã nhắc nhở".
Ngày hôm sau, chúng đã treo vị Lạt Ma già trên 1 cây phướn cao trước quân doanh để thị uy với những người còn sống sót đang ra sức phản kháng.
Chúng muốn triệt để chinh phục quốc gia này hoàn toàn và mãi mãi.
Và kế hoạch của chúng đã thành công, khi quân phản kháng thấy vị Lạt Ma già bị treo lên như vậy chỉ có thể bất lực đứng nhìn thậm chí sa sút tinh thần rơi vào tuyệt vọng.
Không bao lâu nữa có lẽ toàn bộ đất nước này sẽ sụp đổ vì lãnh tụ tinh thần đang bị treo lên đầy nhục nhã và bất lực.
Dù bị treo lên như vậy nhưng vị Lạt Ma già vẫn thành tín tụng lên những kinh điển của Phật giáo.
Kim Cương Kinh, Viên Giác Kinh, Đại Nhật Kinh Sớ và vô số loại kinh văn khác nhau bằng các thứ tiếng khác nhau.
Cứ mỗi ngày trôi qua vị tăng già càng ngày càng yếu ớt nhưng kinh văn ông tụng vẫn không chút gián đoạn bất kể ngày đêm.
-"Đại sư, tôi lại đến đưa nước lần nữa nên ông hãy dừng lại mà uống 1 ít nước đi. Ông đã liên tục tụng suốt 6 ngày rồi".
Dưới sự giúp đỡ của Ma Gia Tứ Tướng, Na Tra đã lén trong suốt 6 đêm đem nước đến cho vị Lạt Ma già bị treo trên cao.
Cậu chân đạp Phong Hỏa Luân âm thầm tới gần và đưa ly nước lên miệng ông lão.
-"Đa tạ thí chủ, nguyện công đức của thí chủ sẽ hồi hướng thập phương chư Phật".
Sau khi nhấp môi 1 ngụm nước, vị Lạt Ma mở miệng cảm ơn vị Thiên Tướng trước mặt mình.
-"Nhưng xin thí chủ đừng mang nước đến nữa vì bần tăng có thể cảm thấy được mạng mình sắp chấm dứt rồi".
Na Tra khi nghe được lời nói của vị tăng già liền thoáng nhíu mày, sau khi cảm nhận 1 chút cơ thể của ông lão thì cậu mới buồn bã thở dài rồi chắp tay tạm biệt.
-"Tạm biệt".
Ngày hôm sau, ngày thứ 7 b·ị b·ắt vị Lạt Ma già và ông vẫn tiếp tục tụng kinh và bài kinh lần này mà ông tụng là Tứ Thiên Vương Kinh.
-"Cái lão lừa trọc này suốt ngày chỉ biết tụng niệm như vậy mà chẳng chút phản kháng hay oán hận nào, không lẽ lão không s·ợ c·hết sao" ?
-"Ai biết mà mặc xác lão ta đi, dù gì thì lão cũng sâp c·hết rồi. Sau khi trở về chúng ta sẽ nhận được 1 lượng lớn linh thạch để tiếp tục tu luyện rồi".
-"Ta cũng sắp đạt đến Luyện Hư Hợp Đạo rồi, chỉ cách thành tiên 1 bước nữa thôi. Ta chắc chắn sẽ vũ hóa phi tiên trước các ngươi cho xem".
Sau đó là vô số tiếng cười lẫn trò chuyện vang lên khắp doanh trại, toàn bộ không khí tràn ngập vui sướng và nhẹ nhàng hoàn toàn không giống đang trong chiến trường.
Đột nhiên bầu trời đột ngột chuyển tối, mặt trời vừa mới mọc bỗng dưng biến mất sau các tầng mây.
Điều này ngay lập tức khiến cho Thái Ất và Lý Tịnh chú ý, cả 2 chạy ra lều và nhìn lên không trung.
-"Chuyện gì đang xảy ra, mặt trời chỉ vừa mới ló rạng thôi mà".
-"Bần đạo cũng không biết, nhưng thiên vương phải chú ý 1 chút vì bần đạo có cảm giác vô cùng xấu".
Toàn bộ doanh trại ngay lập tức giới nghiêm, bất kể là tu sĩ, thiên binh, thiên tướng đều mặc đủ áo giáp tay cầm v·ũ k·hí sẵn sàng đón địch.
Như đang đợi đối phương chuẩn bị đầy đủ và sau khi lũ tiên thần TQ đã xong xuôi mọi việc thì cuối cùng nó cũng đã tới.
Từ trong mây đen bỗng chiếu rọi ra vạn loại ánh sáng rực sáng cả không trung, rồi 1 cánh cửa cổ xưa và to lớn được làm bằng vàng và đá quý hiện ra.
Trên cửa đầy các họa tiết hoa sen, voi, rồng và bánh xe với phong cách đặc trưng của Ấn Độ, trung tâm cánh cửa là vài chữ Phạn huyền ảo và thần bí được khắc lên đó.
Dù không biết tiếng Phạn nhưng bất cứ ai đều có thể đọc hiểu nội dung của những chữ cái đó chỉ bằng cách nhìn vào nó.
Đao Lợi Thiên Môn(Cánh cửa của Đao Lợi Thiên)
-"Đao Lợi Thiên.....Môn" !?
Lũ tiên thần TQ lẫn quân kháng chiến đều ngơ ngác mà đọc lên tên của cánh cửa.
Trong 1 tiếng rền vang to lớn thì cánh cửa đã mở rộng ra đồng thời từ trong đó vô số đạo quân Dạ Xoa, La Sát tuôn trào mà ra, bay lượn khắp bầu trời của Tây Tạng.
Gương mặt chúng có kẻ thì bặm trợn hung ác, có người thì tuấn mỹ lạ thường nhưng đều có thể mang lại cho người nhìn cảm giác khác thường không giống nhân loại.
Trên thân chúng đều mặc đủ chiến giáp, tay cầm vô số loại v·ũ k·hí sắc nhọn có kẻ thậm chí cầm cả súng ống.
Phía sau chúng là vô số v·ũ k·hí hạng nặng dùng cho c·hiến t·ranh như máy bắn đá, đại pháo, xe tăng,.v..v.....
Đặc biệt nhất là những cỗ máy Vimana có hình dạng 1 tháp cao hình tròn với các cửa sổ chỉa ra những ống pháo đen ngòm to lớn.
Chúng tuy có tính năng hoạt động và chiến đấu trên không linh hoạt tương tự máy b·ay c·hiến đ·ấu hiện đại nhưng trên bản chất chúng là những pháo đài di động có chứa bom nguyên tử cổ đại.
Tại trong vũ trụ, trước sự kinh hoàng tột độ của các cơ quan hàng không vũ trụ trên khắp thế giới, từng chiếc chiến hạm có bộ dạng vô cùng vượt thời đại với vô số chữ Phạn, chữ Vạn (卐) được khắc họa trên đó đột ngột xuất hiện.
Tổng cộng là hơn 3000 chiếc bao gồm các chiến hạm có kích thước không dưới 10km là nhiều nhất, tiếp đó là các tàu 20km và cuối cùng là hơn 10 chiếc hàng không mẫu hạm có kích cỡ 50 - 75km hiện ra.
Và số lượng đoàn quân Dạ Xoa, La Sát kia đạt đến con số hơn cả 100 vạn vượt qua tổng binh lực 100 vạn thiên binh của Thiên Đình TQ.
Nhưng như vậy vẫn chưa hết, từ trong cánh cửa 1 đôi chân mang chiến giáp khổng lồ chậm rãi hạ xuống.
Tiếp đó là phần thân mặc áo giáp ấn độ cổ đại với vũ y bồng bềnh trong gió phía sau lưng.
Cuối cùng là gương mặt của 1 người đàn ông trung niên oai nghiêm, hùng dũng với đôi mắt sắc bén như đao và đội trên đầu 1 chiếc mũ giáp kết hợp với mũ ngũ phật của Phật giáo.
Sau đầu của ông là 1 vòng sáng to lớn rực lửa tỏa ánh hào quang sáng chói chiếu khắp 8 hướng.
Trên vai ông có 1 con chuột bạch khổng lồ liên tục phun ra vô số châu báu từ miệng.
Tay phải cầm 1 cây kích sắc nhọn còn tay trái thì nâng 1 bảo tháp 7 tầng được làm từ 7 loại châu báu.
Bảo tháp có chứa 84.000 lời dạy, 12 bộ kinh điển bên trong mình đồng thời có năng lực hàng yêu phục ma, bảo hộ chúng sinh đang gặp nguy khốn.
Toàn thân ông cao 1.200m và phía sau ông lục tục có những Thiên Nhân có vẻ đẹp siêu phàm thoát tục mặc đủ áo giáp cao 800 - 860m hiện ra theo hầu bên cạnh ông.
Đồng tử Lý Tịnh mở lớn, gương mặt tràn đầy sợ hãi khi thấy đối phương.
Hắn biết rõ lai lịch của vị thần khổng lồ trước mắt mình, đối phương là nguyên hình của hắn, của 1 trong Ma Gia Tứ Tướng và Bishamon của Nhật Bản.
Nguyên bản là Thần Tài của Ấn Độ sau vì quy y Phật Giáo mà trở thành 1 trong số các Hộ Thế Thần(Lokapāla) của 4 phương.
1 trong 4 chủ nhân của tầng trời thứ nhất thuộc Dục Giới - Tứ Thiên Vương Thiên.
Tôn hiệu của ông ta là Bắc Phương Thiên Vương, Bắc Phương Thiên Thần, là Tài Thần kiêm Võ Thần, chủ nhân của loài Dạ Xoa và La Sát.
Tay phải cầm bảo kích chém g·iết yêu tà, vai có chuột thần phun ra tài bảo, còn tay trái thì nâng bảo tháp 7 tầng hàng phục yêu ma bảo hộ chúng sinh.
Đa Văn Thiên Vương/Kubera/Vaiśravaṇa suất lĩnh thiên quân giáng lâm Tây Tạng.