Vì Em Là Điểm Sáng

Chương 14




Nhậm Thần: " Đưa anh em lên trực thăng trước, tôi sẽ đến ngay."

Wak: " Nhưng.. "

Nhậm Thần: " ĐI ĐI..!! "

Wak: ".....Vâng! "

Nhậm Thần là ai chứ..? đầu óc của hắn đâu chỉ có kinh doanh.., danh tiếng của hắn trong giang hồ cũng đâu chỉ có thế.., hắn đã sớm tính đến tình huống hiện tại từ trước rồi.., Nhậm Thần đã chuẩn bị sẵn trực thăng tiếp ứng cho việc này..trong lúc hỗn loạn.. bọn người Devil đã sớm ôm mạng rút lui..để lại mớ hỗn độn trước mắt. Chiếc máy bay rung lắc dữ dội..người bên trong căn bản không trụ vững.., hắn bỏ mặc lời khuyên ngăn để cậu ở lại của Wak.., ra lệnh cho đàn em lên trực thăng an toàn trước..hắn sẽ tự thân đến mang cậu theo sau..dù bản thân hắn cũng chẳng vẹn toàn..bàn tay bấu chặt lấy vết thương bên ngực phải đang nhuốm đẫm màu đỏ của máu..hắn vẫn kiên định từng bước hướng về phía cậu..

Mạc Vũ: " Nhậm Thần, anh mau lên trực thăng..bỏ tôi ở lại đi..!! "

Nhậm Thần: " Im miệng.! cậu nợ tôi..tôi không cho phép cậu nổ tung mà chết.! "

Mạc Vũ: " Anh...hức..nhưng anh bị thương nặng như vậy.."

Nhậm Thần: ".....nào..đưa tay cho tôi.! "

" KHÔNG ỔN, TRỰC THĂNG KHÔNG THỂ ĐẾN GẦN HƠN NỮA..CHÚNG TA PHẢI TRÁNH XA CHIẾC MÁY BAY.. NẾU KHÔNG TẤT CẢ ĐỀU SẼ CHẾT.! "

Wak: " KHÔNG ĐƯỢC, ĐẠI CA CÒN Ở TRONG ĐÓ.!! "

" KHÔNG THỂ ĐẾN GẦN ĐƯỢC NỮA..HẾT CÁCH RỒI..! "

Wak: " MẸ KIẾP..!!! "

Áp suất quá lớn với tốc độ rơi của chiếc máy bay..khiến cho trực thăng không thể tiếp tục đến gần..chỉ đành rời khỏi vị trí hiện tại..ngay lúc này chiếc máy bay chuyển động liên lục..Nhậm Thần cứ thuận theo thế lao đến đem cả cơ thể Mạc Vũ gói vào lòng. Khi trực thăng đã giữ được khoảng cách đủ xa..thì đồng thời một tiếng nổ lớn vang lên bao trọn cả một khoảng trời rộng lớn...chiếc máy bay biến mất vào không trung...

" ĐẠI CA..!!! "

Wak: " MAU ĐI TÌM..!! NHẤT ĐỊNH PHẢI TÌM ĐƯỢC NGƯỜI VỀ ĐÂY..! "

" RÕ..! "

...----------------...

 _Thượng Hải_

Nhậm Húc: " Cậu nói..thằng bé đi công tác? "

Lý Di: " Đúng vậy thưa lão gia. "

Nhậm Húc: " Nó phải đi bao lâu..ta muốn gặp nó. "

Lý Di: " Chủ tịch không nói khi nào sẽ về, nhưng lão gia có thể yên tâm..ngài ấy sẽ xong việc nhanh thôi ạ. "

Nhậm Húc: " Vậy à...ta đã lâu không gặp nó rồi, lần này cố ý muốn tạo bất ngờ cho nó..cuối cùng vẫn là không gặp được..haizz...con cái lớn rồi..không quản nổi nữa.. "

Lý Di: " Lão gia chớ buồn..ngài ấy đều biết tâm tư của người..chỉ là quả thật công việc quá nhiều rồi..ha ha.."

Nhậm Húc: " Đành vậy... được rồi..cậu cũng vất vả rồi trợ lý Lý.! ngày mai ta sẽ quay về Los Angeles..cậu báo với thằng bé một tiếng..khi khác ta sẽ về thăm nó. "

Lý Di: " Vâng, thưa lão gia. "

Nhậm lão gia ghé thăm, việc này quả thật cả Lý Di và Nhậm Thần đều không thể lường trước..đã rất nhiều năm Nhậm Húc không hề quan tâm đến việc kinh doanh của con trai mình. Ông vẫn luôn ở Los Angeles tự chủ cầm quyền mọi đường đi nước bước chuyện làm ăn của Nhậm Gia, chỉ có tập đoàn ở Thượng Hải này là giao toàn quyền cho Nhậm Thần.

Nhậm Húc: " Đã lâu như vậy rồi...Tiểu Thần..nó vẫn là không muốn nhìn mặt người ba này..."

A Tự: " Lão gia đừng phiền lòng, cậu chủ nhiều việc..chỉ là không có thời gian thôi ạ. "

Nhậm Húc: " A Tự, cậu theo ta nhiều năm như vậy..lẽ nào không hiểu rõ...chuyện năm đó..quả thật đã khiến thằng bé bị tổn thương..haizz..."

A Tự: " Vâng...Lão gia..chúng ta nên đi rồi. "

Nhậm Húc: " Ừm. "



...----------------...

Ottawa_Canada

Jeff: " Thế nào rồi..? đã tìm thấy ngài ấy chưa?! "

Wak: " Vẫn chưa...đã cho người tìm dọc bờ biển...là tôi thất trách..."

Jeff: " Chết tiệt..! lão ta lại dám chơi tới bước này..bên cạnh lão đại có rắn..lẽ nào ngài ấy không biết sao? "

Wak: "...không lý nào đại ca lại không biết..chỉ là có vẻ như kế hoạch ban đầu bị thay đổi..người đi cùng không phải là trợ lý..mà là một con nợ.."

Jeff: " Con nợ? "

Wak: " Chỉ là một thằng con trai trói gà không chặt..hại đại ca bị thương..đến giờ vẫn chưa rõ tung tích.. "

Jeff: " Cứ cho người tìm tiếp đi. Thụy Tổng đang trên đường đến đây...trong thời gian ngài ấy đến nhất định phải tìm thấy lão đại. "

Wak: " Rõ..! "

...----------------...

...Mặt trời đã nhường vị trí cho vầng trăng.., trên mặt biển êm đềm phẳng lặng vẫn tựa hồ phảng phất vài đợt sóng nhỏ từng lớp từng lớp ùa vào bờ..., Mạc Vũ khó khăn ôm lấy cơ thể vô lực đang dần trở nên lạnh hơn của Nhậm Thần..từng bước từng bước đi dần về phía những bãi đá nhỏ trên bờ biển.....

Mạc Vũ: " Nhậm Thần, anh sao rồi....Nhậm Thần..anh...anh hức..anh đừng dọa tôi mà.."

Nhậm Thần: ………………………

Mạc Vũ: " Làm sao đây...hức..mình phải làm sao đây...Nhậm Thần anh nói tôi phải làm sao đây..hức..anh tỉnh lại đi được không..?..Nhậm Thần!! hức..ức.. "

Dù cho Mạc Vũ có gọi thế nào thì Nhậm Thần vẫn chẳng phản ứng gì.., hắn đã bất tỉnh kể từ khi máy bay phát nổ và rơi xuống biển. Mạc Vũ tuy tinh thần hoảng loạn, sợ hãi tột độ..nhưng chung quy cơ thể cậu ngoài vết dao cứa ở cổ do tiếp viên nữ kia gây ra thì hoàn toàn lành lặn.., Nhậm Thần..hắn đã toàn phần bảo hộ cậu không chút thương tổn gì. Mạc Vũ nhớ lại khoảnh khắc sống còn khi đó..cậu gần như đã nghe được tiếng đập của trái tim hắn..rất nhanh..rất nhanh.., khi đó cậu mới chợt nhận ra..hóa ra trong khi cậu còn đang ôm ấp nỗi sợ chết đi.., còn đang nghĩ cách làm sao để rời khỏi hắn..thì hắn..đã làm hết tất cả mọi cách để giữ cho cậu toàn vẹn sống sót.. đến mức khiến bản thân hắn thương tích đầy mình... cho đến tận lúc mất đi ý thức..hắn vậy mà lại mỉm cười nói " Tôi không biết lý do cho những hành động này..., tôi chỉ biết..phải bảo vệ cậu. ".....Sau đó, không có sau đó nữa..vì khi cơn chấn động đó diễn ra..cậu cũng chẳng bận tâm để nhớ lại nữa rồi...

Mạc Vũ: " Hức...ức...C..CÓ AI KHÔNG..!!?? làm ơn...hức..cứu người với...làm ơn.. "

" Tiếng người.. CÓ TIẾNG NGƯỜI...LÀ LÃO ĐẠI..NHANH LÊN..TÌM ĐƯỢC NGÀI ẤY RỒI..!! MAU QUA ĐÂY..!! "

Cậu cố sức hét lớn..chỉ mong có ai đó ở gần sẽ nhanh chóng phát hiện ra họ, cho đến khi nhận thức được cuối cùng đã có người phát giác ra..cuối cùng đã có người đến cứu họ..còn là người của Nhậm Thần.., Mạc Vũ khi này hai mắt đã khép lại..thoát lực ngất xỉu..