Vì Em Là Điểm Sáng

Chương 6




...----------------...

Một tháng sau....

Tập đoàn JLMV

Từ sáng sớm bấm công vào làm, anh trợ lý chuẩn mực xã hội của chúng ta, Lý Di đã đứng im và nhìn đăm chiêu rất lâu bên cạnh sếp của anh ta.

Đến mức Nhậm Thần cũng cảm thấy có chút khó chịu, đành lên tiếng: " Có chuyện gì, khai khẩu đi. "

Chỉ chờ có thế, Lý Di liền bộc bạch: " Từ lúc cậu ta chấp nhận thỏa thuận đến dinh thự của sếp, đến giờ đã được một tháng rồi. Sếp không định ghé sang xem cậu ta thế nào sao? "

Câu hỏi này, thành công gây khó hiểu cho Nhậm Thần: " Hửm? "

Lý Di lại tiếp: " E hem, cái đó, bởi vì tôi thấy sếp có vẻ ưu ái cho cậu ta, dù sao trước giờ sếp đâu thích loại con trai mềm yếu như vậy, nhưng với cậu ta thì lại khác."

Tỏ rõ vấn đề, Nhậm Thần lạnh mặt: " Lý Di à, cậu chán thở rồi? "

Lý Di đáp: " Haha, cái này thì không ạ."

Hắn lên giọng: " Vậy thì tập trung làm việc đi! "

Một lần nữa, Lý Di lại đứng im như pho tượng nhìn hắn.

Nhậm Thần tỏ vẻ khó chịu ra mặt: " Lại chuyện gì nữa đây?"

Lần này, Lý Di có chút không biết nên nói thế nào: " Sếp thật sự, à ờm, nếu, nếu mà sếp không có thời gian về dinh thự, thì có thể quan sát qua camera đó ạ."

Nhậm Thần nhướng mày: " Bị nhóc đó mua chuộc rồi?".

||||| Truyện đề cử: Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời |||||

Phát rén trước câu hỏi đó, Lý Di rất nhanh liền phản hồi: " Không có! Chỉ là, thấy cậu ta có chút.."

Nhậm Thần rất nhanh đã đọc Lý Di, như một cuốn sách: " Đáng thương? Tôi nói này Lý Di, đó đã là thỏa thuận hời nhất đối với con nợ mà tôi có thể trao đổi từ trước đến nay rồi. Cậu ta chỉ cần làm những việc vặt, cuối tháng lại có lương, đáng thương ở đâu chứ? "

Biết là không thể mặt đối mặt với sếp, Lý Di chỉ có thể xỉa xói trong thâm tâm: ( Đáng thương ở chỗ dinh thự đó không chỉ có mỗi cậu ta, nếu sếp xem được camera thì..).

Phớt lờ mọi lời nói từ Lý Di, Nhậm Thần lạnh giọng: " Làm việc đi!"

Lý Di đáp: " Vâng thưa Sếp! "

...****************...

Dinh Thự của Nhậm Thần

Trái ngược với không khí nhộn nhịp bên ngoài, bên trong dinh thự chỉ chứa toàn những khoảng lặng, và trang trọng.

Trương Lý, vị quản gia lâu năm của dinh thự, ông vẫn luôn rất đoan nghiêm và ân cần: " Nào tiểu Mạc Vũ, lại đây lão xem, vào đây chỗ này của lão là an toàn nhất trong dinh thự này rồi, đừng lo. "

Mạc Vũ ngoan ngoãn đi theo: " Sao vậy ạ? Cháu còn phải quét sân."

Trương Lý thở dài: " Ay ya! Tạm thời cháu nghỉ tay một chút đi, cứ để bọn họ làm, việc đó vốn dĩ là của bọn họ. Cháu vẫn là mau xử lý vết thương, đã phồng rộp lên thế này, có đau không?"

Mạc Vũ bậm môi chịu đau: " Kh-không đau lắm ạ. Cái đó, để tối về phòng cháu tự xử lý được rồi ạ."

Trương Lý lo lắng, ông biết đứa trẻ trước mặt mình, chính là đang cố chịu đựng: " Tiểu Mạc Vũ, nghe lời lão, tay cháu thế này viết thương lớn nhỏ đều đủ cả, họ dám bắt nạt cháu, sao cháu lại không nói với ông chủ? "

Mạc Vũ khổ não, thầm nghĩ: ( Chính là bảo mình đi méc với Nhậm Thần? Ha, mình cũng có thể làm việc đó sao? Hoang đường thật.)

Quan sát biểu cảm của Mạc Vũ, Trương Lý lại cười phà, ông bảo: " Haha, không việc gì phải ngại. Cháu đừng ngại, tuy rằng cháu là nam nhân duy nhất trở thành tình một đêm với ông chủ, nhưng mà không sao hết. Cháu vẫn cứ cư xử như bình thường là được, đừng cảm thấy ngại hay xấu hổ, mà mặc sức để người khác chà đạp như vậy! "

Mạc Vũ tròn mắt, cậu không nghe nhầm chứ: " Dạ? T–tình một đêm? "

Trương Lý có hơi nghiêng đầu, ông lại nói tiếp: " Cháu không biết sao? Tất cả người làm ở đây đều là tình một đêm của ông chủ, trừ lão ra ha ha ha. Cháu xem, mỗi người trong số đó đều cho rằng, bản thân đều có khả năng trở thành nữ chủ nhân của dinh thự này, cho nên cứ hể có người mới đến làm, chắc chắn sẽ bị họ răn đe đủ điều."

Mạc Vũ nhận ra chân lý mới, lại tiếp tục với mớ suy tư không điểm dừng của bản thân: (Tình một đêm, vậy ra ông chú đó chính là, đã tình một đêm với năm người rồi, sau đó đều đem họ về đây.)

Trương Lý, lại tiếp tục tâm sự: " Tiểu Mạc Vũ, ngày thường ông chủ cũng sẽ không quay về đây đâu, nên cháu cứ thoải mái, đừng quá căng thẳng."

Mạc Vũ hỏi: " Vậy sao ạ? " Rồi tháng chốc, cậu lại nghĩ: ( Cũng đúng, từ khi mình đến đây đã được một tháng rồi.)

Trương Lý liền trả lời: " Ừ, ông chủ rất bận. Cháu biết đó, người tài giỏi như ông chủ hầu hết thời gian đều sẽ lo cho công việc mà. Kể ra thì ông chủ chỉ mới về nước được 2 năm gần đây thôi, trong 2 năm này ông chủ chỉ về dinh thự hai lần. Haha, người thành công mà chính là rất thiếu thời gian. "

Mạc Vũ lại tiếp tục nghi vấn: " Vậy trước đó, ông chủ ở đâu ạ? "

Trương Lý lại tiếp tục trả lời cậu: " Cái này, nghe trợ lý của ông chủ nói là họ luôn phải công tác ở Los Angeles. Ông chủ rất giỏi, việc quản lý một tập đoàn mới thành lập khó như vậy mà chỉ quản lý thông qua màn hình laptop. Sao vậy? Cháu muốn biết thêm gì nữa không? "

Bỗng dưng nhận được câu hỏi, Mạc Vũ liền tâm loạn, ý lộn xộn: " A, kh–không có ạ! Cháu đi làm việc tiếp đây."

Mạc Vũ vừa dứt lời đã vội chạy ra ngoài, Trương Lý chỉ kịp gọi với theo: " Ơ NÀY VẾT THƯƠNG CỦA CHÁU.. "

Mạc Vũ đáp: " KHÔNG SAO ĐÂU Ạ! "

Quan sát Mạc Vũ đã được hơn một tháng, Trương Lý chỉ có thể thở dài xót xa, đứa trẻ này đúng là mệnh khổ mà.

Đã được một tháng rồi, cậu luôn phải thức khuya dậy sớm trong toà dinh dự to lớn không chút hơi ấm này. Quy luật sinh tồn tại bất cứ đâu, cũng sẽ có nguyên tắc ma cũ ăn hiếp ma mới, kể từ khi cậu đến đây, đã không ít lần bị chèn ép đến khó tin. Tuần đầu tiên đến, tất thảy mọi việc đều dồn hết về phía cậu, chịu đủ loại khinh bỉ, miệt thị. Cậu vẫn nhẫn nhịn chịu đựng vì thân phận bé nhỏ. Tuần thứ hai đến làm, năm người làm trước đó tại đây, đều thay phiên nhau chà đạp cậu, bắt đầu từ việc cố ý làm cậu bị thương, đổ nước nóng lên người, té cầu thang khi đang lau nhà, đứt tay khi phải nhặt những mảnh vỡ từ chiếc đĩa, hay cái chén họ vừa làm rơi, phản bát lại liền sẽ bị họ đánh đến khi ngất đi, bị nhốt trong nhà vệ sinh hay thậm chí là trong chính căn phòng của mình, bị bắt phải ngủ trên ghế, sau đó lại hạ thấp nhiệt độ máy lạnh xuống mức thấp nhất, bản thân họ lại yên giấc trong phòng chăn ấm nệm êm. Mỗi lúc như thế, nếu không phải được quản gia Trương thương tình giúp đỡ, có lẽ cậu đã sớm đến gặp ba mẹ mình rồi.

...----------------...

Lúc này tại tập đoàn, Nhậm Thần đăm chiêu suy tư những lời ban nãy Lý Di vừa nói.

[ Lý Di: " Từ lúc cậu ta chấp nhận thỏa thuận đến dinh thự của sếp đến giờ đã được một tháng rồi, Sếp không định ghé sang xem cậu ta thế nào sao? "

" Cái đó, bởi vì tôi thấy sếp có vẻ ưu ái cho cậu ta, dù sao trước giờ sếp đâu thích loại con trai mềm yếu như vậy, nhưng với cậu ta thì lại khác."

" Sếp thật sự, à ờm, n–nếu mà sếp không có thời gian về dinh thự, thì có thể quan sát qua camera đó ạ."

" Không có! Chỉ là, thấy cậu ta có chút.." ]

Càng nghĩ lại càng khó chịu, Nhậm Thần bức rức thầm phát tiết: (Khỉ thật! Ông đây còn lâu mới để ý đến nhóc con mạnh miệng đó.)

Hồi sau, hắn ta chẳng hiểu sao lại cứ phải nghĩ đến điều đó, khó hiểu tự hỏi: " Rốt cuộc là có ý gì? Hừm, mình chỉ là gia chủ check xem tình hình ở nhà thế nào, không liên quan đến nhóc đó, đúng vậy."

Mãi đắn đo căng não một trận, cuối cùng thì Nhậm Thần đã quyết định mở laptop truy cập vào camera tại dinh thự. Miệng thì bảo không liên quan đến người khác, nhưng tay thì lại rất không nghe lời, cả những thước video mà camera quay lại được trong vòng một tháng nay, đều đồng loạt trình chiếu hết một lượt. Cứ vậy mà xem cho hết, rồi cũng chả biết vì lí do gì, ngày hôm đó lại quyết định hoãn mấy cuộc họp liền, chỉ để trở về dinh thự với cái lí do hắn ta tự miệng bịa ra, là muốn về nghỉ ngơi tại giường một chút? Chủ tịch cũng có lúc bí lí do trốn việc à?