Vì Em Mà Tương Tư

Chương 63:




Khiêm Dạ Hiên ngồi lên xe, cúi người về phía trước, tựa vào vô\-lăng. Anh cứ thế ngồi bất động hồi lâu, đầu óc như ngừng trệ. Hóa ra, anh đã sống cùng kẻ thù lâu như thế mà không hề hay biết. Cũng không thể trách được, lúc đó anh còn quá nhỏ, hơn nữa từ trước đến giờ, Khiêm Dạ Hiên chưa từng đặt chân vào phòng Trương Hứa nên không thể phát giác bí mật của ông ta. 


Anh lại lôi tấm ảnh nhỏ từ trong túi ra. Nó vẫn còn dính lại vài tia máu, bám chặt vào mặt người phụ nữ xinh đẹp kia. Khiêm Dạ Hiên đưa tay lau đi vết máu sắp khô, khóe mắt rưng rưng. 


"Mẹ, con đã hoàn thành tâm nguyện cả đời này rồi. Mẹ ở bên đó với ba phải thật hạnh phúc nhé!"


Anh ôm tấm ảnh vào lòng, nhắm mắt nhớ đến những ngày vui vẻ trước kia, trái tim bỗng nhói lên một nhịp. Anh không còn gì bận lòng nữa rồi. Thù của ba mẹ đã trả xong, chỉ cần nắm lấy tay Châu Uyển Đồng, anh sẽ cùng cô đi đến cuối cùng. Nhớ đến cô, lòng anh liền bình yên đến lạ. 


Khiêm Dạ Hiên cất tấm ảnh vào ngăn trên xe, khởi động máy rồi chạy đi. Trên đường đến bệnh viện, anh nhấc máy gọi cho Kính Phong dặn dò:


"Giúp tôi giải quyết vài việc."


Châu Uyển Đồng nằm trên giường bệnh, mặt vẫn chưa hết tái. Cô nhắm nghiền mắt, hai mày nhíu chặt. Cô lại bắt đầu mơ thấy ác mộng rồi. Trong giấc mơ, Trịnh Hâm Đình vẫn bóp cổ cô không buông, miệng không ngừng chửi rủa, trông rất đáng sợ. Ả ta còn bịt miệng không cho cô la hét. Đợi đến khi cô im bặt, Trịnh Hâm Đình mới thả ra, nở một nụ cười độc ác. 


Châu Uyển Đồng đổ mồ hôi, chân tay quơ loạn xạ hết cả, miệng còn ú ớ nói:


"Thả tôi ra đi. Dạ Hiên...mau, mau cứu em..."


Khiêm Dạ Hiên vừa vào bệnh viện đã bắt gặp cô y tá khi nãy đưa thuốc cho cô nhưng anh không để tâm mấy, chẳng qua là gặp mặt bình thường bèn đi thẳng một mạch, không hề liếc nhìn cô ta. Cô y tá thấy anh thì chột dạ, lúc đi ngang qua theo phản xạ liền cúi đầu thấp. Nhưng chưa được ba bước, y tá lại cất tiếng gọi:


"Khiêm tổng!"


Anh khựng lại, xoay đầu nhìn ra phía sau. Cô y tá không dám nhìn thẳng vào mắt anh, chỉ dám liếc nhìn sàn nhà rồi ngập ngừng nói:


"Dạ, khi nãy có một cô gái vào phòng của bệnh nhân Châu Uyển Đồng. Hai người họ...có xảy ra xô xát, nhưng chỉ là nhẹ thôi."


Người kia sợ khi nói vậy sẽ khiến anh tức giận nên nhanh chóng kèm thêm câu sau vào. Đôi mắt anh liền tối sầm lại, không chần chừ mà chạy ngay đến phòng bệnh của cô. 


Khiêm Dạ Hiên mở cửa bước vào, thấy sắc mặt cô không tốt như lúc nãy thì tức giận, gằn giọng hỏi cô y tá đang rón rén đứng ở ngoài:


"Sao cô ấy lại ra nông nỗi này? Chẳng phải tôi bảo cô canh chừng sao? Thế nào là xô xát nhẹ?"


Cô y tá thu người, hai vai bắt đầu run rẩy, nói:


"Khiêm tổng, tôi, tôi không cố ý. Khi nãy tôi thấy cô gái kia đi vào, bề ngoài nhìn rất hiền lành nên chỉ nghĩ là thăm bệnh bình thường, tôi không nghĩ sẽ xảy ra chuyện như vậy, mong anh thông cảm."


Khiêm Dạ Hiên nhìn cô, phát hiện ra trên cổ có vài vết xước nhỏ, chắc chắn là bị cào bởi móng tay. Anh đanh mặt, lãnh đạm hỏi:


"Chuyện xảy ra thế nào?"


"Dạ, lúc tôi vào phòng để đưa thuốc thì thấy, thấy...hai người đang đánh nhau. Cô gái kia bóp cổ bệnh nhân, nhưng mà tôi đã gọi người đến giúp, lôi cô gái kia ra ngay nên không có vấn đề gì nghiêm trọng."


Người kia cười gượng, nét mặt sợ sệt thấy rõ. Lúc anh đưa mắt sắc nhìn, cả người cô ta liền run lên, bèn cúi gằm mặt xuống đất. 


"Vết thương rách rồi?"


Y tá nghe giọng anh lạnh như băng tảng, không tự chủ mà rùng mình một cái sau đó mới gật đầu. 


"Cút!"


Khiêm Dạ Hiên thốt lên một tiếng, người kia lập tức rời đi, chân chạy nhanh như được bôi dầu vậy. Anh kéo ghế ngồi xuống cạnh cô, đáy mắt xót xa. 


"Đồng Đồng, là anh không bảo vệ em tốt. Mau tỉnh dậy mà mắng anh đi."


Khiêm Dạ Hiên nắm lấy tay cô, siết chặt mà nhấn vào lòng mình. 


"Dạ Hiên, cứu, cứu em…"


Châu Uyển Đồng lại một lần nữa bắt gặp những hình ảnh đáng sợ. Cô vung tay chới với trên không trung, cả người toát mồ hôi lạnh. Anh liền ôm lấy cô, nhẹ nhàng vỗ về:


"Bảo bối, anh ở đây, anh ở đây rồi."


Cô như người chết đuối vớ được cọc, liền vòng tay ôm lấy cổ anh, ghì chặt xuống. Châu Uyển Đồng trong mê man lại bật khóc, không ngừng gọi tên anh:


"Dạ Hiên, em không thở được, em…"


Anh đau lòng mà siết chặt vòng tay, hôn vào trán cô mà nói:


"Anh xin lỗi, anh xin lỗi. Đều tại anh không tốt, đừng khóc nữa nhé!"


Cô từ từ mở mắt, tầng nước mờ trong mắt làm cô nhất thời không thấy rõ mặt anh, chỉ ngửi được hương thơm quen thuộc từ hơi thở khẽ phả vào mặt, trái tim liền được xoa dịu. Đến khi định hình được, cô mới lên tiếng, giọng khàn đặc:


"Anh quay lại rồi. Dạ Hiên…"


Anh ân cần nhìn cô, nói nhỏ:


"Bảo bối, em đừng khóc nữa, có anh đây rồi."


Khiêm Dạ Hiên đưa tay lau đi nước mắt ướt đẫm trên gò má của cô. Hôm nay, anh nhìn cô phải chịu nhiều đau đớn như vậy, thật sự không cam tâm. Khiêm Dạ Hiên muốn là người bù đắp những lỗ hổng lớn trong trái tim cô, chứ không phải là nguồn cơn của mọi rắc rối. Chỉ cần còn nắm tay, anh nhất định phải bảo vệ cô thật tốt, sẽ không để người con gái này chịu thêm bất kì tổn thương nào nữa.