Vì Em Mà Tương Tư

Chương 66:




Khi mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa, Kính Phong cầm trên tay tập giấy cam kết có chữ kí của Hoàn Thẩm, vui mừng gọi điện báo cho Khiêm Dạ Hiên.


"Cậu chủ, giấy đã kí rồi, người cũng đi rồi."


Đầu dây bên kia lạnh nhạt ừ một tiếng đáp lại, trầm tư trong giây lát rồi mới tiếp tục nói:


"Thu mua cổ phiếu của Trịnh thị đi."


Kính Phong tuy biết mối quan hệ trước kia của Trịnh Hâm Đình và anh, trong lòng tò mò không hiểu vì sao anh lại ra lệnh như vậy nhưng cũng chỉ chần chừ tầm hai giây liền tiếp nhận mệnh lệnh. 


Khiêm Dạ Hiên cúp máy, xoay người đi vào bên trong. Châu Uyển Đồng bị anh bắt phải nằm trên giường nghỉ ngơi, không được ra ngoài. Lúc anh tới cạnh giường, cô vẫn còn đang chơi đùa với chú cún con khi sáng. 


"Đồng Đồng, em mau ngủ đi, đi xe lâu như thế chắc em mệt rồi."


Cô lắc đầu, nhìn anh cười, nói:


"Em không sao mà. Từ bệnh viện tới đây chỉ có vài phút, sao em lại mệt được? Hơn nữa, vết thương của em đã lành rồi."


Anh nhìn cô, nhếch mày hỏi vặn lại, cảm giác như đang bắt bẻ vậy. 


"Thế nào? Em thấy mình khỏe mạnh rồi thì không cần nghe lời anh nữa?"


Châu Uyển Đồng nghe ra ý tứ cảnh cáo trong lời nói của anh thì vội đặt chú cún đang bế trên tay xuống, kéo chăn trùm qua đầu. Anh bật cười, bèn ngồi xuống cạnh cô. 


Khiêm Dạ Hiên xoa đầu cô qua lớp chăn mỏng, ân cần nói:


"Bảo bối, mau kéo xuống đi. Nếu em không muốn ngủ thì chúng ta nói chuyện một lát."


Nghe anh nói thế, cô liền kéo chăn xuống, vẻ mặt háo hức. Anh nắm lấy tay cô, đặt vào lòng bàn tay mình. Không biết là do tay cô nhỏ hay là do tay anh quá lớn, khi đặt vào liền bị lọt thỏm xuống, trông hệt như tay em bé vậy, rất đáng yêu. 


Khiêm Dạ Hiên sửa lại sợi tóc hơi rối trên đầu cô, dịu dàng hỏi:


"Em có thích sống ở đây không?"


Châu Uyển Đồng chớp chớp mắt, nhìn xung quanh thêm một vòng lớn, sau đó mới tinh nghịch nói:


"Chỉ cần có anh, chỗ nào em cũng thích."


Anh bật cười, khẽ nựng vào mũi cô một cái. Hai người sống ở đây rất tốt, không gian vừa đủ, lại rất có không khí gia đình. Nếu như có thêm vài đứa nhỏ chạy nhảy xung quanh, chắc chắn sẽ rất vui. Anh đột nhiên nghĩ đến đó, cảm thấy trong lòng có chút lâng lâng. 


Châu Uyển Đồng nhích người, xích sát lại gần anh, tựa đầu vào lồng ngực ấm áp kia mà thủ thỉ:


"Dạ Hiên, cảm ơn anh đã đáp lại tấm chân tình của em."


Cô vòng một tay ra sau lưng anh, một tay đặt ngay ngực, khẽ tâm tình:


"Anh biết không, trước đây em cứ nghĩ bản thân sẽ chỉ lấy được một người công nhân bình thường nào đó, cùng nhau làm việc, cùng nhau sinh con, cứ thế sống qua ngày là được. Mãi đến sau này em mới biết, thì ra điều mà em nghĩ là bình dị kia thật ra rất xa xỉ. Cuộc sống khó khăn hơn em tưởng nhiều. Em cũng vì mưu sinh mà suýt chút nữa phải…"


Nói đến đây, dường như những kí ức đau lòng trước kia lại hiện về, hóa thành sỏi đá mà nghẹn giữa cuống họng khiến cô không nói thêm được gì nữa. Khiêm Dạ Hiên đương nhiên hiểu rõ, trong vô thức vỗ nhẹ vào lưng cô mà an ủi, vòng tay cũng siết chặt hơn. 


"Đồng Đồng, nếu như anh chưa từng gặp em, chưa từng cứu em, vậy có phải anh sẽ hối hận cả đời không? Nếu em không bị bắt cóc, có lẽ giờ đã an phận bên một người công nhân bình thường nào đó rồi. Nhưng nghĩ đến việc em sinh con cùng người khác, anh lại không có cách nào chấp nhận nổi."


Cô cọ đầu vào người anh, đôi mắt sâu thẳm, hệt như đại dương rộng lớn khiến con người ta càng nhìn càng chìm đắm. Cô nên diễn tả thế nào đây nhỉ? Cảm giác trong lòng vô cùng vui sướng, vô cùng mãn nguyện. Anh lại tiếp lời:


"Em biết không, lần đầu gặp em, anh không hề có ấn tượng gì cả, ngoại trừ đôi mắt rất đẹp, rất giống với người mẹ đã mất của anh. Em nói xem, có phải là mẹ của anh biết em sẽ thành cô dâu của anh nên mới tặng của hồi môn trước không?"


Châu Uyển Đồng bật cười, đánh nhẹ vào ngực anh một cái, cong môi đáp lại:


"Vậy chẳng phải hai ta có duyên, có phận hay sao?"


Khiêm Dạ Hiên dùng tay nâng mặt cô lên, khẽ đặt nhẹ vào cánh môi đỏ mọng kia một nụ hôn dịu dàng. Lúc rời đi, anh còn khẽ thì thầm:


"Đúng, đời này em chỉ được gả cho anh." 


Cô lại hỏi:


"Vậy nếu như không vì đôi mắt này, anh có yêu em không?"


Khiêm Dạ Hiên cười, gõ nhẹ vào trán cô, lên tiếng, giọng điệu mang theo chút dịu dàng:


"Ngốc, nếu chỉ yêu em vì đôi mắt, chẳng phải khi em mất đi nó, anh sẽ không yêu em nữa sao?"


Cô nhìn anh, đáy mắt ánh lên hạnh phúc rạng ngời. Tia nắng cuối ngày buông dài trên lối nhỏ lát đá, rải nhẹ lên những đóa hoa hồng trắng tinh khiết trong vườn, mang theo chút hơi thở ấm áp vốn có mà phản chiếu bóng hình đôi nam nữ kia. 


Trịnh Hâm Đình ở nhà, cảm thấy tay chân bứt rứt, vô cùng khó chịu. Cô ta vừa nhận được tin từ một người vệ sĩ, bảo là Châu Uyển Đồng và anh đã dọn về chung sống cùng nhau, không kiềm được mà tức giận, vơ đổ hết những chai lọ thủy tinh trên bàn. Ả ta trừng mắt, nói:


"Ở chung rồi? Hồ ly tinh, tại sao mới có mấy ngày đã quyến rũ được anh ấy? Tao không cam tâm."


Trịnh Hâm Đình vào phòng, đóng sập cửa lại, đập đổ hết những thứ chướng mắt trước mặt, đến cả lọ nước hoa cô ta yêu thích nhất cũng bị ném xuống đất không thương tiếc. Trịnh Hâm Đình không ngừng la hét, đến mức lạc cả giọng. Cô ta không tin, với tình cảm cả hai cùng vun đắp bấy lâu lại không thắng được cô. 


"Dạ Hiên, anh mau quay lại cho em. Anh chỉ được là của em, của em mà thôi!!!"