Vì Em Mà Tương Tư

Chương 70:




Trịnh Hâm Đình ngồi lên chiếc xe đỗ cách nhà Khiêm Dạ Hiên vài trăm mét mà chờ đợi. Chưa đầy năm phút sau, một người đàn ông trẻ tuổi bịt kín cả mặt, đội mũ lưỡi trai tối màu bước tới, gõ nhẹ vào cửa sổ xe. Cô ta hạ kính xuống, vươn tay nhận lấy chiếc thẻ nhớ nhỏ chứa ảnh vừa chụp được, sau đó liền cho xe chạy đi mất. 

Khi nãy trước khi đến gặp Châu Uyển Đồng, cô ta đã sắp xếp một người chụp ảnh đứng nấp trên ngọn cây gần đó, cố che giấu bản thân để không bị phát hiện. Vốn dĩ cô ta định diễn một vở kịch để lừa cô vào tròng, nhưng không ngờ sự việc lại suôn sẻ đến mức này, chụp được vô số tấm ảnh "quý giá". Trịnh Hâm Đình cười thầm, nhanh chóng bảo trợ lí gửi hết số ảnh này vào tin nhắn cho anh, còn mình thì đích thân đến Khiêm thị một chuyến. 

Khiêm Dạ Hiên đang ngồi họp trong phòng, sắc mặt vẫn lạnh nhạt như ngày thường. Anh vừa nghe qua báo cáo sơ bộ về hoạt động dạo gần đây của công ty. Từ sau khi sáp nhập Trương thị vào, giá cổ phiếu của Khiêm thị ngày càng tăng, công ty mở rộng khai thác ra nhiều lĩnh vực mới, đẩy mạnh đầu tư cho các dự án lớn nhỏ. Sắp tới đây, Khiêm thị có thêm một lượng lớn nhân viên từ Hoàn thị sang, chắc chắn sẽ phát triển vô cùng lớn mạnh. 

Điện thoại trên bàn của anh liền rung lên vài tiếng. Trước giờ, Khiêm Dạ Hiên đều không thích bị làm phiền khi đang họp cho nên đã tắt tiếng điện thoại. Đến khi họp xong đã là nửa tiếng trôi qua, anh đứng dậy bước về phòng làm việc, không hề liếc mắt nhìn qua điện thoại. 

Khiêm Dạ Hiên vừa về đến cửa phòng đã thấy Trịnh Hâm Đình đứng đó, bày ra dáng vẻ buồn tủi. Cô ta vừa đến không lâu, định trực tiếp mở cửa vào phòng ngồi đợi nhưng không được, bèn đứng trước cửa. Thấy anh, cô ta vội chạy đến nói:

"Dạ Hiên, em chờ anh rất lâu rồi đó. Em, em có chuyện muốn nói."

Anh không thèm đoái hoài tới cô ta, vẫn đang chăm chú bàn bạc công việc với thư kí nam bên cạnh, mở cửa bước vào phòng. Trịnh Hâm Đình cũng lẽo đẽo theo vào, ngồi ở sofa tiếp tục đợi. 

Khiêm Dạ Hiên khi nghiêm túc làm việc thật sự rất đẹp trai, phong thái tự tin lại quyết đoán, mỗi lời nói ra đều vô hình áp bức người khác. Thư kí bên cạnh liên tục đưa hồ sơ cho anh, nói thêm hồi lâu rồi mới xin phép ra ngoài. Trước khi người kia rời đi, anh còn lãnh đạm nói:

"Tiễn khách!"

Lời nói này rõ ràng là đang nhắm tới Trịnh Hâm Đình. Cô ta nghe anh nói thế thì vội chạy lại bên bàn, giả bộ khóc lóc mà nói:

"Dạ Hiên, em thật sự có chuyện muốn nói với anh, có thể cho em một chút thời gian không?"

Thư kí nam kia thấy hơi khó xử, bèn khom người mà định lẻn ra ngoài. 

"Điếc sao? Tôi bảo tiễn khách!"

Lần này giọng điệu của anh có chút nguy hiểm, đáy mắt cũng kết băng vụn rồi. Người kia nghe anh gọi thì điếng người, vội vàng nói với Trịnh Hâm Đình:

"Tiểu thư, mời cô!"

Trịnh Hâm Đình lại tiến thêm vài bước, ngày càng gần anh hơn, thút thít nói:

"Là chuyện của Châu Uyển Đồng, anh thật sự không muốn nghe sao?"

Nghe đến tên cô, anh khẽ khựng lại, sau đó liền ra hiệu cho người kia ra ngoài. Khiêm Dạ Hiên thoải mái tựa người ra phía sau ghế, thản nhiên nói:

"Hai phút!"

Trịnh Hâm Đình thấy anh chịu nghe mình thì vui mừng hớn hở, vội nói:

"Anh đã nhận được tin nhắn chưa? Mau mở ra xem đi."

Anh không biết ả ta lại giở trò gì, bèn cầm điện thoại lên xem. Một tài khoản ẩn danh đã gửi cho anh hơn mười bức hình được chụp khá rõ nét, nhân vật chính đều là Châu Uyển Đồng cô. Bảy tấm đầu là hình Châu Uyển Đồng tát vào mặt Trịnh Hâm Đình, còn cô ta thì đang quằn quại nằm dưới đất. Bất ngờ hơn là, những tấm cuối cùng đều là hình ảnh Kính Phong đang ôm eo cô, qua góc chụp lại càng khiến chúng trở nên ám muội, dễ gây hiểu lầm. 

Khiêm Dạ Hiên đưa tay lướt qua từng bức ảnh, gương mặt vẫn thản nhiên như không, không lộ ra chút gì là tức giận. Anh quăng điện thoại trên bàn, hai tay đan vào nhau, nhếch mày nói:

"Nói đi."

"Anh còn chưa nhìn rõ sao? Uyển Đồng thật sự là quá đáng. Em nghe nói cô ấy vừa xuất viện nên mới ghé thăm, nào ngờ cô ấy không những không biết điều mà lại còn tát em hai cái, đến giờ vẫn còn đau đây này!"

Ả ta làm bộ đưa tay lên mặt, xoa xoa phần má bên phải, ấm ức nói:

"Em có làm gì đâu, sao cô ấy lại hung dữ vậy chứ? Còn dọa nạt em nữa. Anh phải lấy lại công bằng cho em."

Trịnh Hâm Đình thấy anh không nói gì, nét mặt ra vẻ không quan tâm thì lại càng khẩn trương, nói:

"Với cả em thấy, cô ta và trợ lí của anh, hình như có chút tình cảm. Ánh mắt của hai người nhìn nhau rất lạ, lại còn ôm ấp nhau nữa, thật sự vô cùng đáng nghi."

Khiêm Dạ Hiên ngồi xem cô ta diễn kịch, đôi mắt tỏ vẻ khinh bỉ. Đợi đến khi cô ta dứt lời mới nhấn nút gọi một thư kí nữ vào. Trịnh Hâm Đình không biết anh định làm gì, vẫn đứng ngơ ra đó chờ đợi. 

Rất nhanh chóng, cô thư kí liền vào phòng, cung kính chào anh rồi hỏi:

"Không biết giám đốc có gì dặn dò ạ?"

"Tát!"

Người kia trợn tròn mắt, há hốc cả mồm miệng, khẽ liếc nhìn sang Trịnh Hâm Đình. Cô ta đương nhiên rất sốc, cả gương mặt cứng đờ như bị xịt keo, không nói được gì nữa. 

Khiêm Dạ Hiên lại kiên nhẫn lên tiếng, giọng điệu đanh thép khiến người ta không làm không được. 

"Tát!"

Cô thư kí kia chậm chạp xoay người, đứng đối diện với Trịnh Hâm Đình, dần đưa tay phải lên cao. Đúng lúc này, anh mới nói:

"Dừng!"

Trịnh Hâm Đình liền mừng rỡ, tin chắc là anh sẽ không nỡ làm vậy với mình. Có điều, khi cô thư kí quay lại nhìn, anh từ từ đưa tay chỉ vào má bên trái của mình, còn kèm thêm một câu:

"Dùng hết sức đi."

Cô thư kí nhắm mắt, hai môi mím chặt lại, tát vào má trái của Trịnh Hâm Đình một cái thật kêu. Cô ả đứng im chịu trận, hai mắt trống rỗng. Thế mà anh lại làm vậy với cô ta, không có lấy một chút thương xót hay nể tình xưa cũ. Có lẽ anh quên thật rồi. Người đàn ông này, sao lại tàn nhẫn như thế chứ? 

Cô thư kí kia hoàn thành xong nhiệm vụ thì nhanh chóng chạy ra ngoài, bàn tay vẫn còn run rẩy. 

Anh cười nhẹ, liếc nhìn Trịnh Hâm Đình thảm hại đứng trước mặt, lạnh nhạt nói:

"Tốn công vô ích. Cô bày ra cái này cho ai xem?"

Anh đứng thẳng dậy, tiến lại gần cô ta, nói:

"Tôi biết rõ cô làm gì Uyển Đồng. Nhớ kĩ, đã động đến cô ấy rồi thì sẽ không còn được sống yên ổn nữa. Chờ xem!"

Nói rồi, anh nhanh chân bước thẳng ra ngoài. Khiêm Dạ Hiên cảm thấy thật ghê tởm khi phải ở cùng một chỗ với Trịnh Hâm Đình. Anh không hiểu mình lấy kiên nhẫn ở đâu ra để nói chuyện bình tĩnh với cô ta lâu như thế, trong lòng chỉ muốn bóp chết cô ta ngay lập tức. Hình ảnh cô thiếu nữ xinh đẹp năm mười tám tuổi với nụ cười hồn nhiên đã không còn nữa rồi. Chút kí ức tốt đẹp giữa hai người còn sót lại trong lòng anh giờ như cát bụi, sớm đã bị gió cuốn đi mất rồi...