Vì Em

Chương 58






Chương 58

Đường Thi sắc mặt nhàn nhạt nhìn bức áp phích, một đôi uyên ương nắm tay, nghiêng mặt, phía sau là trời xanh mây trắng, cỏ xanh, yên tĩnh đẹp đẽ, chỉ là bức áp phích như này, đã thu hút khán giả thích thú, nhịn không được muốn khám phá câu truyện trong đó.
"Mặt nghiêng của nữ sinh quen quá, đạo diễn là Vương Chính Trung..." Trịnh Tiểu Hy lập tức ngừng lại, nghi ngờ vừa rồi, bây giờ đã thành thật, cô cũng không muốn nói cái tên kia ra đâu.
Trần Nghĩa tiếp lời: "Diễn viên Vệ Đông, Tô Tiếu... Thì ra chính là bộ phim Tô Tiếu diễn chính, vậy chúng ta có mua vé xem phim hay không đây?" Khi nói câu sau này, Trần Nghĩa cố ý dò xét nhìn Trịnh Tiểu Hy, đương nhiên, còn rất mờ mịt quét nhìn Đường Thi và Đoàn Thích cách nhau khoảng cách rất vi diệu.
Đoàn Thích là nhìn thấy, lại lười cho Trần Nghĩa một ánh mắt, tên này rất lanh chanh, đảo mắt nhìn về phía Đường Thi, thấy khóe miệng cô mang theo ý cười, trong lòng thật sự cảm thấy Trần Nghĩa và Trịnh Tiểu Hy là con ghẻ!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trịnh Tiểu Hy đẩy mắt kính, cười hờ hờ nói: "Đi, sao lại không đi, bộ phim này có Vệ Đông mà mình thích, không đi thì lãng phí rồi?" Nhưng khi nói lại rất có vẻ nghiến răng nghiến lợi.
Trần Nghĩa rất tiếc nuối nói: "Tôi còn cho rằng có thể tiết kiệm tiền vé xem phim chứ."
Trịnh Tiểu Hy và Đoàn Thích như nhau, lười để ý Trần Nghĩa, cô phải đi xem xem, Tô Tiếu dựa vào cái gì mà diễn phim cùng minh tinh mà cô thích chứ!
Trong 4 người, Trần Nghĩa chính là con trâu nhẫn nhục chịu khó, vội vàng đi mua bốn vé xem phim, lại mua đồ ăn đồ uống, mới xem như là đè nén chút bất mãn kia của Trịnh Tiểu Hy.
Đường Thi không thích ăn đồ khi xem phim, có điều Đoàn Thích lại tự mua cho cô một chai nước hoa quả, Đường Thi muốn ngăn lại cũng không kịp rồi, bất đắc dĩ, chỉ đành duỗi tay nhận lấy.
Đây là nơi phồn hoa nhất Cảng thành, có rạp chiếu phim lớn nhất, đông đúc, khi vào phòng chiếu phim, bên trong đã sớm đầy người, Đường Thi tìm được chỗ ngồi, ngồi xuống.
Hai nữ sinh ngồi ở giữa, nam sinh ngồi bên ngoài nữ sinh, Đoàn Thích ngồi bên phải Đường Thi, có điều, màn hình vừa sáng lên, Đường Thi cũng không còn tâm tư để ý Đoàn Thích, ngay cả tay của mình bị người bên cạnh nắm từ lúc nào cũng không biết.
Đường Thi nhập tâm vào bộ phim, cho đến khi nam chính xuất hiện trong tang lễ của nữ chính, mới hơi phân tán sự chú ý, cũng phát hiện tay không đúng.
Không cần ánh sáng, Đường Thi cũng biết người nắm tay mình là Đoàn Thích, giật giật ngón tay, lòng bàn tay lại có mồ hôi, trong phòng chiếu phim có máy lạnh, có thể biết được, nhiệt lượng trên người Đoàn Thích lớn bao nhiêu.

Nghĩ đến Trịnh Tiểu Hy và Trần Nghĩa ở bên cạnh, Đường Thi nhẹ giọng nói: "Buông tay, đã đổ mồ hôi rồi." Cũng không biết vị tiểu gia hơi có bệnh sạch sẽ nhẹ này sao có thể chịu được sự khó chịu của việc nắm tay.
Đoàn Thích vẫn luôn nhìn về phía Đường Thi, nghe vậy, nói: "Không ra, ai bảo lúc đầu em đồng ý cho hai đứa con ghẻ này đi cùng."
Ngữ khí lẽ thẳng khí hùng này, thật sự làm cho Đường Thi không biết nên nói cái gì, có điều, Đường Thi nghĩ nghĩ, cô vẫn có chút đuối lý, vì thế cũng không để ý Đoàn Thích nữa, ra mồ hôi thì ra mồ hôi đi, khó chịu cũng không phải là một mình cô.
"Bộ phim này hay quá, tôi xem đến khóc tu tu rồi."
"Vệ Đông vẫn diễn tốt như vậy, có điều, nữ sinh diễn nữ chính này là ai vậy, xinh quá, nhìn cô ấy khóc, tim tôi cũng tan nát rồi."
"Xem trên danh sách diễn viên, là Tô Tiếu, được đạo diễn Vương Chính Trung nhìn trúng, là người mới, xuất phát điểm của cô ấy rất cao rồi, tiếp tục diễn phim, chắc chắn sẽ càng dễ hơn."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Ý? Cô ấy là diễn viên đại lúc nha."
"Nghe nói Vương Chính Trung hợp tác với công ty giải trí ở đại lục, nữ diễn viên phải chọn ở đại lục, ài, sao không phải là nữ diễn viên tôi thích diễn nữ chính chứ?"
"Thôi đi, nữ chính trong phim của Vương Chính Trung có lần nào không phải là người mới hoàn toàn? Diễn viên mà cô thích đã xuất đạo mấy năm rồi, hơn nữa, Tô Tiếu này cũng diễn rất giỏi, rất nhập thần..."
Những lời bình luận như này không người từ người bên cạnh bay vào trong tai, không cần nghĩ cũng biết, tên Tô Tiếu này, xác thực được người khác ghi nhớ.
Trở lại dưới ánh mặt trời, Đường Thi có chút không thích ứng mà híp híp mắt, khi muốn mở mắt, trước mặt lại có thêm một bức tường người, không phải là Đoàn Thích, còn là ai?
Trong lòng liền có chút ngọt ngào không thể nén, nhưng vẫn nói: "Em có ô che nắng." So với Đoàn Thích một thân da đen, cô vẫn thích anh trắng hơn chút.
Giơ cao ô che nắng màu hồng phấn lên đỉnh đầu Ninh Tây Cố, che cho hai người, Đoàn Thích nhìn màu hồng phấn trên đỉnh đầu, khụ một tiếng, cũng không nói gì, tự giác đưa tay cầm ô trong tay Đường Thi, che trên đỉnh đầu hai người, nghiêng về bên phía Đường Thi, hai người đã quên mất hai cái đuôi phía sau.
Trịnh Tiểu Hy một mình che ô chống nắng màu lam nhạt trượt kính mắt, lại dùng ngón tay đẩy lên, nhìn kỹ hai bóng lưng vô cùng hài hòa ở phía trước, nhắm chặt lại rồi lại mở ra, cô không hề hoa mắt....
"Này, Trần Nghĩa, Đường Đường và anh Đoàn..." Trịnh Tiểu Hy ngây ngốc nhìn Trần Nghĩa.

Trần Nghĩa liếc mắt nhìn Trịnh Tiểu Hy, trong mắt mang theo sự khinh bỉ: "Ai bình thường đều tự xưng là thông minh hơn tôi? Nhìn đi, nhóc chính là ngốc hơn tôi."
Trịnh Tiểu Hy vẫn là một mặt không thể tin đực, Trần Nghĩa lau mồ hôi trên mặt, nhẹ nhàng cầm ô trong tay Trịnh Tiểu Hy, miệng lẩm bẩm: "Quá nắng rồi, cho tôi mượn ô che nắng đi, yên tâm, không chiếu đến em chút nào đâu, tôi chỉ mượn che mát một chút đi."
Đợi Trịnh Tiểu Hy hoàn hồn lại, bọn họ đã vào một tiệm nước giải khát, cô cũng đã ngồi xuống, đối diện Đường Thi và Đoàn Thích, chăm chú nhìn đôi nam nữ đối diện, Trịnh Tiểu Hy vẫn không thể tin được, nhưng vẫn do dự nói: "Đường Đường, cậu thật sự cùng với anh Đoàn của chúng ta cái kia kia?"
Đường Thi: "...... Mình và Đoàn Thích đang yêu nhau, mấy ngày này đều đang nghĩ không biết nên nói với hai người thế nào, có điều không biết nên mở lời như nào, Trần Nghĩa chắc đã sớm phát hiện rồi nhỉ?"
Bởi vì yêu cầu mãnh liệt của Đoàn Thích, Đường Thi cũng không còn gọi Trần Nghĩa là anh nữa, Đoàn Thích cấm chỉ tất cả sinh vật có thể thành "anh" của cô, đặc biệt là tên ngốc Trần Nghĩa này, đó là không thể nào, bối phận rất quan trọng!
Trần Nghĩa cười hi hi nói: "Chị dâu, em là có chút phát hiện, nhưng không xác định, đang ở trong giai đoạn nghi ngờ." Nói xong, Trần Nghĩa kính nể nhìn về phía anh Đoàn của cậu ta, tốc độ này, còn rất mau, không hổ là anh Đoàn!

Đường Thi: "....." Câu trả lời này, mạnh mẽ làm cô cảm thấy mình thật sự già rồi.
Đoàn Thích tán thưởng nhìn Trần Nghĩa một cái, rất vừa lòng với nịnh nọt này của cậu ta.
Trịnh Tiểu Hy hiểu được lo lắng của Đường Thi, cũng không trách Đường Thi không nói mình chuyện cô và Đoàn Thích yêu đương ngay, sinh ra trong gia đình như vậy, thật sự không có mấy người đơn thuần như tờ giấy trắng, đừng thấy Trịnh Tiểu Hy ngày thường tùy tiện cẩu thả, không để ý cái gì, nhưng nên nhìn nên nhớ, cô không bỏ cái nào.
Nếu như ở nhà quyền quý bình thường, phàm là Đoàn Thích và Đường Thi có chút manh nha về phương diện này, chắc sẽ bị cắt đứt hoàn toàn, nào có ngọt ngào như này chứ?
Những thứ này chỉ lóe qua trong đầu mà thôi, Trịnh Tiểu Hy cảm thấy vui vẻ, nhưng vẫn giả bộ hơi oán giận: "Đường Đường cậu không phúc hậu nha, chuyện như vậy nên chia sẻ ngay cho mình chứ, quan trọng nhất là, chuyện mình không phát hiện ra, lại bị Trần Nghĩa giành trước rồi!"
Này tuyệt đối không thể nhịn! Bởi vì cô tuyệt đối thông minh hơn Trần Nghĩa!
Trần Nghĩa rất tự tin, chỉ chỉ vào đầu mình nói: "Đừng so nữa, anh đây vốn thông minh hơn em."

Trịnh Tiểu Hy cắn răng, chỉ vấn đề ai thông minh hơn, liền bắt đầu đấu võ mồm với Trần Nghĩa.
Đường Thi nhìn trái rồi nhìn phải, cô cảm thấy mình không gia nhập vẫn tốt hơn, hai oan gia hoan hỉ này, càng ồn ào thì tình cảm càng tốt.
Đoàn Thích hoàn toàn không nhìn hai người đối diện này, gọi nước hoa quả không lạnh cho Đường Thi, lại gọi cho mình một ly nước đá, hết cách, cậu hỏa khí vượng.
Lại là nước trái cây....
Trên khuôn mặt Đường Thi hiện vẻ xoắn xuýt, Đoàn Thích nhéo nhéo lòng bàn tay cô, hỏi: "Không thích nước hoa quả?"
"Không phải, nhưng, anh quên rồi, ở trong rạp chiếu phim em cũng uống nước hoa quả." Đường Thi nhắc nhở.
Đoàn Thích: "Anh uống cho em hơn nửa cốc, bây giờ có thể uống."
Đường Thi liếc nhìn menu, đều là ly rất nhỏ, thích thú gật đầu, lại nói: "Thật ra, em vẫn muốn ăn kem."
Đoàn Thích nhíu mày: "Mấy ngày nữa em đến cái kia, bây giờ không thể ăn."
Đường Thi kinh ngạc, hỏi: "Sao anh biết?"
Vành tai Đoàn Thích nóng lên, không được tự nhiên mà quay đầu đi: "Anh tính."
Đường Thi nghiến răng, lại không biết nên nói cái gì, nếu như Đoàn Thích để ý, biết bao giờ họ hàng của cô đến cũng không hề kỳ lạ, dù sao sống cùng dưới một mái nhà gần năm, nhưng không nghĩ đến Đoàn Thích lại nhớ đến cái này, Đường Thi không khỏi đỏ mặt.
Khẽ chạm vào mặt Đường Thi, Đoàn Thích vô cùng nghiêm túc lại có chút cứng rắn nói: "Không thể ăn, không tốt cho sức khỏe."
Đường Thi hiếm khi thèm ăn trong mắt Đoàn Thích: ".... Được rồi."
Trần Nghĩa và Trịnh Tiểu Hy mặc dù bị phớt lờ nhưng vẫn vểnh tai lên hóng đối thoại của Đường Thi và Đoàn Thích: "....." Đợt này, họ cho điểm tối đa!

Trải qua đoạn đối thoại này, Trần Nghĩa và Trịnh Tiểu Hy lại yên tĩnh lại, mỗi người gọi món mình thích ăn, Trịnh Tiểu Hy hào phóng gọi cho mình ba ly kem, còn là mùi vị khác nhau, làm cho Trần Nghĩa liên tục nhìn về phía cô, cuối cùng nhịn không được nói: "Trịnh Tiểu Hy, gọi nhiều như vậy, em ăn hết à?" Cô nhóc này không phải heo tinh tái thế chứ?
"Nói nhiều như vậy làm gì? Tôi ăn được nhiều như vậy đấy." Trịnh Tiểu Hy ngẩng đầu, rất đắc ý, chút nào không có gì, mấy thứ này, cô chịu nổi, cho nên không hề kiêng kỵ chút nào.

"Tiểu Hy, nữ sinh vẫn nên ăn ít đồ lạnh thôi, ba cái một lần hơi nhiều rồi, ăn chút bánh ngọt đi." Đường Thi khuyên nhủ, cho dù không phải là bà dì đến, nữ sinh cũng không nên ăn nhiều đồ lạnh.
Mà nữ sinh đến bà dì, này không có gì ngại nói cả, vừa nãy Đường Thi đỏ mặt, chỉ là không ngờ đến Đoàn Thích sẽ nhớ kỳ của cô mà thôi.
Trịnh Tiểu Hy nghe lời của Đường Thi, chỉ đành tiếc nuối đổi ba thành hai: "Tôi nghe lời Đường Đường."
Thấy Trịnh Tiểu Hy nghe lời Đường Thi, Trần Nghĩa bất đắc dĩ lắc đầu, cũng không nói gì, sau khi gọi đồ cho mình, liền đưa cho phục vụ.
"Chỗ này có người bị ngất!"
Đột nhiên, trong cửa hàng có người hô to, một tiếng hô này, hấp dẫn sự chú ý của tất cả người trong cửa tiệm, sau đó, liền là một trận rối loạn, khi Đường Thi nhìn thấy người nằm trên đất, tim run lên, thân thể đã hành động theo trước ý thức, cô chạy đến phía người đàn ông ngã trên đất kia.
Vừa đến gần nhìn, một tay người đàn ông nắm chặt lấy vị trí ở tim, một tay khác cũng đã sờ loạn trên người, mặt trắng bệnh, trong lòng Đường Thi càng thêm chắc chắn bệnh của người đàn ông, vội nói: "Người không liên quan xin hãy tránh ngay ra, mọi người tụ lại đây, không khí không lưu thông!"
Người vây quanh vừa nghe, lập tức lùi ra xa!
Đường Thi không kịp chào hỏi, trực tiếp duỗi tay đến túi của người đàn ông, chắc thuốc ở chỗ này, quả nhiên, Đường Thi sờ thấy thuốc, vẫn không dám lơ là, vội vàng đút thuốc cho người đàn ông, đồng thời không quên nói: "Mau gọi cấp cứu!"
Dưới tác dụng của thuốc, hô hấp của người đàn ông dần ổn định hơn, Đường Thi cũng chậm rãi yên tâm, không dám chạm lung tung vào người đàn ông, nhưng cũng không dám rời đi, trong lúc người đàn ông yếu ớt mở mắt, hữu tâm vô lực mà mấp máy môi nói cảm ơn với Đường Thi, Đường Thi nghiêm túc gật đầu, không nói gì.
"Hình như là bệnh tim tái phát, kết quả người đó không kịp lấy thuốc, nếu không phải nữ sinh này chạy đến, chúng ta rối loạn, kết quả..."
"Chủ quán này vận khí không tồi, nếu như hôm nay thật sự... Này không biết nên thu dọn thế nào đâu."
Xe cấp cứu nhanh chóng chạy đến, mang người đàn ông đi, chủ cửa hàng cảm ơn Đường Thi, cuối cùng, vui vẻ nói: "Hôm nay miến phí! Mọi người cứ tự do!"
Vừa dứt lời, khách hàng trong tiệm cũng vui vẻ, ông chủ cũng thành công giữ được khách hàng.
"Hình như Đường Đường rất biết ứng phó thế nào với người bị bệnh tim đột nhiên phát bệnh." Trần Nghĩa sờ sờ quả đầu tóc ngắn của mình, phá vỡ yên tĩnh giữa ba người.
Trịnh Tiểu Hy cũng nói: "Đường Đường rất căng thẳng, có điều có người phát bệnh, có thể giúp một tay cũng là tốt." Liếc nhìn Đoàn Thích không có biểu tình gì, sau đó lại hai mặt nhìn nhau với Trần Nghĩa.
Vừa rồi bọn họ muốn theo Đường Thi đi qua, nhưng Đoàn Thích lại ngăn bọn họ, chỉ đứng bên cạnh nhìn Đường Thi làm cấp cứu, Trịnh Tiểu Hy và Trần Nghĩa đều không rõ chuyện gì xảy ra, có điều, Đường Thi hôm nay khác ngày thường quá rõ ràng.
Nhưng Đoàn Thích chưa nhiều lời, chỉ là mắt sâu hơn, cũng chỉ có mình anh biết được.