Vì Hận Mà Yêu

Chương 30




Trong một nhà kho bỏ hoang, cô gái có nét mặt thanh tú ngồi co ro một góc, đôi mắt vô hồn nhìn vào khoảng không, bờ môi liên tục mấp máy:

- Bé con của mẹ, con ở đâu? Đừng trốn mẹ nữa.

Câu nói đấy cứ lặp đi lặp lại liên tục ở trong không gian vang vọng. Tiếng guốc kêu từng bước trên sàn nhà cũng không làm ảnh hưởng đến cô gái đấy.

- Nãy giờ cô ta vẫn luôn như vậy sao?

Hạ Băng nhìn chằm chằm vào cô rồi hỏi tên áo đen đứng ngay đấy.

- Dạ, tiểu thư.

- Giả điên sao?

Hạ Băng nhếch mép cười khinh bỉ rồi bước đến trước mặt cô, từ từ ngồi xuống đưa tay lên quay mặt cô lại. Cô gái lúc này nhận thức được liền túm lấy tay ả, đôi mắt hoảng loạn, lắp bắp nói:

- Con tôi, cô có thấy nó đâu không?

Ả ta nghe vậy liền hắt mạnh tay cô, túm tóc cô giật ngửa ra, đay nghiến nói:

- Diễm Nguyệt, mày đừng ở đây mà giả điên với tao. Đáng lẽ hôm nay tao sẽ có một đám cưới tuyệt vời, một người chồng hoàn hảo nhưng tất cả là tại mày...tại mày!

Dường như lời nói của ả vẫn không có ảnh hưởng đến cô, Diễm Nguyệt vẫn cứ ngây dại mà lẩm bẩm như vậy. Hạ Băng thấy thế cơn tức càng dữ dội mạnh tay tát vào mặt cô một cái khiến cô ngã nhào ra đất, Diễm Nguyệt đau đớn thét lên một tiếng, khoé miệng bị rách đến tứa máu. Cô đưa tay lên ôm lấy bờ má của mình, lồm cồm đứng dậy đi từng bước dò dẫm đi, đôi đồng tử đảo quanh cả nhà kho, miệng vẫn không ngừng gọi:

- Bé con, ra đây với mẹ.

Hạ Băng thấy cô cứ vậy mà điên dại, liền quay sang nói vào tai tên áo đen gì đó. Tên đấy khẽ gật đầu quay đi. Một lúc sau, tên đấy quay lại cầm theo một con gấu bông trên tay đưa cho ả. Hạ Băng giật lấy bước đến chỗ cô:

- Diễm Nguyệt, đây có phải con cô không?

Diễm Nguyệt quay đầu lại, đôi mắt sáng lên nhìn thấy trên tay ả là một đứa bé bụ bẫm xinh xắn liền cười ngây dại, gật đầu liên tục:

- Con...con tôi...trả con cho tôi.

Diễm Nguyệt chạy lao đến chỗ ả giật lấy nhưng Hạ Băng nhanh chân tránh được, ả khẽ mỉm cười rồi mạnh tay ném con gấu xuống đất. Diễm Nguyệt mặt trở nên kinh hãi lao đến đỡ lấy con gấu liền ngã sóng soài trên mặt đất. Cô lại chẳng cảm thấy đau đớn mà cứ cười điên dại ôm chặt lấy con gấu vuốt ve:

- Bé con, không sao rồi.

Hạ Băng bước đến trước mặt cô quát to:

- Diễm Nguyệt, tao muốn xem mày có thể giả điên được bao lâu. Mang roi da đến đây!

Một tên áo đen bước lên kính cẩn hai tay đưa roi cho ả. Hạ Băng cầm lấy rồi cúi xuống giật mạnh con gấu trong tay cô, Diễm Nguyệt vì vậy mà hét toáng lên. Ả ta vứt con gấu xuống đất rồi mạnh tay vụt roi lên con gấu. Diễm Nguyệt gào khóc đau đớn chạy đến ôm lấy nó:

- Không được đánh con tôi!

Ả ta thấy vậy lại thẳng tay vụt mạnh vào người cô nhiều nhát, Diễm Nguyệt đau đớn lăn qua lăn lại nhưng vẫn ôm chặt con gấu trong lòng ra sức bảo vệ:

- Á...đau quá...đừng...đừng đánh con tôi...đau...

Cô càng gào khóc, càng la hét, ả ta càng thoả mãn lại cành mạnh tay hơn. Cây roi da cứ liên tục vung lên rồi lại vụt xuống tạo thành những tiếng kêu "chát, chát" nghe rợn cả người. Mãi cho đến khi quần áo trên người cô đã rách toác, da thịt cũng trở nên tứa máu, Diễm Nguyệt đau đớn mà ngất lịm đi ả ta mới dừng lại. Hạ Băng vứt cây roi sang một bên rồi quay trở ra, không quên dặn dò:

- Trông chừng cô ta cẩn thận!

- -------/-/-/-/-/---------

Tại kho hầm của Mặc Thiên. Bốn nam nhân ngồi đấy với sự âu lo. Mặc Thiên tức giận đập mạnh lên bàn:

- Mẹ kiếp! Đến giờ vẫn chưa tra ra vị trí của ả.

Chấn Phong lúc này cũng mệt mỏi rời mắt khỏi máy tính:

- Đã khởi động tất cả camera thành phố nhưng thật sự tìm không thấy chiếc xe đó đi ra khỏi thành phố, vậy nên một điều chắc chắn rằng ả ta vẫn còn ở gần đây.

Lord nãy giờ im lặng liền lên tiếng:

- Nếu đúng ả còn ở trong thành phố, tôi chắc chắn không lâu nữa sẽ có kết quả.

Lời anh vừa dứt chuông điện thoại liền vang lên, Lord vội vàng nghe máy, bất giác nở một nụ cười:

- Đã có kết quả, đi thôi!

Cả bọn đều vội vàng đứng dậy trở ra.

Lúc này, tại nhà kho.

Một tên áo đen đi đến hắt xô nước lạnh vào người cô. Diễm Nguyệt vì vậy giật mình bừng tỉnh, đau đớn ngồi dậy, ánh mắt chợt hốt hoảng đảo xung quanh tìm kiếm, không thấy được hình ảnh ấy cô trở nên điên loạn:

- Bé con, con lại đi đâu rồi? Ra đây với mẹ.

Hạ Băng từng bước đi đến bên cô ngồi xuống thì thầm vào tai:

- Diễm Nguyệt, đứa bé nó chết rồi!

Diễm Nguyệt nghe vậy gào lên:

- Cô nói láo...Con tôi còn sống.

- Diễm Nguyệt, tôi không nói láo. Con cô là bị giết chết. Cô biết Mặc Thiên không? Chính hắn, đã giết chết con cô.

Diễm Nguyệt hai hàng nước mắt chảy dài, quần áo rách rưới, đầu tóc rồi bù, gương mặt đã có nhiều vết thương, đôi mắt trở nên vô hồn, miệng lại lẩm bẩm:

- Mặc Thiên...hắn ta...giết con tôi. Mặc Thiên...giết con tôi.

- Đúng, chính hắn đã giết con cô. Mặc Thiên đã giết con cô.

Diễm Nguyệt cứ điên dại mà lẩm bẩm, nước mắt cứ tuôn trào không ngừng. Hạ Băng thấy vậy liền mỉm cười ma mị, thì thầm vào tai cô:

- Diễm Nguyệt, cô muốn có con không?

Câu nói của ả làm cô sững sờ, đôi mắt ngấn nước quay sang nhìn ả:

- Có con...muốn...muốn...có con.

- Được, vậy tôi sẽ giúp cô được không?

- Được...giúp tôi...giúp tôi...có con!

- Vậy Diễm Nguyệt, cô cởi quần áo ra đi.

Diễm Nguyệt chở sững lại, nghĩ ngợi một lúc, bỗng chốc đôi tay lại đưa lên cởi từng cúc áo:

- Cởi...cởi...áo...cởi quần áo...có con...

Cô cứ như vậy điên dại lẩm bẩm, đôi tay như cứ bình thản cởi chiếc áo sớm đã rách nát xuống, để lộ ra thân hình mỹ miều với nhiều vết thương đã rỉ máu. Hạ Băng thấy vậy mỉm cười đắc ý, hướng mắt đến chỗ mấy người áo đen chỉ:

- Diễm Nguyệt, anh ta sẽ giúp cô có con nhé.

Diễm Nguyệt ngây ngô hướng mắt theo tay của ả, nhìn người nam nhân ở đấy một hồi rồi khẽ gật đầu. Hạ Băng chỉ cần đợi vậy liền ra hiệu cho tên kia. Tên áo đen đấy hiểu lệnh liền cởi áo ra vứt xuống đất bước đến chỗ cô. Bỗng chốc cánh cửa chợt bật tung ra, bốn bóng hình đổ dài trên mặt đất, gương mặt sắch lạnh đến rét buốt. Xung quanh đó là những xác người nằm ngổn ngang, bốn người bọn họ cứ nhẹ nhàng không một tiếng động mà xử sạch hết đám người của ả. Hạ Băng hơi ngỡ ngàng nhưng cũng nhanh chóng trở lại vẻ thường:

- Không hổ danh là Tần Mặc Thiên - Sát Thiên Tử. Nhanh như vậy đã tìm đến đây, nhanh như vậy đã hạ hết đám người đó.

Mặc Thiên nhíu mày nhìn khung cảnh trước mặt. Cô ở đấy đôi mắt vô hồn, phần trên loã lồ với nhiều vết thương trên người hình ảnh ấy thật sự khiến hắn đau xót, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía ả:

- VƯƠNG HẠ BĂNG! Cô giỏi lắm.

- Haha...Mặc Thiên, anh vì cô ta trước mặt mọi người sỉ nhục tôi, anh vì cô ta trước mặt mọi người bán đứng ba tôi. Tấy cả những gì cô ta chịu đều là do anh.

Dứt lời ả lôi trong túi ra một cây súng chĩa thẳng về phía cô nhưng tầm mắt vẫn hướng vào hắn:

- Mặc Thiên, nếu tôi không có được anh thì ai cũng không thể có được.

- HẠ BĂNG, nếu cô dám bắn tôi chắc chắn sẽ khiến cô sống không bằng chết.

- Haha...Vương Hạ Băng tôi trước giờ chưa biết sợ ai. Mặc Thiên, anh nghĩ anh doạ được tôi sao?

Lời ả vừa dứt một âm thanh ghê rợn vang lên "ĐOÀNG", bóng người ngã xuống trong vũng máu. Diễm Nguyệt hoảng sợ nhìn sang bên cạnh. Ả ta trợn ngược mắt, máu từ mồm ồ ạt chảy ra ngoài nhìn sang cô khó khăn nói:

- Diễm Nguyệt...hắn ta...Mặc Thiên...tên đó đã...đã...giết chết con cô.

Câu vừa nói hết ả cũng từ từ dừng hơi thở.

Diễm Nguyệt kinh hãi nhìn chằm chằm vào vũng máu, hình ảnh ấy ùa về, máu đỏ lênh láng cả sàn nhà, mẹ cô chết, con cô chết tất cả đều là vũng máu đỏ ám ảnh cô. Lord từ xa đứng đấy bình thản cất khẩu súng vào trong. Mặc Thiên vội vàng bước đến cởi chiếc áo khoác lên cho cô nhưng Diễm Nguyệt bất giác hất mạnh chiếc áo ra thụt lùi lại. Hắn thấy vậy không khỏi xót xa:

- Diễm Nguyệt, em đừng sợ. Tôi đến cứu em.

- Cứu tôi...tại...tại sao...anh...là ai

Hắn nghe cô nói vậy không khỏi bàng hoàng, trong lòng nhói lên đau đớn:

- Diễm Nguyệt, là tôi...Tôi là Mặc Thiên!

- Mặc Thiên...Mặc Thiên...

Cô cứ lảm nhảm như vậy bỗng chốc đôi mắt lại trợn lên, Diễm Nguyệt với lấy cây súng ở trên tay ả chỉ thẳng vào anh:

- Anh là kẻ đã giết con tôi. Mặc Thiên, tôi sẽ giết anh.

Hắn thấy cô kích động như vậy, đôi mắt đã đỏ ngàu, khoé mắt đã ngấn nước, không biết làm gì hơn chỉ nhẹ giọng nói:

- Diễm Nguyệt, tôi xin lỗi. Lỗi tại tôi. Nếu giết tôi có thể khiến em tốt hơn, tôi bằng lòng.

Diễm Nguyệt lúc này hoảng loạn, những hình ảnh ấy cứ liên tục lặp lại trong đầu cô, Diễm Nguyệt điên dại hét lên:

- Mặc Thiên, anh giết mẹ tôi, anh giếy con tôi. Tôi hận anh, tôi hận anh.

Dứt lời âm thanh ghê rợn ấy vang lên một lần nữa "ĐOÀNG". Lại một bóng người ngã xuống tan chảy với màu máu đỏ. Cây súng cũng từ từ tuột khỏi rơi xuống đất.

Cảnh tượng máu me khiến mọi người kinh hoàng. Ba người nam nhân đứng kia ngỡ ngàng phút chốc rồi vội vàng chạy đến.

Tang thương, chết chóc một khung cảnh thê lương, ghê rợn đến đau lòng.

Mùi máu tanh xông thẳng vào khoang mũi, Diễm Nguyệt đôi mắt long lanh nước sững sờ nhìn người nam nhân trước mặt đổ gục xuống đất, đôi tay cô run rẩy đưa lên ôm lấy đầu mình, gương mặt hiện rõ vẻ kinh hãi vô cùng. Mặc Thiên nằm đây với chiếc áo đã loang màu máu đỏ, đôi mắt hướng về cô vẫn dịu dàng mà yêu thương, bờ môi gượng sức nở một nụ cười, thanh âm trở nên yếu ớt:

- Diễm Nguyệt...đừng...sợ. Dù em...có bắn tôi...hàng trăm...viên đạn, tôi...cũng...sẽ không...oán trách...em. Bởi vì...tôi...yêu...em...!

Ba từ cuối cùng đã hút hết sức lực và hơi thở của hắn, Mặc Thiên vẫn giữ nguyên nụ cười mà từ từ nhắm mắt.

Diễm Nguyệt lúc này đầu óc trở nên quay cuồng, màu đỏ của máu làm cô choáng váng, thân thể chợt rã rời mà đổ gục xuống đất, đôi mắt còn kịp nhìn thấy được nụ cười của nam nhân nằm bên cạnh rồi tối đen dần.