Vì Hận Mà Yêu

Chương 50




Xe đi vào cánh cửa của biệt thự nhà hắn, Diễm Nguyệt bước xuống nhìn đám người trước mặt khó hiểu. Người đàn ông gần đấy mỉm cười bước đến, Diễm Nguyệt có chút mơ hồ nhìn ông ta, cô hình như đã gặp ông ấy ở đâu rồi thì phải, trông mặt khá quen.

Người đàn ông đấy hướng đến hắn đưa tay ra:

- Tần tổng, đã lâu không gặp!

Mặc Thiên mỉm cười lịch sự bắt lấy tay ông:

- Lý Gia tiên sinh, hôm nay làm phiền ngài rồi.

- Haha, không phiền. Ta cũng muốn gặp ba cậu ôn lại chuyện cũ một chút.

- Vậy xin mời!

Dứt lời hắn bước sang một bên nhường cho ông đi vào. Diễm Nguyệt lúc này mới giật tay áo hắn hỏi nhỏ:

- Mặc Thiên, không lẽ ông ta là Lý Phúc Lâm, mọi người vẫn hay gọi là Lý Gia sao? Ông ta được mệnh danh là "Đầu bếp vàng của làng ẩm thực Trung Hoa"?

- Phải rồi.

Diễm Nguyệt ngây người một hồi, ông ta luôn xuất hiện trên các mặt báo cũng các kênh truyền hình ẩn thực, thảo nào cô nhìn lại thấy quen như vậy.

- Mặc Thiên, anh quen ông ấy sao?

- Là bằng hữu của ba anh.

- Vậy, là anh gọi ông ta đến sao?

Mặc Thiên lúc này nhìn cô mỉm cười yêu chiều:

- Diễm Nguyệt, tâm ý của em anh đều cảm nhận được. Mọi chuyện còn lại em cứ để Lý Gia thay em làm đi.

Diễm Nguyệt nghe vậy cũng bất đắc dĩ gật đầu, thôi thì dù sao một mình cô với con cá to như vậy cũng không thể nào làm nổi hơn nữa cũng có thể cô nấu sẽ chẳng ngon bằng ông ấy vậy thì sẽ phí lắm.

Thật không hổ danh là đầu bếp vàng, chỉ loay hoay một hồi mà căn phòng đã trở nên thơm lừng, trên bàn ăn được bày biện thịnh soạn, mọi người háo hức ngồi vào vị trí của mình mà thưởng thức.

Bữa cơm kết thúc trong vui vẻ, bọn họ mỗi người một việc. Lý Gia cùng Tần Mặc Hùng đi ra phía vườn ngồi uống trà nói chuyện. Diễm Nguyệt sau khi uống bát thuốc của dì Hạ xong cũng trở về phòng để tắm rửa.

Một lúc sau, Diễm Nguyệt từ phòng tắm bước ra đã thấy hắn đứng ở ngoài ban công hút thuốc.

Bỗng chuông điện thoại vang lên, màn hình hiện tên Harvey, hắn vứt điếu thuốc xuống đất, lấy chân dập điếu thuốc rồi bắt máy:

- .....

- Được, ngày mai mình muốn xem tin tốt của cậu.

Dứt lời hắn liền tắt điện thoại, bở môi khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong tuyệt mỹ.

Diễm Nguyệt nghe vậy lại hiếu kỳ bước ra ngoài bàn công đến sau lưng hắn:

- Mặc Thiên, có chuyện gì sao?

Nghe tiếng cô, hắn quay đầu lại, một chút sững sờ. Diễm Nguyệt lúc này chỉ mặc một chiếc váy ngủ hai dây màu hồng phấn mỏng đến nỗi có thể lờ mờ thấy được nội y bên trong, mái tóc được búi cao một cách vội vàng nhưng lại tạo thêm phần quyến rũ. Gương mặt vì hơi nước còn có chút đỏ, đâu đấy trên cổ và bờ vai còn vương vấn vài giọt nước. Dưới ánh trăng của buổi đêm chiếu vào khiến cô càng trở nên đẹp đến mê muội và tất nhiên, hắn đối với cô dù là ba năm trước khi gặp được cô hay là cho đến hiện tại cô đã là vợ hắn vẫn là không thể nào kiềm chế được dục vọng của mình.

Hắn nhìn cô bằng ánh mắt rực lửa tình, bàn tay từ từ đưa lên vén vài sợ tóc đang vương trên gương mặt nhỏ bé ấy, thanh âm dịu dàng:

- Em thử nghĩ xem, trong đêm trăng tĩnh mịch, nữ nhân trước mặt anh dáng người mỹ miều lại chỉ tuỳ tiện mặc như không mặc thế này thật sự là khiến người ta phải uống trăng say tình?

Cô bị hắn nói như vậy có chút đỏ mặt, giọng giận dỗi:

- Tuỳ tiện? Chẳng phải những cái "tuỳ tiện" này đều là anh mua sao?

Hắn thấy cô giận dỗi như vậy chỉ mỉm cười đưa tay ra túm lấy eo cô kéo áp sát lại vào người mình:

- Là anh mua sao? Vậy vì em mà anh lại tuỳ tiện...cũng được. Dù sao nguyên tắc của anh chính là em rồi.

Diễm Nguyệt nghe hắn nói vậy thật là muốn cô tức chết mà, rõ ràng là hắn mua bây giờ lại nói vì cô, hắn thật hai mặt:

- Mặc Thiên, anh...

Lời chưa kịp nói hết liền bị hắn chặn lại bằng một nụ hôn mãnh liệt.

Ngoài ban công, dưới ánh trăng mờ ảo đôi uyên ương ấy cứ thế mà dây dưa quấn lấy nhau tạo nên một khung cảnh hữu tình đến mê hoặc lòng người.

Nụ hôn ấy kéo dài mãi cho tới khi đôi mắt ai đã mơ màng, dục vọng ai đã dâng trào mới từ từ rời ra. Ánh trăng chiếu thẳng vào bóng lưng to lớn, nam nhân ấy nhẹ nhàng bế bổng cô gái lên trở vào bên trong, trên gương mặt còn nở một nụ cười dịu dàng.

Một đêm trăng dài, những trận kích tình triền miên, âm thanh mê muội cùng những mùi vị hoan ái bao trùm cả căn phòng. Cho đến khi cả hai cùng gầm lên một tiếng, khoái cảm đạt tới đỉnh, hắn mệt mỏi gục xuống trên người cô, cả hai chìm vào giấc ngủ.

- ---------/-/-/-/-/---------

Ngày hôm sau trên tất cả cách kênh truyền thông, website, báo chí cùng đăng một tin chấn động khiến công chúng giật mình.

- "Ảnh hậu Khả Vy đóng phim cấp 3"

Kèm theo lời tin tức là hình ảnh và một vài clip nóng của ả đã được làm mờ đi những vùng nhạy cảm chỉ để hiện rõ ràng gương mặt nữ nhân đang mê mẩn vì khoan khoái.

Tin tức được lan truyền đi nhanh chóng ngay những ngày sau, công chúng cùng những người ái mộ đã phẫn nộ và tức giận giữ dội. Bọn họ cùng đề nghị bác bỏ danh hiệu ảnh hậu của ả. Mọi người cũng bắt đầu tẩy chay Trung Tâm Mua Sắm của Tô Ly Châu chỉ vì lý do đơn giản bà là mẹ của ả, khiến các nhà đầu tư rút vốn đồng loạt. Quách Phú Hùng sau khi bán hết số cổ phần của mình lấy tiền để đền bù hợp đồng để chuộc Khả Vy về, số còn lại chi trả cho tổn thất của Trung Tâm mua sắm của Tô Ly Châu, dòng họ Quách vì thế từ đó mà tán gia bại sản. Căn biệt thự của gia đình cũng đành phải bán đi để trả nợ, con đâu đủ mua được một căn hộ nhỏ ở ven thành phố.

Hiện tại Quách Vy đã được sát nhập vào Tần Thị làm một, trung tâm mua sắm cũng đã bị Mặc Thiên thu mua với giá rẻ bèo, hắn liền đem nơi đấy phá bỏ biến thành một khu xử lý rác thải. Tô Ly Châu sau khi biết được tin tức, cả một Trung tâm nguy nga của bà bây giờ chỉ là nơi chứa rác khiến bà tức giận đến sinh bệnh. Quách Phú Hùng vì vậy đã phải ra ngoài xin việc nhưng do cũng đã có tuổi và với sự việc phá sản vừa rồi nên nhiều nơi không nhận ông, cuối cùng ông đành phải làm một chân dọn vệ sinh cho một công ty tư nhân nhỏ. Về phần Khả Vy, sau chấn động vừa rồi, danh hiệu ảnh hậu bị bác bỏ, thân thể bị dày vò. Ngày ấy, khi ký vào bản hợp đồng ả quá vội vã mà không hề xem qua. Sau khi đồng ý với Harvey sang Nhật, ảnh theo địa chỉ anh gửi đến một công ty, cũng do bất đồng về ngôn ngữ ả cũng không hiểu rõ lắm về hợp đồng chỉ biết công ty đấy trả catxe khá cao ả liền nhanh tay ký vào. Ai ngờ khi đến điểm diễn, ả liền bị mấy tên người Nhật thô bạo giữ lại, dù cũng đã kháng cự và cầu xin nhưng sức lực làm sao chống lại được, những tên đó cứ thay nhau vận động, một đám người đứng ngoài chỉ đạo quay film, còn ả cứ thế nằm đấy loã lồ với mấy tên người Nhật trần truồng. Sau khi lén lút gọi điện thoại về cho gia đình cầu cứu, Quách Phú Hùng mới biết chuyện vội vàng bay sang đấy đưa ả trở về nước, cho đến bây giờ tinh thần trở nên bất ổn, ả luôn nhốt mình ở trong căn phòng đang ngổn ngang với những bức ảnh của đôi trai gái.

Khả Vy ngồi co ro lại một góc giường, đôi mắt trợn to chăm chăm nhìn vào tấm hình, rất nhanh sau đó ả với lấy con dao gọt hoa quả bên cạnh cắm thẳng giữa bức ảnh, mũi dao găm sâu xuống đệm, gương mặt của đôi nam nữ ấy tách rời:

- Tần Mặc Thiên, Lam Diễm Nguyệt. Tôi sẽ không để cho các người được yên!

Bầu trời hôm ấy trở nên xám xịt âm u. Nữ nhân ở trong phòng tay vẫn siết chặt con dao, thù hận trỗi dậy giữ dội, ánh mắt loé lên tia nham hiểm đến rùng mình.

Rốt cuộc chuyện gì lại tiếp diễn??!!

Những ngày bình yên kéo đến, mọi việc quay về quỹ đạo. Hắn ngày ngày vẫn đi làm đến giờ lại về ăn cơm cùng cô và ba mình, tối đến thì lại thực hiện nghĩa vụ của người chồng là đem cô ăn sạch.

Về phần Diễm Nguyệt ngoài việc để cho hắn lăn qua lăn lại thì cô chỉ ăn ngủ và đi mua sắm cùng hai người bạn. Những ngày nhàm chán như thế đôi khi cũng khiến cô trở nên uể oải đến mệt mỏi.

Tối hôm ấy, Mặc Thiên trở về biệt thự sau buổi tăng ca, dì Hạ thấy hắn liền vội vàng đi tới:

- Cậu chủ, Tần phu nhân tối nay không có ăn gì, cô ấy nói cảm thấy mệt trong người.

Hắn nghe vậy trên gương mặt hiện rõ vẻ lo lắng, gật đầu với dì Hạ một cái rồi đi thẳng lên lầu. Nhẹ nhàng mở cánh cửa ra, hướng tới nữ nhân đang nằm đấy bình yên ngủ, ngồi xuống bên cạnh đưa tay ra áp lên trán cô cảm thấy nhiệt độ bình thường mới khẽ thở phào thu tay về lay nhẹ người cô, dịu dàng gọi:

- Diễm Nguyệt! Diễm Nguyệt!

Cảm nhận được tiếng gọi văng vẳng bên tai, Diễm Nguyệt mệt mỏi mở mắt:

Mặc Thiên.

- Dì Hạ nói em không có ăn gì, là không khoẻ sao? Để anh gọi bác sĩ.

- Diễm Nguyệt nghe vậy chỉ nhẹ lắc đầu:

- Không cần, em chỉ cảm thấy hơi đau đầu và muốn ngủ một chút thôi, không có gì nghiêm trọng đâu.

Hắn nhìn mặt cô xanh xao như vậy trong lòng cảm thấy vẫn không yên tâm:

- Không được, vẫn nên là gọi bác sĩ tới kiểm tra xem sao.

Dứt lời, hắn lấy điện thoại ra định bấm số thì cô đưa tay lên giữ lại, cố nặn ra một nụ cười, dịu dàng nói:

- Mặc Thiên, bây giờ cũng muộn không cần phiền như thế. Chỉ cần ôm anh ngủ một giấc là sáng mai sẽ không sao.

Hắn nghe được lời ngọt ngào như vậy tâm tình bỗng chốc trở nên vui vẻ, thôi thì đành phải chiều cô vậy. Hắn để điện thoại lên bàn rồi nhẹ nhàng vén chăn lên nằm xuống bên cạnh cô. Diễm Nguyệt thuận đà đưa ta ra ôm lấy hắn mà rúc vào lòng hắn.

Diễm Nguyệt, anh đang chuẩn bị cho hôn lễ của mình, hôm nay nghỉ sớm, mai anh sẽ đưa em đi thử váy cưới.

Nghe hắn nói vậy cô mới chợt nhớ ra, dạo này vì chuyện của Tần Thị mà cô suýt quên mất bọn họ chuẩn bị tổ chức lại lễ cưới:

- Mặc Thiên, chỉ cần chúng ta sống vui vẻ hạnh phúc là được, hôn lễ chỉ là hình thức, anh không cần phải cầu kỳ quá.

- Tần Mặc Thiên anh cả đời này nếu không phải là Lam Diễm Nguyệt em thì tuyệt sẽ không lấy ai khác làm vợ, em đối với anh quan trọng như vậy tất nhiên hôn lễ này phải thật là đặc biệt. Diễm Nguyệt, lần trước không thể cho em một lễ cưới hoàn hảo, là lỗi của anh. Không thể cho em trở thành một cô dâu rạng rỡ nhất cũng là lỗi của anh. Vì vậy, lần này anh nhất định sẽ khiến em trong mắt mọi người trở thành cô dâu hạnh phúc nhất.

Diễm Nguyệt nghe vậy bất giác nở một nụ cười, vòng tay ôm hắn siết chặt hơn:

- Mặc Thiên, nghĩ thật cũng rất buồn cười. Chúng ta chẳng phải ngay từ đầu là rất hận nhau sao? Bây giờ anh đối với em thật tốt như vậy, em không biết nên cảm ơn trời hay là cảm ơn anh đây?

- Là cảm ơn em. Cảm ơn em khi ấy đã hận anh để anh biết được ít ra em đối với anh còn để tâm. Cảm ơn em hiện tại đã tha thứ cho những tổn thương anh đã gây ra mà chấp nhận một lòng yêu anh. Dù tương lai sau này có ra sao anh cũng vân luôn cảm ơn em vì đã xuất hiện trong cuộc đời này để anh cảm nhận được thế nào là được sống một kiếp người. Lam Diễm Nguyệt, là anh nên cảm ơn em.

Đến lúc này, cô thực sự đã cảm động tới mức hai hốc mắt đỏ hoe rồi:

- Mặc Thiên...!

- Được rồi, em đang mệt nên ngủ đi, nếu không ngày mai thử váy cưới sẽ xấu lắm.

Cô nghe vậy chỉ mỉm cười gật gật đầu rồi liền nhắm mắt lại.

Một lúc sau, cảm nhận được hơi thở đều đặn của người ở trong lòng, hắn nhẹ nhàng đẩy cô ra, giúp cô đắp lại chăn rồi từ từ bước xuống giường. Với lấy chiếc điện thoại ở trên bàn, đi ra ngoài ban công hắn bấm một dãy số lên gọi:

- Chuẩn bị thế nào rồi?

- ....

- Chỉ còn hai tuần, các ngươi tốt đừng để ra sai sót gì?

Dứt lời, hắn liền tắt máy, quay lưng lại dựa vào thành ban công, tiện tay lấy một điếu thuốc ra châm lên hút một hơi thật sâu rồi từ từ nhả khói ra. Đôi mắt phượng dài nhìn qua làn khói mờ ảo hướng đến nữ nhân đang say giấc nồng bỗng chốc loé lên tia ấm áp. Ánh trăng buổi đêm phả vào bóng lưng rộng lớn ấy, nửa gương mặt tuấn mỹ hiện ra cùng một nụ cười cưng chiều. Cô gái vẫn bình yên nằm đấy mà không biết được một hôn lễ thế kỷ sẽ diễn ra mà cô dâu may mắn ấy không ai khác chính là cô.