Vị Hôn Phu Lão Đại Lại Giúp Tôi Làm Bài Tập

Chương 21




Edit: Cẩm.

Đồng hồ sinh học đúng là một thứ tồn tại thần kỳ.

Buổi sáng đi học thì ngủ không muốn dậy, thời điểm được nghỉ rồi lại đúng giờ mà dậy, muốn ngủ cũng không ngủ được.

Bây giờ Khương Mịch đang ở trong tình trạng như vậy. Cô nhìn đèn trên trần nhà đến mức thẫn thờ, không ngủ được mà cũng không muốn xuống giường.

Cứ thế đến khi điện thoại trên tủ đầu giường kêu tinh tinh vài tiếng, cô mới lười biếng vươn một tay ra, lấy điện thoại để xem.

Nhìn thấy tên người gửi là Cố Ngôn Phong, Khương Mịch lập tức giật mình ngồi dậy, đầu óc cũng tỉnh táo hơn nhiều.

[Thầy Cố: Tôi có việc, phải đi ra ngoài hai ngày.]

[Thầy Cố: Tôi đã mời đến một người giúp việc cho em, là người quen mười mấy năm của tôi, rất đáng tin cậy. Có chuyện gì thì em có thể nói với dì ấy, gọi là dì Lệ là được rồi.]

[Thầy Cố: [hình ảnh].]

[Thầy Cố: Khoa khăn lắm mới có cơ hội được nghỉ, đừng ở nhà suốt làm gì, ra ngoài đi đâu đó đi. Sau này thành diễn viên rồi thì không có cơ hội được đi lung tung nữa đâu. Nhưng ra ngoài rồi cũng phải chú ý an toàn, có gì thì gọi cho tôi.]

Khương Mịch ngơ ngẩn đọc xong hết tin nhắn, tâm trạng có hơi phức tạp.

Chuyện xảy ra tối qua có lẽ là do áp lực suốt một tháng nay tích tụ lại, cảm xúc cô không thể khống chế. Tất cả những oan uổng, nỗi nhớ... cùng nhau bùng nổ khiến cô cứ thế bật khóc ra.

Mắt bây giờ vẫn còn hơi xót, Khương Mịch không cần nhìn cũng biết là mắt cô sưng lên rồi.

Thật ra cô không phải là người thích khóc, bây giờ nhớ lại, cô cảm thấy tối qua mình đúng là khác người.

Đó cũng là lí do mà đến bây giờ cô không dám xuống giường... bởi vì cô sợ phải đối mặt với Cố Ngôn Phong, tình huống xảy ra tối hôm qua quá xấu hổ.

Nhưng cô lại không ngờ tới, anh ấy vậy mà đi rồi.

Là cố tình trốn cô sao?

Hay là anh cảm thấy cô quá mức giả tạo?

Khương Mịch xuống giường, ra khỏi phòng. Toàn bộ căn nhà bây giờ đến một chút âm thanh cũng không có.

Biệt thự của Cố Ngôn Phong không tính là lớn, còn không bằng nhà ở của Khương Mịch ở thế giới thực. Hơn nữa bình thường chỉ cần cô về nhà thì Cố Ngôn Phong nhất định sẽ có mặt. Đây chính là lý do vì sao cô có cảm giác không quen thuộc.

Hôm nay vắng đi một người, cô bỗng nhiên cảm thấy căn nhà mày thật lớn, ở đây thật quạnh quẽ.

"Thầy Cố?" Khương Mịch gọi thử một tiếng.

Không có ai đáp lại.

Cô cứ đứng đó không biết bao lâu, bỗng nhiên nghe được tiếng chuông cửa.

Cô hồi thần lại, mở camera ra nhìn thì thấy người bên ngoài là một dì trung niên, giống y như đúc người trong tấm ảnh Cố Ngôn Phong gửi cho cô.

Khương Mịch thở dài, mở cửa cho dì ấy.

"Là Khương tiểu thư đúng không?" Dì Lệ là một người phụ nữ ngay cả nét mặt lẫn giọng nói đều ôn hoà: "Xin lỗi nhé, dì sợ làm phiền con ngủ nên mới cố ý đến muộn, có phải lâu quá rồi không? Có đói chưa?"

"Không sao đâu ạ, cháu không đói." Khương Mịch vội vàng trả lời: "Dì Lệ đừng khách sáo như vậy, gọi con là Mịch Mịch là được rồi."

Không biết vì sao Cố Ngôn Phong cùng dì Lệ đều là mẫu người dịu dàng, cô khi đứng trước mặt hai người họ đều ung dung tự tại.

"Được, vậy Mịch Mịch muốn ăn gì?" Dì Lệ liền nghe theo cô.

"Cháo trắng đi ạ." Cô đáp.

Thật ra trước kia cô không hề thích ăn cháo trắng, lần đầu tiên đến nhà Cố Ngôn Phong, anh nấu cơm đều dính món có gừng lẫn tỏi nên cô chỉ có thể ăn cháo trắng cùng bánh bao.

Có lẽ sau đó Cố Ngôn Phong lại hiểu nhầm, sau này thường xuyên nấu cháo trắng cùng bánh bao cho cô.

Vì Khương Mịch ăn nhiều đến nỗi từ từ tạo thành thói quen, bây giờ cô đã thật sự thích ăn cháo trắng.

Dì Lệ cười: "Quả nhiên Cố tiên sinh đoán đúng rồi."

Nghe vậy, Khương Mịch liền nảy lên một tia hứng thú: "Thầy Cố nói cháu thích ăn cháo trắng sao?"

"Ừm." Dì Lệ nói: "Cố tiên sinh nói cho dì biết mấy món mà con thích ăn, còn nếu con không ăn được món gì cũng có thể nói trực tiếp với dì."

Khoé miệng Khương Mịch khẽ nhếch lên: "Không có đâu ạ, cháu không kén ăn, dì nấu gì cũng được hết. Cháu đi rửa mặt trước đã."

Dì Lệ lại nghĩ đến những điều cần chú ý mà Cố Ngôn Phong liệt kê ra cho mình, kiên nhẫn cười nói: "Được."

Khương Mịch không chú ý tới động tác nhỏ của dì ấy, cô trở về phòng nhắn Wechat cho Cố Ngôn Phong.

Truyện được đăng tải duy nhất tại wattpad Caseenhom. Vui lòng đọc tại đây để bảo vệ công sức của editor và nói không với các trang web lậu.

[Khương Mịch vẫn là tiểu mỹ nữ: Dì Lệ đã tới rồi.]

[Khương Mịch vẫn là tiểu mỹ nữ: Dì ấy rất tốt. Thầy Cố, cảm ơn anh.]

[Khương Mịch vẫn là tiểu mỹ nữ: Anh ở bên ngoài cũng chú ý an toàn nhé, không nên quá vất vả.]

Cô còn muốn nói thêm cái gì đó nhưng lại không nghĩ ra nên đành thôi vậy.

Có thể là do Cố Ngôn Phong đang bận nên vẫn chưa phản hồi.

Khương Mịch ăn xong bữa sáng thì cùng dì Lệ nói chuyện vài câu, chuẩn bị đi dạo phố.

Trước khi đi, cô nhìn tủ quần áo của Cố Ngôn Phong, sau đó suy đoán số đo của anh.

Đêm hôm qua đã làm bẩn áo anh, cô đang tính bồi thường cho anh một bộ. Dù sao Cố Ngôn Phong đã phụ đạo cho cô lâu như vậy rồi, cô cũng phải tặng cho anh một ít quà chứ.

Tuy rằng tiền của cô đều là do anh chu cấp cho, nhưng bây giờ cũng chẳng còn cách nào khác.

Vì vậy cô muốn đi xem có chỗ nào tuyển nhân viên không.

Cố Ngôn Phong không chỉ mời một gì giúp việc tới mà còn để tài xế cho Khương Mịch.

Cô cũng không từ chối mà trực tiếp bảo tài xế đưa cô đến trung tâm thương mại cao cấp nhất trong thành phố.

Mua quần áo cho Cố Ngôn Phong thì phải mua thứ tốt nhất.

Vì muốn tặng quà bí mật nên Khương Mịch không cho phép tài xế đi theo mà tự mình đi dạo.

Mới vừa đi tới cửa chính, một người đàn ông đầu hói tay cầm điện thoại đi tới. Hắn một mực quan sát xung quanh nên không nhìn đường, thiếu chút nữa thì va vào người Khương Mịch.

May mắn Khương Mịch còn trẻ, dáng người nhanh nhẹn nên có thể tránh thoát.

Vừa muốn quay lại nhắc nhở, cô liền nghe được phía sau vang lên một tiếng "bịch" lớn, còn có giọng người đàn ông quát mắng: "Chết đi đồ con lừa trọc!"

Khương Mịch quay đầu, vừa hay nhìn thấy cảnh một hoà thượng mặc áo cà sa nằm ngã trên mặt đất, còn người đàn ông hói đầu kia đã chạy xa. Ở phía xa khác có một người đàn ông đang cúi đầu khom lưng.

Hoà thượng kia cả người giật giật, không thể bò dậy. Những người ở gần đó đều tản ra nhưng không rời đi mà lại cầm điện thoại lên quay.

Khương Mịch dìu vị hoà thượng đó lên: "Sư thầy không sao chứ? Có cần đi bệnh viện không?"

Vị hoà thượng hơi cử động tay chân: "Không sao. Không có gì đâu, cảm ơn tiểu thí chủ."

"Không sao là tốt rồi." Khương Mịch nói rồi muốn bỏ đi.

"Tiểu thí chủ xin dừng bước." Hoà thượng cản Khương Mịch lại: "Tiểu thí chủ thoạt nhìn rất có phúc tướng, muốn bần tăng bói cho một quẻ không?"

Khương Mịch: "..."

Vị hoà thượng này chắc bình thường vẫn hay lừa người nên mới bị những người xung quanh xa lánh đúng không?!

Hoà thượng thấy cô có vẻ không tin liền chủ động nói: "Vầng trán của thí chủ đầy đặn, đây là biểu hiện của người thông minh. Môi hồng răng trắng, rất có số giàu sang..."

Những lời này... nghe hơi quen quen.

Giống y đúc so với những gì Cố Ngôn Phong từng nói.

Khương Mịch có ấn tượng với vị hoà thượng này, bỗng nhiên thái độ trở nên tốt hơn một ít.

Nhưng cô còn chưa nghe bói xong thì đã nghe thấy âm thanh "ọc ọc" phát ra từ bụng vị hoà thượng.

Ngay cả vị hoà thượng cũng cảm thấy hơi xấu hổ.

Mắt Khương Mịch liếc thấy bên cạnh có một quán ăn liền đi qua một một cốc tào phớ cùng hai chiếc bánh bao, thêm một bát cháo trắng đưa cho hoà thượng.

"Cảm ơn tiểu thí chủ." Hoà thượng này cũng không từ chối: "Thí chủ không cần bần tăng bói cho à?"

"Không cần, biết số tôi tốt là được rồi." Cô cười: "Hẹn ngày gặp lại."

Vị hoà thượng thấy bóng dáng cô đã đi xa thì lấy điện thoại ra gửi tin nhắn.

.....

Khương Mịch đi dạo ở hai tiệm quần áo may thủ công nhưng vẫn chưa vừa ý. Sau đó cô lên mạng tìm kiếm những tiệm khác ở gần đây.

So sánh mấy cái thì cuối cùng cũng tìm được một tiệm cũ.

Trong tiệm chỉ có một thợ may già cùng một cô gái tiếp đón.

Khương Mịch xem qua các loại vải dệt ở đây rồi quyết định chọn màu đỏ.

Dù sao đống quần áo của Cố Ngôn Phong phần lớn vẫn là mấy màu đen trắng xám, tuy rất đẹp nhưng Khương Mịch cảm thấy anh vẫn nên thay đổi phong cách, cho người ta cảm giác mới mẻ một chút.

Chọn vải xong, Khương Mịch lại thông báo số đo.

Cô gái kia khó xử mà nói: "Quần áo chỗ chúng tôi đều phải tự mình đo kích cỡ mới được."

Muốn chế tác ra một bộ quần áo đẹp mà muốn bộ quần áo vừa vặn với thân thể, bước quan trọng nhất vẫn là ghi ra số đo phù hợp.

"Ừm, bởi vì bộ quần áo này tôi muốn tặng cho người ta làm quà... bây giờ bảo người đó đến đây thì chẳng phải đi tong hết sao?" Khương Mịch cũng rất khó xử: "Tôi tin kích cỡ này không có sai đâu, trước kia tôi cũng... để cho người khác bất ngờ nên cũng học qua một ít cách may vá rồi, không sai đâu."

Cô gái nhìn về phía thợ may già: "Ông ơi, ông xem..."

"Không làm." Ông già chậm rì rì đáp.

Khương Mịch: "..."

Cô còn muốn nói thêm gì đó, bên trong phòng thử đồ bỗng nhiên mở ra, một người đàn ông trung niên bước ra, trong tay còn cầm một bộ âu phục: "Rất thích hợp, cảm ơn."

Trong tiệm vậy mà còn có vị khách khác.

Người đàn ông này anh tuấn, khí chất phong độ.

Hắn chăm chú nhìn Khương Mịch, ngay sau đó cười nói: "Cô bé này thật đẹp, có hứng thú tiến vào giới giải trí không?"

Khương Mịch sửng sốt: "Anh là... tuyển trạch viên*?"

(*Tuyển trạch viên: Trong các môn thể thao chuyên nghiệp, các tuyển trạch viên là những người đánh giá tài năng có kinh nghiệm, đi du lịch nhiều cho mục đích xem các vận động viên chơi các môn thể thao họ chọn và xác định xem bộ kỹ năng và tài năng của họ có đại diện cho những gì cần thiết cho tổ chức trinh sát hay không. Theo wikipedia. Ở đây cũng có thể hiểu là những người chuyên đi khắp nơi và tìm kiếm tài năng của người khác, sau đó thuyết phục bọn họ đầu quân vào công ty mình.)

Người đàn ông trung niên mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy."

"Bây giờ có bao nhiêu soái ca mỹ nữ muốn tiến vào giới giải trí như vậy mà còn cần tuyển trạch viên sao?" Khương Mịch có chút hoài nghi hỏi.

Người đàn ông trung niên đáp: "Đúng là có nhiều người, nhưng người có thiên phú thì lại chẳng có bao nhiêu."

Khương Mịch không quá tin tưởng hắn, nhưng ngoài mặt cô không biểu hiện ra: "Cảm ơn, không cần đâu."

Người đàn ông giống như hơi tiếc nuối: "Vậy được rồi."

Cô gái bên cạnh nói khẽ với Khương Mịch: "Cô quen với người này à?"

Khương Mịch đúng là không quen biết: "Anh ta là đại minh tinh sao?"

"Anh ấy là..."

"Không cần nói, có duyên sẽ gặp." Người kia cướp lời cô gái trẻ: "Cô cũng đến đây may quần áo sao?"

Cô gái trẻ đáp: "Tiếc là không làm được."

"Sao lại thế?" Hắn rất quan tâm mà hỏi một câu.

Cô gái này liền kể lại tình huống của Khương Mịch.

"Tuổi của cô gái này còn trẻ, ánh mắt hẳn không tệ nên mới có thể tìm đến đây, chắc không phải xuất thân bình thường." Người đàn ông đưa ra sáng kiến: "Cô có thể nói tên ra, xem trước kia có từng nhờ Tôn sư phụ may quần áo không?"

Sáng kiến này thật ra không tồi.

Khương Mịch nhìn thấy người đàn ông này đẹp trai nho nhã, cửa tiệm này thái độ phục vụ cũng tốt nên liền nói tên của Cố Ngôn Phong ra.

Cô gái trẻ và người đàn ông cùng nhau cười.

"Sao vậy?" Khương Mịch chẳng hiểu làm sao.

"Không có gì." Cô gái trẻ cười nói: "Sư phụ tôi cũng thường xuyên may quần áo cho thầy Cố, kích cỡ cũng có sẵn, có thể may."

Khương Mịch nghe vậy thì vui hẳn lên: "Thế thì tốt quá!"

Cô gái trẻ nhìn cô, tựa hồ rất tò mò cô cùng Cố Ngôn Phong có quan hệ như thế nào, nhưng cũng không hỏi: "Nhưng mà, quý khách thật sự muốn chọn màu đỏ sao?"

"Đúng vậy." Cô nói: "Màu sắc quần áo của anh ấy quá đơn điệu."

"Đúng là vậy." Cô gái trẻ gật đầu: "Tôi rất tò mò dáng vẻ của thầy Cố khi mặc đồ màu đỏ đó."

Người đàn ông trung niên nói: "Tôi cũng rất tò mò."

"Mọi người biết anh ấy sao?" Khương Mịch cào mặt: "Xin hỏi... nên xưng hô như thế nào?"

"Sau này cô sẽ biết thôi." Cô muốn biết, người đàn ông lại càng không muốn nói cho cô biết.

Khương Mịch: "..."

Nhưng tối hôm đó cô đã biết rồi.

Lần này Cố Ngôn Phong tham dự một hoạt động từ thiện, được phát sóng trực tiếp ở trên mạng, Khương Mịch tới giờ liền canh tivi xem.

Cô thấy Cố Ngôn Phong và người đàn ông trung niên kia cùng nhau xuất hiện trên thảm đỏ. Xem qua phần giới thiệu thì người này tên là Hạ Uẩn Dung, là chủ tịch công ty giải trí Nhạc Quả.

Công ty giải trí Nhạ Quả chính là nơi sản xuất ra hàng loạt các ngôi sao nổi tiếng.

Khương Mịch: "..."

Trước khi ngủ, Khương Mịch gửi tin nhắn cho Cố Ngôn Phong.

[Khương Mịch vẫn là tiểu mỹ nữ: Thầy Cố, ngày hôm nay em đã bỏ lỡ một cơ hội phát tài.]

[Khương Mịch vẫn là tiểu mỹ nữ: Em bỏ lỡ 100 triệu. jpg]

[Thầy Cố: Làm sao vậy?]

[Khương Mịch vẫn là tiểu mỹ nữ: Hạ tổng không nói gì cho anh nghe sao?]

[Thầy Cố: Anh ta bảo hôm nay bị một cô gái nhỏ xinh đẹp từ chối.]

[Khương Mịch vẫn là tiểu mỹ nữ:...]

[Thầy Cố: Em chính là cô gái nhỏ xinh đẹp mà anh ta nói?]

[Khương Mịch vẫn là tiểu mỹ nữ: Em không xinh đẹp sao?]

[Thầy Cố:... Xinh.]

[Thầy Cố: Vậy em và Hạ tổng đã xảy ra chuyện gì?]

[Khương Mịch vẫn là tiểu mỹ nữ: Chờ anh trở về rồi nói sau!]

[Khương Mịch vẫn là tiểu mỹ nữ: Bao giờ anh về?]

[Thầy Cố: Ba ngày sau.]

Rốt cuộc cũng đến ngày Cố Ngôn Phong trở về, Khương Mịch phấn khởi chuẩn bị trái cây cùng đồ ăn chờ anh.

Kết quả chờ đến 12 giờ đêm cũng không nhìn thấy bóng dáng anh đâu cả.

Đêm nay có mưa nên chuyến bay bị hoãn.

Khi Cố Ngôn Phong về đến nhà cũng là lúc kim đồng hồ chỉ hai giờ sáng.

"Cậu ở lại khách sạn không được sao? Cứ một hai phải đòi về nhà..." Trác Tuấn lải nhải được một nửa thì dừng lại.

Hắn nhìn thấy phòng khách nhà anh vẫn còn sáng đèn.

Cố Ngôn Phong lấy hành lý: "Vất vả cho cậu rồi. Đến khách sạn nghỉ ngơi đi."

"Thôi khỏi, tôi cũng về nhà đây." Trác Tuấn vẫy tay rồi đi thẳng.

Lúc Cố Ngôn Phong mở cửa nhà ra thì không nghe thấy một tiếng động nào.

Là quên tắt đèn sao?

Anh khom lưng đổi giày, bỗng nhiên nhìn thấy ở sô pha đang có một cánh tay rủ xuống.

Hoá ra là ngủ rồi

Anh đặt vali ở trước cửa, nhẹ nhàng đi qua đây.

Khương Mịch dùng tư thế xiêu vẹo để ngủ trên ghế sô pha. Một tay rủ xuống bên ngoài ghế, một tay ôm chặt gối ôm, mái tóc đen xõa ra tứ phía che nửa khuôn mặt, đang ngủ rất sâu.

Cố Ngôn Phong cúi đầu nhìn một lúc, sau đó tự tay lấy gối ôm của Khương Mịch ra, muốn ôm cô trở về phòng ngủ.

Ai ngờ vừa mới cử động, Khương Mịch liền mở choàng mắt, nhìn thẳng vào anh.

Hai người thiếu chút nữa đụng vào nhau.

"Làm em tỉnh à?" Cố Ngôn Phong đứng thẳng lên, áy náy hỏi.

"Cố... thầy Cố?" Khương Mịch không tin được mà dụi mắt: "Anh về rồi?"

Cố Ngôn Phong nhìn cánh tay bị cô tì ra vết đỏ, "ừ" một tiếng đáp: "Cố tình chờ tôi à?"

"Cũng không phải." Khương Mịch ngượng ngùng cười cười: "Xem tivi nên ngủ quên mất."

Cố Ngôn Phong gật đầu: "Vậy em về phòng ngủ ngủ đi."

Khương Mịch "à" một tiếng, đứng tại chỗ không nhúc nhích.

"Sao thế?" Cố Ngôn Phong hỏi.

Khương Mịch gãi đầu vài cái: "Anh có khát không? Có đói không? Muốn uống nước hay ăn gì không?"

"Không cần." Anh lắc đầu: "Tôi vừa ăn cơm xong."

Khương Mịch lại "à" một tiếng, vẫn không nhúc nhích.

"Em có việc gì muốn nói à? Nói đi." Anh suy đoán.

Khương Mịch: "Ngày mai anh có bận gì không?"

Cố Ngôn Phong ngẩn ra: "Không."

Khương Mịch cười rộ lên: "Vậy em đi ngủ đây. Thầy Cố cũng nghỉ ngơi sớm nhé, ngủ ngon."

"Ngủ ngon." Cố Ngôn Phong nhìn theo bóng dáng cô, đứng tại chỗ một lúc mới trở về phòng ngủ, trước tiên gọi điện thoại cho Trác Tuấn.

"Cái chương trình tạp kĩ thảo luận ngày hôm nay ấy, đẩy đi."

Trác Tuấn không hiểu làm sao: "Tại sao vậy?"

"Thời gian này nếu như không có việc gì quan trọng thì đừng gọi." Hỏi một đằng thì Cố Ngôn Phong lại trả lời một nẻo: "Nghỉ hè rồi nói sau."

Trác Tuấn: "..."