Vị Hôn Phu Lão Đại Lại Giúp Tôi Làm Bài Tập

Chương 77




Trong con hẻm nhỏ hỗn loạn dơ bẩn, chiếc bàn gỗ bị gãy một chân được lót tấm mái ngói phía dưới mới có thể duy trì cân bằng. Trên mặt bàn đầy vết cặn dầu cùng vết bẩn, không thấy rõ màu sắc ban đầu của chiếc bàn.

Nhưng mấy người ngồi bên cạnh bàn hoàn toàn không để ý đến điều đó, họ gấp gáp không chờ nổi mà vươn tay tráo bài.

Tiếng mạt chược chạm vào nhau lạch cạch vang lên, một người đàn ông to miệng liếc nhìn người phụ nữ có xấp tiền giấy nhỏ trước mặt, bỗng nhiên hỏi: "Lão Chu, Khương Thiên Nguyên nhà bà thế nào rồi?"

Ngón tay Chu Tú Xuân hơi dừng lại, không đến một giây sau lại tiếp tục tráo mạt chược, vẻ mặt bình tĩnh: "Chẳng ra làm sao, bác sĩ nói sắp chết."

"Thật chứ?" Một người đàn bà trắng trẻo mập mạp bên cạnh nói: "Chẳng phải nhà bà có đứa con rể lợi hại lắm sao? Tiền nhiều dùng không hết, muốn đi đâu cũng được, muốn gặp ai cũng thấy cơ mà?!"

"Ừ." Chu Tú Xuân rũ mắt, động tác nhanh chóng xếp mạt chược ra.

"Thế thì tại sao bệnh của Khương Thiên Nguyên nhà bà còn chưa chữa khỏi?" Một người đàn ông hút thuốc lá khác lại nói.

Chu Tú Xuân dùng sức ném văng xúc xắc ra xa: "Sống chết có số, có tiền là có thể chữa khỏi bách bệnh sao? Nếu thế thì những kẻ có tiền đều không cần phải chết rồi!"

"Nói thì hay lắm." Người đàn ông to miệng hừ nhẹ một tiếng: "Chắc là đang khoác lác chứ gì?"

Chu Tú Xuân nâng mí mắt lên nhìn ông ta một cái, ánh mắt bừng bừng lửa giận: "Tôi khoác lác cái gì?"

"Thôi thôi thôi, bớt cãi nhau đi, chơi nào." Người đàn bà béo ngoài miệng thì khuyên bảo, nhưng một lúc sau lại tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: "Nhưng mà lão Chu này, bà cũng kì thật đấy, con gái gả cho người tốt như vậy, bảo bà đi hưởng phúc bà không đi, thậm chí vào quán mạt chược cũng không vào, chạy tới đánh hai ván với chúng tôi.... Chẳng phải trước kia bà không thích đánh nhỏ lẻ sao, sao tự nhiên lại thay đổi vậy?"

Câu này nghe thì khách khí, nhưng lực vả mặt không nhẹ chút nào.

Chu Tú Xuân banh mặt, từ lỗ mũi hừ ra một tiếng: "Chuyện của Khương Thiên Nguyên đã làm tôi tỉnh ngộ, làm việc gì cũng phải một vừa hai phải. Uống rượu không thể uống quá, chơi mạt chược cũng giống vậy. Có câu nói thế nào ấy nhỉ, tiểu đánh cược... có tình, đại đánh cược thương thân. Đúng vậy, tôi chính là như thế, không phải là vì chỉ có thể đánh mạt chược nhỏ như thế này!"

(Tiểu đánh cược có tình, đại đánh cuộc thương thân: Đánh cược nhỏ thì vui, đánh cược lớn thì hại mình.)

Những người đang ngồi ở đây đều hiểu, bà ta chính là không có tiền nên mới ở đây đánh cược nhỏ, nhưng lời bà ta nói ra đúng là không sai chỗ nào.

"Nói cũng hay lắm." Người đàn ông to miệng đánh một quân một chược: "Nhưng sao con gái với con rể của bà không về thăm bà? Nếu chúng nó về thăm thì bà cũng không nhàm chán chơi mạt chược cả ngày như vậy rồi."

"Chúng nó... Bận việc." Chu Tú Xuân nhìn quân mạt chược ông ta vừa đánh ra: "Aiya, nhị ống à, tôi muốn đánh...."

"Từ từ đã." Người đàn ông gầy gò bên cạnh vội cản bà ta: "Phải đi theo vòng chứ, muốn cái gì mà muốn."

Chu Tú Xuân không tình nguyện rụt tay lại.

"Con gái của bà hình như vẫn còn đi học cơ mà?" Người đàn bà béo bên cạnh tiếp tục câu chuyện: "Nó bận việc gì? Chắc không phải là...."

Ba người đồng thời liếc nhau, bỗng nhiên thốt lên nói: "Không phải là từ mặt bà rồi chứ?"

"Nói hươu nói vượn!" Chu Tú Xuân ngoài mạnh trong yếu hô lên một tiếng.

"Loại chuyện này, phàm là người có mắt đều nhìn ra được, bà rống chúng tôi có tác dụng gì?" Tròng mắt người đàn bà béo xoay chuyển linh hoạt, xúi giục nói: "Tôi nói ấy à, bà đúng là ngu. Điều kiện tốt như vậy mà không biết tận dụng, nếu là tôi ấy... Mặc kệ chúng nó là ai, không đưa tiền ư? Tôi nói mấy chuyện chúng nó làm ra bên ngoài hết! Càng là mấy người có tiền thì càng để ý mặt mũi...."

"Bà Chu." Một giọng nói lạnh như băng vang lên đánh gãy lời nói của người này.

Cả đám người ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người đàn ông trẻ đứng ở bên cạnh. Rõ ràng là soái ca có diện mạo ôn hòa nhưng ánh mắt lại giống như kiếm rút ra khỏi vỏ, ai nhìn thấy cũng phải rùng mình.

Xung quanh thoáng chốc an tĩnh lại.

Người đàn ông trẻ tuổi hơi nhướng mày, ánh mắt từ từ di chuyển qua mấy người trên bàn: "Hình như vừa rồi tôi nghe được, các vị đối với chuyện gia đình của phu nhân nhà tôi có ý kiến?"

Đám người chưa hiểu được "phu nhân nhà tôi" là ai, nhưng nhìn thấy nguòi này không dễ chọc nên đồng thời lắc đầu: "Không có không có, tuyệt đối không có."

"Không có thì tốt rồi." Người đàn ông trẻ tuổi cúi đầu nói với Chu Tú Xuân: "Bà Chu, phiền bà đi theo tôi, tiên sinh nhà tôi muốn gặp bà."

Chu Tú Xuân không dám nhiều lời, đi theo hắn mấy bước, lúc này mới phát hiện ở đầu ngõ đã đỗ một chiếc xe.

Cụ thể là xe gì thì bọn họ không biết, nhưng nhìn thấy kiểu dáng là biết đắt tiền rồi.

Cửa xe mở ra, Chu Tú Xuân sợ hãi nhìn vào. Khi thấy Cố Ngôn Phong ngồi ở ghế sau, bà ta ngay lập tức giật mình, phản ứng đầu tiên chính là giải thích: "Tôi chưa nói cái gì hết, tôi chưa nói linh tinh gì về cậu cả, tôi toàn nói tốt cho cậu...."

"Không cần sợ, lên xe đi." Cố Ngôn Phong nói: "Tôi có chuyện muốn nói với bà."

Trác Tuấn thay bà ta kéo cửa xe ra.

Chu Tú Xuân hít sâu một hơi, lúc này mới nơm nớp lo sợ mà ngồi trên xe.

Xe không lái đi, Trác Tuấn đứng bên cạnh canh giữ.

Chu Tú Xuân nắm vạt áo,đem thấp thỏm bất an đều viết hết lên trên mặt.

"Nói ngắn gọn thôi." Cố Ngôn Phong nói thẳng: "Tôi muốn hỏi bà chút chuyện, năm đó bà nhặt được Khương Mịch ở đâu?"

Bất ngờ nghe đến vấn đề này, sắc mặt Chu Tú Xuân hơi thay đổi: "Nhặt ở.... bên cạnh thùng rác, làm sao vậy?"

"Thùng rác nào?" Cố Ngôn Phong liếc nhìn bà ta: "Tôi muốn địa chỉ cụ thể."

Trán Chu Tú Xuân lấm tấm mồ hôi: "Thùng rác ở chân núi chùa Thanh Linh."

Đồng tử Cố Ngôn Phong co rụt lại: "Là ở dưới chân núi chứ không phải trên núi?"

"Đúng là ở dưới chân núi." Chu Tú Xuân chắc chắn khẳng định.

Cố Ngôn Phong không bày tỏ ý kiến, tiếp tục hỏi: "Khi nhặt được Khương Mịch, trên người cô ấy có đồ vật gì để xác minh thân phận không?"

"Không có." Chu Tú Xuân nói.

Cố Ngôn Phong không tin: "Thật sự không có?"

Chu Tú Xuân nhấp môi, dùng sức lắc đầu. "Chắc là bà đã biết, tôi không phải người tốt, thủ đoạn rất tàn nhẫn." Cố Ngôn Phong xoa nhẹ ngón tay của mình, rũ mắt nói: "Tôi khuyên bà, tốt nhất là nên nói thật."

Mồ hôi trên trán Chu Tú Xuân ngưng tụ lại thành giọt, bà ta nơm nớp lo sợ nói: "Trên người Khương Mịch thật sự không có bất cứ thứ gì."

"Trên người không có? Vậy tức là chỗ khác có?" Cố Ngôn Phong bắt lấy sơ hở trong lời bà ta.

Chu Tú Xuân đứng ngồi không yên, lại không nói thẳng.

Cố Ngôn Phong ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Tôi điều tra được lúc trước chồng bà từng là một người thợ kim hoàn."

Chu Tú Xuân đột nhiên run lên, kinh hoảng nhìn anh một cái, lại nhanh chóng gục đầu xuống.

"Mười mấy năm trước, sau khi hai người nhặt được đứa bé thì bỗng nhiên giàu lên, chồng của bà không làm thợ kim hoàn nữa." Cố Ngôn Phong nhàn nhạt nói: "Nuôi một đứa bé, sinh hoạt lẽ ra phải trở nên túng thiếu, nhưng hai người lại đột nhiên trở nên giàu có. Tôi nghe nói là bởi vì hai người bán được vàng có phải không? Vàng ở đâu ra? Cũng là nhặt được?"

Anh liếc nhìn Chu Tú Xuân: "Tôi đã điều tra được đến đây rồi, bà nói dối có ích gì nữa không?"

Chu Tú Xuân lau mồ hôi, hô hấp đình trệ nói: "Khương Mịch thật sự không phải là đại tiểu thư của Hạ gia mà."

Cố Ngôn Phong hơi dừng lại: "Tại sao bà lại biết là Hạ gia?"

"Hạ... Mấy năm nay Hạ tiên sinh đi điều tra tất cả những đứa bé được nhận nuôi. Mịch Mịch nhà tôi được nhặt dưới chân núi chùa Thanh Linh, làm sao ông ấy có thể bỏ qua không kiểm tra được? Không chỉ có ông ấy mà ngay cả đại sư Nguyên Nhất cũng từng tới đây." Chu Tú Xuân nhấn mạnh lại một lần: "Mịch Mịch thật sự không phải là con cháu của Hạ gia."

Đúng là Cố Ngôn Phong không ngờ được chuyện Hạ Uẩn Dung và Nguyên Nhất đều đã tới đây.

Chẳng lẽ là do anh nhạy cảm, lo lắng quá rồi?

Không đúng, vẫn có quá nhiều sự trùng hợp.

"Bà không cần nói nhiều, trả lời vấn đề tôi vừa hỏi là được rồi." Giọng Cố Ngôn Phong hơi trầm xuống: "Rốt cuộc vàng mà hai người bán lấy tiền là ở đâu ra?"

Chu Tú Xuân thấy anh mãi không bỏ cuộc, đành phải khai thật: "Thật ra cũng là do chúng tôi nhặt được..."

Hai mươi năm trước, Chu Tú Xuân và Khương Thiên Nguyên vừa mới kết hôn không lâu, vốn là phu thê ân ái, cuộc sống trôi qua vui vẻ.

Nhưng kết hôn được hơn một năm, hai vợ chồng mãi không có con, đến bệnh viên kiểm tra mới nhận được kết quả khiếp sợ.... Hai vợ chồng đều vô sinh.

Người bị vô sinh không ít, nhưng hai vợ chồng đều bị vô sinh thì đúng là hiếm gặp. Nhưng chính vì vậy nên hai người không có cách nào oán giận đối phương, cũng không ly hôn được.

Nhưng rốt cuộc vẫn là không cam lòng, nghe nói chùa Thanh Linh rất thiêng nên Tết Âm Lịch năm đó, hai vợ chồng đi thắp hương bái Phật, cầu mong có một đứa con.

Thắp hương xong, hai vợ chồng đi ra nhầm đường, trên đường đi nhặt đường một túi đồ vật, thoạt nhìn đều là vật dụng của trẻ nhỏ. Bình sữa, bỉm, còn có vòng Phật, ngọc bội, mấy cái vòng chân vòng tay bạc, thêm cả một cái khóa vàng.... Khương Thiên Nguyên là thợ kim hoàn nên biết giá trị của chiếc khóa này hẳn là phải lên tới con số 10 vạn.

Hai mươi năm trước, 10 vạn là một số tiền khổng lồ, đừng nói đến những thứ khác, ngay cả bỉm cho trẻ em thôi đã thấy quý.

Hai vợ chồng nổi lòng tham, giấu đồ vật chuẩn bị rời đi, nhưng trước khi đi lại nghe thấy tiếng ồn ào, hình như là nhà ai bị lạc mất đứa trẻ. Hai vợ chồng không thấy đứa bé đâu, sợ lúc này đi ra lại bị mọi người hiểu nhầm nên vội vàng trốn xuống núi bằng con đường nhỏ. Kết quả vừa xuống chân núi, họ nhìn thấy bên cạnh thùng rác ven đường có một đứa trẻ.

Đứa trẻ này được bọc trong một chiếc áo bông nhỏ rất bẩn, không cùng đẳng cấp với những đồ vật họ vừa nhặt được nên đoán đây không phải đứa bẻ bị mất tích trên núi.

Khương Thiên Nguyên vốn không nghĩ nhiều, nhưng Chu Tú Xuân nghĩ đến việc bọn họ không thể sinh con, vừa mới mất một đống tiền đi cầu nguyện lại nhặt được một đứa bé, đây chính là duyên phận, có thể là do Bồ Tát phù hộ. Thế nên không bằng đem đứa trẻ này về nuôi dưỡng, nếu tốt thì mai sau có thể hưởng phúc từ nó.

Vì thế, hai người nhặt đứa bé này đem về.

Sau khi về nhà, bọn họ nghe nói đứa bé bị mất ở chùa Thanh Linh chính là con của một gia đình giàu có, hình như vô cùng giàu.

Sau khi hai vợ chồng bình tĩnh lại, tâm tư liền nổi lên, quyết định giấu số tiền rồi đưa đứa bé đến Hạ gia.Ngộ nhỡ đây thật sự là con cháu của Hạ gia, họ còn có thể tránh được vận đen đủi.

Khương Thiên Nguyên là thợ kim hoàn nên đã nhanh chóng biến cái khóa kia thành một thỏi vàng, còn những thứ khác tạm thời không chạm đến. Tới Hạ gia rồi bọn họ nói không tìm thấy khóa vàng, dù sao cũng chẳng ai tra ra được.

Nhưng chẳng đợi bọn họ kịp tìm đến Hạ gia, người của Hạ gia đã tìm đến trước cửa. Hạ gia sau khi nhìn qua đứa bé Chu Tú Xuân nhặt được thì xác định đó không phải đứa bé nhà mình, vì thế cả đám người bỏ đi thẳng, hai người Chu Tú Xuân và Khương Thiên Nguyên đều không có cơ hội lên tiếng. Những đồ vật khác đương nhiên cũng không có cơ hội lấy ra.

Sau khi xác định Khương Mịch không phải con cháu của Hạ gia, hai vợ chồng Chu Tú Xuân đành phải tự mình nuôi nấng. Những đồ vật đáng giá bọn họ đều bán mỗi lần một ít, cuối cùng hết sạch. Ngoài trừ cái khóa đặc biệt kia thì những món đồ còn lại không phải độc nhất vô nhị, hơn nữa mỗi lần bán một ít nên không mấy ai chú ý.

Ngay cả đối với Khương Mịch, ban đầu hai vợ chồng Chu Tú Xuân còn cảm thấy mới mẻ, cũng nghiêm túc chăm sóc cô mấy ngày. Nhưng thể chất cô yếu kém, nằm không cũng sinh bệnh, mỗi lần bệnh lại tốn tiền mà số lần sinh bệnh lại nhiều, hai vợ chồng cũng không vui, dứt khoát để cô tự sinh tự diệt. Ai ngờ đứa trẻ này mệnh quý, không chăm sóc, mặc dù cô bị bệnh nhưng vẫn không chết.

Từ lúc biết mình bị vô sinh, hai vợ chồng mất đi hy vọng rất nhiều. Hơn nữa trong nhà có tiền, Khương Thiên Nguyên đi làm ở tiệm vàng không nghiêm túc, cuối cùng bị đuổi việc, sau đó bắt đầu chuỗi ngày vòng quay trong cơn say. Khi Chu Tú Xuân đưa đứa bé đi học thì chơi bài, dần dần thành nghiện.

Mấy năm đầu có tiền, cuộc sống qua ngày của gia đình họ vẫn tạm ổn, bọn họ cũng không thể nào đáng chửi Khương Mịch được. Nhưng sau này chi tiêu lớn dần, không có chỗ thu vào, tiền nhiều đến mấy cũng nhanh chóng cạn kiệt. Sau đó cứ cách ba ngày, hai vợ chồng Chu Tú Xuân đem cơn tức giận đổ hết đầu Khương Mịch, động tí là đánh chửi.

Mãi đến khi Khương Mịch trưởng thành hơn một chút, trổ mã hơn, lúc này bọn họ mới nhớ đến chỗ vàng bạc trước kia, liền có ý muốn gả cô cho đám nhà giàu, vì thế không đánh lên mặt của cô nữa.

"Tôi thừa nhận, việc làm trước kia của vợ chồng tôi không được phúc đức..." Chu Tú Xuân nói hết mọi chuyện xong thì cảm thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều: "Nhưng chuyện đã trôi qua lâu lắm rồi, nói gì cũng vô dụng... Không nói đến chuyện khác, nhưng đúng là Khương Mịch không phải tiểu thư của Hạ gia."

Cố Ngôn Phong nghe câu này xong một lúc lâu, cảm giác dường như Chu Tú Xuân không nói dối.

Chuyện trước kia nói đến đúng sai thì đã muộn, Cố Ngôn Phong không phân vân nhiều nữa: "Vì thế cái khóa vàng hình quả quýt là do bà nhặt được?"

"Phải." Chu Tú Xuân gật đầu, nghĩ rồi lại nói: "Những thứ nhặt được năm đó đều đã bán hết rồi, trong nhà chỉ còn lại một chiếc khăn tay nhỏ. Nếu cậu muốn thì để tôi đi lấy."

Cố Ngôn Phong: "Được."

Chu Tú Xuân nhanh chóng cầm một chiếc khăn tay nhỏ quay về, bởi vì được cất giữ quá lâu nên nó đã ố vàng. Nhưng một góc của chiếc khăn tay có thêu hình quả quýt, vẫn có thể nhìn ra được đường may tinh tế kín đáo.

Cố Ngôn Phong cất cái khăn đó đi, liếc nhìn Chu Tú Xuân một cái.

Chu Tú Xuân muốn nói gì đó lại thôi.

Cố Ngôn Phong không mất nhiều thời gian với bà ta, lên xe rời đi.

"Tới Nhạc Quả." Cố Ngôn Phong nói với Trác Tuấn.

Trác Tuấn bật bản đồ hướng dẫn lên, hỏi: "Mịch Mịch thật sự là tiểu thư đã mất tích của Hạ gia sao?"

Mấy ngày nay Cố Ngôn Phong vì điều tra thân thế của Khương Mịch mà Trác Tuấn đã phải chạy đi chạy lại không ít nơi, vậy nên hắn cũng biết chuyện này.

Cố Ngôn Phong lắc đầu: "Chuyện này rất kỳ lạ, tôi phải đi hỏi chú Hạ trước."

Hạ Uẩn Dung mới vừa họp xong, nghe nói Cố Ngôn Phong tới, lập tức cho người đưa anh đến văn phòng.

"Chú Hạ, chú nhìn chiếc khăn tay này đi." Cố Ngôn Phong vào thẳng vấn đề, trực tiếp đưa chiếc khăn ra.

Vốn dĩ Hạ Uẩn Dung đã ngồi xuống, lúc này nhìn thấy chiếc khăn lại đứng bật lên, túm chặt lấy quần áo Cố Ngôn Phong, mắt căng ra hỏi: "Cái này ở đâu ra?"

"Là của Quả quýt sao?" Cố Ngôn Phong hỏi.

Hạ Uẩn Dung gật đầu, hốc mắt đã đỏ: "Rốt cuộc cháu lấy nó ở đâu?"

"Chú ngồi xuống cái đã, đừng kích động, từ từ nghe cháu nói." Cố Ngôn Phong ấn ông ngồi xuống ghế, nhặt lại trọng điểm trong lời Chu Tú Xuân kể lại.

Hạ Uẩn Dung lại đứng bật lên, kích động muốn đi tìm người.

"Chú Hạ, đừng kích động." Cố Ngôn Phong vội vàng cản ông: "Chú nghe cháu nói hết đã."

Lúc này Hạ Uẩn Dung mới thoáng bình tĩnh lại, xoa xoa thái dương. Bỗng nhiên ông lại ngẩng đầu, vẻ mặt không dám tin nhìn Cố Ngôn Phong: "Vậy là... Mịch Mịch chính là Quả quýt?"

Cố Ngôn Phong: "Có lẽ không phải."

Hạ Uẩn Dung không tin: "Sao có thể trùng hợp như thế được? Chắc chắn là Mịch Mịch rồi! Đúng! Mịch Mịch họ Khương, cháu biết rồi đấy, chị dâu của chú họ Khương!"

"Chú Hạ." Cố Ngôn Phong lại tiếp tục kéo ông về chỗ ngồi: "Chú thấy Mịch Mịch có giống bác trai và bác gái không?"

Ấn đường Hạ Uẩn Dung nhíu lại.

Quả thực là không giống, nếu không ông đã nghĩ ngờ từ lâu rồi.

"Có một biện pháp." Cố Ngôn Phong lại nói thêm: "Ngoại trừ xét nghiệm ADN thì chỉ còn có cách giám định thân nhân, chú biết không?"

Cái gọi là giám định thân nhân chẳng qua cũng chỉ là xác định xem hai người có quan hệ họ hàng hay không thôi, nhưng kết quả sẽ không quá chính xác.

"Chú biết." Hạ Uẩn Dung chậm rãi gật đầu.

Anh trai và chị dâu ông đã mất tích nhiều năm, DNA của bọn họ bây giờ rất khó để tìm lại, không thể nào xét nghiệm ADN với Khương Mịch được. Nhưng có Hạ Uẩn Dung ở đây, ông có thể cùng Khương Mịch giám định thân nhân.

Nếu hai người không có quan hệ huyết thống, điều đó chứng tỏ Chu Tú Xuân không nói dối. Mà nếu hai người thật sự là....

"Được rồi." Hạ Uẩn Dung thở dài một hơi: "Nếu vậy thì phải làm phiền Mịch Mịch."

Cố Ngôn Phong lôi một chiếc hộp nhỏ từ trong túi ra, bên trong là một sợi tóc đen dài.

"Đây là tóc của Mịch Mịch." Cố Ngôn Phong đưa chiếc hộp cho ông xem: "Cháu sẽ đi giám định với chú."